Người đăng: meomeo14311
Ầm ầm ầm…Mặt đất vang lên từng hồi chấn động. Phương xa, mọi người nháo nhào thối lui lộ ra một con đường cho đám người hung thần ác sát kia chạy đến.
Đây chính là Chấp Pháp Đội chuyên trị an kinh thành, xử lý các sự việc tranh chấp, đánh lộn trên đường. Chiếu theo thế giới hiện đại mà nói thì đám người này chính là công an phường.
Dẫn đầu Chấp Pháp Đội là một trung niên nhân cao lớn sắc mặt hung dữ. Người này thân thể to lớn tựa con gấu, tay cầm xà mâu chống thật mạnh xuống đất khiến cho mặt đất vỡ nát. Thanh âm ồm ồm mang theo sát khí vang lên:
“Ở đây vừa có chuyện gì?”
“Đại nhân…không hay rồi…” Một vị đội viên trong Chấp Pháp Đội sau khi kiểm tra mấy kẻ bị thương trên đường phố, nhận ra bọn họ là đám con cháu thế gia, lúc này sợ hãi quay lại bẩm báo với vị đội trưởng.
“Chuyện gì?” Trung niên cao lớn kia nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nói.
“Kia…kia là mấy vị công tử…đều là người của thế gia.”
“Cái gì?”
Trung niên vốn mang vẻ hung dữ trên mặt lúc này lại trở nên tái nhợt. Hắn không chút do dự hướng về phía người bị đánh gần nhất, sau khi lật người kia lên xem, sắc mặt của hắn càng không tốt.
“Mau, trước tiên mau chạy chữa cho bọn họ.” Trung niên nam tử này vội vàng nói.
Dứt lời, hắn ngoảnh mặt nhìn về phía quán trọ. Sau khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Mai Khả Ái cùng với cự kiếm trên tay nàng còn đang nhuốm máu, thanh âm giận dữ vang lên:
“Tiểu tạp chủng, là ngươi đả thương bọn họ?”
“Không sai.” Mai Khả Ái ngửa lên đầu nhỏ, khuôn mặt đắc ý vênh váo nói.
“Là ta để nàng đánh bọn chúng. Làm sao? Muốn bắt người?” Khương Thần nghe thấy trung niên nam tử kia thế mà gọi Mai Khả Ái là tiểu tạp chủng, lúc này sâu trong mắt hiện lên một vệt tàn nhẫn.
“Hừ. Đả thương người của thế gia, giết!” Trung niên nam tử cầm lấy xà mâu của mình trỏ về phía ba người Khương Thần quát lên.
Ngoại trừ những người phục trách đưa đám con cháu thế gia kia đi trị thương, những người còn lại đều cầm chắc binh khí trên tay, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người phát ra mạnh mẽ.
Không chỉ có vậy, những thành viên trong Chấp Pháp Đội này mặc dù thực lực không phải cao tuyệt thế nhưng đều là những người trải qua giết chóc cho nên trên người mỗi người đều mang theo sát khí vô cùng khiếp người. Loại sát khí này cùng với khí tức của hơn chục người đều hướng tới ba người Khương Thần chèn ép mạnh mẽ.
“Chờ một chút.” Khương Thần đứng yên một chỗ, hai tay vẫn vững vàng bế lên Bạch U Cơ, mà lúc này hắn khẽ dậm một chân. Toàn bộ uy áp của hơn chục người cộng lại đều bị hắn đánh nát.
Thanh âm lạnh lùng có chút không coi đám người trước mắt này ra gì khẽ vang:
“Ngươi không hỏi rõ ngọn ngành sự việc đã ra tay bắt người. Chấp Pháp Đội của kinh thành không nói lý lẽ vậy sao?”
“Ngươi muốn biết lý do? Ta sẽ cho ngươi một cái lý do thỏa đáng. Bọn họ đều là người của ngũ đại thế gia tại kinh thành. Mặc dù không phải con cháu hoàng tộc thế nhưng ngũ đại thế gia là do hoàng đế bệ hạ sắc phong, con cháu của ngũ thế gia cũng sẽ không khác gì hoàng tộc. Đả thương bọn họ chính là tội chết.”
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần cười nhạt nói: “Đây chính là tiền lệ khiến cho mấy cái gọi là thế gia đó sinh ra một đám thối nát ăn chơi lêu lổng.”
“Hừ.” Trung niên nam tử hừ lạnh nói: “Chuyện này còn không tới lượt ngươi bàn luận.”
Nói đoạn, hắn cầm lấy xà mâu trỏ về phía Khương Thần nói:
“Ta thay đổi chủ ý, trước tiên bắt giữ bọn họ sau đó giao cho ngũ thế gia xử lý.”
“Tuân lệnh.”
Mười ba người trong Chấp Pháp Đội đều có thực lực Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong lúc này đồng loạt hướng về phía Khương Thần chủ động xuất kích.
Đối với thế công trước mặt, Khương Thần không dám khinh thường. Bọn họ đều đã trải qua chém giết mà được gia nhập vào hàng ngũ chấp pháp do vậy kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn không phải dạng vừa.
Mấy đệ tử tông môn giống như bọn hắn mặc dù thiên phú rất cao thế nhưng cái thiếu thốn chính là thực chiến cùng trải qua gió tanh mưa máu. Nếu như đối diện với Khương Thần lúc này chỉ là hơn chục vị Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong đệ tử của các tông môn thì hắn cũng không ngưng trọng đến vậy.
“Khương đại ca, ngươi trước tiên đem tỷ tỷ tới chỗ an toàn, ta đánh với bọn họ.” Mai Khả Ái hiện lên vẻ nghiêm túc, tay cầm chắc cự kiếm nói.
Sắc mặt Khương Thần vốn dĩ có chút không tốt thế nhưng lúc này lại chợt giãn ra. Khóe miệng nhếch lên nụ cười:
“Không cần…bởi vì, người của chúng ta đã đến.”
Hắn vừa dứt lời, một đạo hồng quang từ đâu bất ngờ lóe lên. Đạo hồng quang này cũng không biết xuất ra từ vật gì thế nhưng thời điểm nó xuất hiện, không khí có cảm giác bị nó xé ra làm hai, từng đạo thanh âm rít gào vang lên vô cùng lạnh người.
Bành bành bành!!!
Ba đạo thanh âm chát chúa vang lên liền sau đó là ba tiếng nổ lớn giống như trái bộc phá. Chỉ thấy ba vị đội viên Chấp Pháp Đội tiếp cận Khương Thần lúc này bị đánh bay ra xa, quần áo trên người bị thiêu cháy xém, mặt mũi cũng đen thui do tàn lửa.
“Kẻ nào…”
“Cẩn thận có ám toán.”
Những thành viên còn lại của Chấp Pháp Đội nháo nhào lui trở về phía sau, khuôn mặt ai nấy hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt nhìn về tứ phía đề phòng còn tiếp tục có ám toán.
Lúc này, trung niên nhân đội trưởng nhìn về một phía, thanh âm âm trầm vang lên:
“Không biết là vị nào can dự vào chuyện của Chấp Pháp Đội chúng ta?”
“Ha ha…từ khi nào đệ tử Linh Vân Tông bọn ta lại bị đám hạ nhân các ngươi bắt nạt như vậy?” Một đạo thanh âm nữ tử lạnh lùng vang lên.
Lúc này, đám đông tách ra, nơi đó xuất hiện rất đông nam nữ trẻ tuổi, tất cả đều là đệ tử Linh Vân Tông tham gia thí luyện lần này. Dẫn đầu mọi người là Hồng Ngọc Kiều, lúc này trên tay đang cầm một cây trường tiên đỏ rực, đầu cây trường tiên còn đang nhỏ vài giọt máu.
Hiển nhiên đạo hồng quang vừa rồi quật về phía ba vị đội viên Chấp Pháp Đội chính là do cây trường tiên này quất ra. Cũng không biết làm sao vừa rồi ở khoảng cách xa như vậy mà trường tiên lại có thể chuẩn xác quất trúng được ba người.
“Linh Vân Tông?” Trung niên nam tử trợn tròn mắt kinh hãi: “Làm sao có thể?”
“Không hay rồi không hay rồi.” Một đạo thanh âm thất thanh vang lên, từ đám đông chạy tới một vị đội viên Chấp Pháp Đội khác, người này chính là một trong số những người vừa rồi đưa đám con cháu thế gia rời đi. Hiện tại hắn quay trở lại với khuôn mặt tái mét, thanh âm run rẩy.
“Không hay rồi đại nhân…ba vị kia là…”
Hắn còn chưa kịp dứt câu đã nhìn thấy lượng lớn đệ tử Linh Vân Tông đứng ở đây rồi, đôi chân run rẩy không tự chủ được suýt chút nữa ngã quỵ.
Vừa rồi rời đi nội tâm hắn cảm thấy có điểm kì lạ. Đó chính là hắn cảm thấy bộ ba người Khương Thần có chút quen mắt. Mãi sau mới sực nhớ ra chính là mấy vị đệ tử tham gia thí luyện của Linh Vân Tông, bấy giờ hắn mới giao lại vị con cháu thế gia cho đồng đội cấp tốc trở lại đây để báo tin phòng cho đội trưởng không biết lại đắc tội người ta.
Hiện tại thì hay rồi, nhìn bộ dáng hưng sư động chúng của các đệ tử Linh Vân Tông, hiển nhiên đội trưởng của bọn hắn đã đắc tội bọn họ rồi.
“Linh…Linh Vân Tông…làm sao có thể?” Nam tử trung niên vừa rồi bộ dáng có bao nhiêu hung hãn, lúc này lại sợ hãi bấy nhiêu.
Hồng Ngọc Kiều hừ lạnh một tiếng, đôi chân dài nhẹ bước về phía trước, trường tiên trên tay không khác gì một đầu độc xà khẽ uốn quanh người nàng, nhìn qua mười phần quỷ dị.
“Không có gì là không thể. Tố chất của các ngươi thực sự không được tốt lắm, xem ra ta cần phải nói chuyện này cho công chúa điện hạ rồi.”
“Công…công chúa…” Trung niên nam tử hoảng sợ, hai mắt lộ ra vẻ thất thần: “Không…không được.”
Chấp Pháp Đội là một tổ chức chuyên để trừng trị các sự vụ liên quan đến ẩu đả, bạo loạn tại kinh thành. Đó gần giống như hộ quốc quân, thế nhưng chỉ là trong phạm vi dân chúng mà thôi.
Chấp Pháp Đội này có số lượng thành viên đông đảo. Mà người tối cao quản lý Chấp Pháp Đội là một vị quân công của hoàng triều.
Phía dưới Chấp Pháp Đội còn có các đội trưởng, tiểu đội trưởng, đội phó…mà vị trung niên nhân nam tử kia ở đây là đội trưởng của nhóm người này, trên thực tế chức vụ không phải thực sự quá to lớn trong Chấp Pháp Đội.
Chân chính Chấp Pháp Đội toàn bộ đội viên là Nguyên Hồn Cảnh, mà đội trưởng của bọn họ tối thiểu cũng phải đạt tới Nguyên Linh Cảnh.
Đó mới thực sự là Chấp Pháp Đội!