Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trong doanh trại vẫn còn hai người ngồi im từ nãy tới giờ vẫn chưa từng lên tiếng. Đây là một vị nam tử khí thế mạnh mẽ cùng một vị nữ tử vũ mị thành thục. Cả hai đều đang ung dung uống trà, khuôn mặt không hiện lên ba động cảm xúc.



“Công chúa, tại sao ngươi lại muốn dừng việc săn bắt?”



“Lần này tham dự thí luyện chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta còn cần đột nhập vào cố cung tìm kiếm bảo vật.” Long Giai My chần chừ một lúc, cuối cùng chỉ khẽ nói.



“Bình thường liền không được hay sao? Lại cần phải đúng dịp thí luyện?”



Long Giai My nhìn về phương xa, cuối cùng cũng không giải thích nguyên nhân sâu xa trong đó. Dù sao thí luyện tại nơi này đều được truyền hình trực tiếp, nếu như các nàng tiết lộ một chút cơ mật trong đó, đây không thể không nói chính là một sơ suất lớn.



“Chuyện này liền không cần nhắc lại nữa. Chúng ta ra ngoài quan sát một chút.” Long Giai My rũ áo đứng dậy, khí thế hoàng gia không tự chủ khẽ lộ ra khiến cho hai người kia mặc dù thực lực cao hơn cũng không thể không kính nể.



Lúc này, Khương Thần sau khi giải quyết được Khải Trạch Dương liền theo hướng Mai Khả Ái đuổi theo. Dựa theo hắn quan sát mấy ngày nay, tốc độ của Mai Khả Ái cũng thuộc loại hiếm gặp cho nên hắn tin tưởng nàng có thể dễ dàng đem đám người kia cắt đuôi.



Không qua bao nhiêu thời gian, Mai Khả Ái rốt cuộc chạy theo phương hướng cũ trở lại, vừa lúc này Khương Thần cũng đang đuổi tới.



“Khương đại ca? Ngươi sao lại ở đây? Người kia đâu?”



“Đã bị ta giải quyết.” Khương Thần nhìn thấy Mai Khả Ái an toàn, mặc dù trong lòng có đoán trước thế nhưng vẫn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.



“Ồ, Khương đại ca thật lợi hại.” Miệng tròn xoe, mắt trừng lớn, Mai Khả Ái ngạc nhiên nói.



Theo nàng biết Khương Thần thực lực cũng chỉ Nguyên Thể Cảnh mà thôi, dù có vượt qua được cảnh giới đánh bại đối thủ thế nhưng trước Nguyên Khí Cảnh hậu kì như Khải Trạch Dương đáng lẽ không thể đánh lại được mới phải. Chính bởi vì thế cho nên lúc này nhìn thấy Khương Thần an toàn, thậm chí trên mình không chút thương tích, nàng mới ngạc nhiên đến vậy.



“Làm sao? Đến cả tiểu nha đầu như ngươi cũng nghĩ ta yếu nhược hay sao?” Khương Thần cười nhạt nói.



“Không dám không dám a.” Mai Khả Ái tủm tỉm cười nói.



“Mấy tên kia sao rồi?”



“Đã bị ta vượt trước, có lẽ bọn hắn còn không nghĩ tới ta sẽ trở về đây.” Mai Khả Ái giương lên cái đầu nhỏ nhắn, thanh âm như hoàng yến khẽ vang kèm theo đó có chút đắc ý, điều này khiến cho Khương Thần không thể không bật cười.



Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu này chắc chắn là đang kể công, chuẩn bị đòi có thưởng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khương Thần, Mai Khả Ái lập tức nói:



“Khương đại ca, tối nay nhất định phải nấu ăn ngon a. Tối thiểu cũng phải như trưa nay.”



“Được rồi, chờ cho đá văng ba tên kia ra khỏi thí luyện, tối nay chiêu đãi ngươi món mới.



“Được. Vậy nhất định đem bọn hắn đá ra thật đẹp.” Mai Khả Ái gật đầu thật mạnh, khí thế trên người lại tỏa ra mạnh hơn vừa rồi rất nhiều.



Quả nhiên là tiểu nha đầu tham ăn, Khương Thần đoán rằng nếu như không làm đồ ăn ngon cho nàng, nàng nhất định sẽ không gắng sức.



Đạt thành đồng ý, cả hai người liền triển khai thân thủ đuổi ngược lại ba người kia trong khi ba tên đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều vẫn không hề hay biết bản thân vốn là kẻ đi săn nay đột nhiên trở thành người bị săn.



Truy đuổi ngược theo đường cũ không qua bao lâu, Khương Thần cùng Mai Khả Ái liền nhìn thấy ba đạo thân ảnh phía trước. Mà bọn họ sau khi nhìn thấy Khương Thần đi cùng với Mai Khả Ái, nội tâm cũng là sửng sốt vô cùng. Rõ ràng một mực bọn họ truy đuổi Mai Khả Ái, làm sao hiện tại lại giống như bọn họ bị hai người kia truy đuổi vậy.



“Làm sao? Có ngạc nhiên không? Có ngoài ý muốn không?” Mai Khả Ái nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của ba người kia, đầu nhỏ không nhịn được khẽ lắc lư, thanh âm nhí nhảnh vang lên trêu tức.



Ba tên đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều nghe thấy nàng nói vậy, sắc mặt quả nhiên rất đặc sắc. Chỉ thấy bọn họ ai nấy vừa khó hiểu lại vừa khó chịu.



“Khải Trạch Dương đâu?” Một trong số ba người nhìn về phía Khương Thần khẽ hỏi.



“Hắn sao? Đã bị ta đá ra khỏi thí luyện.” Khương Thần cười nhạt, cũng không giấu diếm nói.



“Không thể nào, ngươi chỉ có thực lực như vậy, làm sao có thể đánh bại hắn được.” Một người khác kêu lên.



“Nếu như không tin thì bây giờ đem các ngươi đá ra khỏi thí luyện.” Mai Khả Ái ngửa cổ kiêu ngạo nói.



“Hừ…dùng hai đấu ba sao?” Một nam tử hắc bào trong số ba người hừ lạnh nói: “Hai người các ngươi đem tiểu tử kia đánh bại, tiểu nha đầu này để ta.”



Vừa dứt lời, hắn cũng không nhiều lời, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh đại đao cán dài có trạm chổ đầu rồng. Sau khi hét lên một tiếng, hắn vung vẩy đại đao lao về phía Mai Khả Ái.



Mai Khả Ái nhìn thấy nam tử này khí thế hung hãn như vậy, nội tâm cũng có chút sợ hãi. Chợt một bàn tay nhẹ vỗ lấy đầu nàng, một đạo thanh âm mặc dù lạnh lùng nhưng lại khiến cho nàng cực kì vững tin vang lên:



“Tiểu nha đầu, không việc gì phải sợ.”



“Ừm…Khương đại ca, ngươi cũng phải cẩn thận. Đợi ta giải quyết xong kẻ kia sẽ chạy tới giúp ngươi.”



Mai Khả Ái nói đoạn liền rút ra cự kiếm so với đại đao của nam tử hắc bào kia còn to hơn nhiều lần. Nàng không nói không rằng vung lên cự kiếm xông thẳng lên phía trước đối kháng trực diện không hề có nét sợ hãi.



Hai vị đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều còn lại nhìn thấy đồng môn xuất thủ, cả hai cũng không hẹn mà cùng hướng về phía Khương Thần ra tay.



Chiến trường trong thoáng chốc được phân thành hai bên riêng biệt. Một bên Mai Khả Ái đối kháng nam tử hắc bào, một bên Khương Thần lấy một địch hai.



Về phía Khương Thần, hắn trước tiên không chủ động đối kháng mà trực tiếp triển khai thân thủ né tránh công kích đồng thời lùi ra xa chiến trường phía bên kia.



“Chạy đi đâu.”



“Hai thằng ngu này…ta chỉ không muốn làm ảnh hưởng tới chiến quả của tiểu nha đầu kia mà thôi.” Khương Thần cười nhạt khẽ nói.



Chờ cho rời xa chiến trường của Mai Khả Ái, Khương Thần lúc này mới dừng lại, trên người cũng bắt đầu xuất động Hỗn Nguyên Chi Khí tùy thời đều có thể tấn công hoặc phòng thủ.



“Trước đem hắn đánh bại sau đó quay lại phụ giúp Châu Tấn.”



“Được.”



Hai vị đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều này lần lượt gọi là Bạch Nhữ cùng với Sở Tiêu. Bạch Nhữ một thân bạch y thực lực Nguyên Khí Cảnh trung kì đỉnh phong, vũ khí chuyên dụng là một thanh kiếm. Trong khi Sở Tiêu một thân tử y thực lực yếu hơn nửa điểm, chỉ có Nguyên Khí Cảnh trung kì, không thấy sử dụng vũ khí.



Hai người này một người phong hệ Hỗn Nguyên Chi Khí một người hỏa hệ Hỗn Nguyên Chi Khí, từ uy áp trên người bọn họ tỏa ra, có thể thấy công pháp tu luyện cũng không chút tầm thường.



Điều này cũng không có gì khó hiểu khi mà bọn họ đều là tinh anh của Tinh Nguyệt Vương Triều, đều là con cháu quý tộc, so với đệ tử tông môn chỉ có hơn chứ không kém.



Khương Thần đồ rằng công pháp tu luyện của bọn họ tối thiểu cũng là Linh cấp trung kì thậm chí là đỉnh phong.



“Phong Khí – Liệt Phong.”



Bạch Nhữ là người đầu tiên phát ra công kích. Chỉ thấy Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa đều hướng về phía thân thể hắn ngưng tụ. Cuồi cùng theo thân kiếm chỉ thẳng về phía Khương Thần, bắn ra một tia kiếm khí sắc bén.



Phong hệ kiếm khí lướt nhanh trong không khí mang theo tiếng xe gió chói tai, không khí nơi mà nó đi qua có cảm giác bị xé rách làm hai nửa, vô cùng khủng khiếp.



“Lại sử dụng chiêu này ngay từ đầu?”



“Xử lý nhanh tiểu tử này, tránh cho đêm dài lắm mộng.”



“Ngươi cũng nghĩ Khải Trạch Dương bị hắn đánh bại hay sao?”



“Cẩn thận vẫn hơn.”



“Ừm.”



Theo sau kiếm khí của Bạch Nhữ, Sở Tiêu cũng tung thân mình lên không trung, một quyền nóng bỏng theo đó mà ra hướng thẳng tới Khương Thần trấn áp.



“Huyền Hoàng Hỏa Sát.”



Trước hai đạo công kích một sắc bén một cuồng bạo này, Khương Thần cũng không dám chậm trễ. Chỉ thấy hắn lui lại thân mình đem một tấm phù lục ném về phía kiếm khí, tay trái hóa chưởng hướng về phía hỏa quyền của Sở Tiêu đối kháng.



Phù lục mang theo khí tức hủy diệt giáng lâm, sau khi được kích hoạt liền hóa thành một đạo lôi điện khủng bố đem kiếm khí sắc bén kia quấn quanh không ngừng ma diệt trong khi Thiên Hỏa Chưởng cùng với Huyền Hoàng Hỏa Sát kia vừa mới va chạm liền tạo nên một đợt rung động không hề nhẹ.



Chỉ thấy đất dưới chân Khương Thần lún đi vài tấc, cây cối xung quanh sau một phen nghiêng ngả liền xuất hiện khô héo. Hiển nhiên sóng khí mang theo nhiệt độ khủng bố quét qua khiến cho bất kì vật nào cũng trở nên ảm đạm.



“Bạch Nhữ, tiểu tử này không đơn giản, không cần giữ sức.” Sở Tiêu là người trực tiếp đối kháng với Khương Thần, phát hiện ra đối phương thực lực thâm sâu, Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu, lúc này hướng về phía Bạch Nhữ đang ở hậu phương quát lên.



Sau một tiếng quát, hắn cũng không biết Bạch Nhữ có nghe không, bản thân lại tiếp tục tung ra một quyền hướng về phía Khương Thần đánh tới.



Một quyền này của đối phương so với vừa nãy mạnh hơn không ít. Hiển nhiên vừa rồi mới chỉ là đòn thăm dò, hiện tại mới là đánh thật.



Chỉ thấy sau lưng Sở Tiêu hiện ra hư ảnh một đầu hỏa sư. Hỏa sư gầm thét một tiếng sau đó cùng với quyền đầu của hắn giáng mạnh về phía Khương Thần.



“Thiên Hỏa Chưởng.”



Vẫn một chiêu Thiên Hỏa Chưởng Khương Thần đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, một chưởng tung ra, không khí bốc cháy, thiên địa nóng rát. Một chưởng tung ra, hư ảnh hỏa sư của Sở Tiêu lập tức bị chặn đứng. Thậm chí Sở Tiêu cũng không thể chiếm được thế thượng phong sau đòn công kích thứ hai này.



“Huyễn Ảnh – Liệt Phong.”



Một đạo thanh âm lúc này cắt ngang, chỉ thấy Bạch Nhữ vốn đang ở xa lúc này đã tiếp cận Khương Thần từ lúc nào, một kiếm đâm ra hướng ngay về phía xương sống của Khương Thần, hiển nhiên trước sau hợp kích không muốn cho Khương Thần né tránh dễ dàng.



“Tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK