Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, ba chữ Trú Nhan Đan vừa mới vang lên, trong yến phòng nhất thời một mảnh yên tĩnh. Trú Nhan Đan có sức hấp dẫn đối với đê giai nguyên giả như thế nào liền không cần bàn cãi. Thậm chí nó còn có giá trị cao hơn so với các loại đan dược khác đồng phẩm chất rất nhiều.



Không vì lý do gì khác, chỉ cần nó có thể bảo trì được dung mạo, đó liền là vô cùng trân quý.



Tu luyện truy cầu thực lực, truy cầu trường sinh, mà Trú Nhan Đan chính là một phần của cái gọi là trường sinh đó – bất lão.



Đối với nguyên giả bình thường, nếu như đặt lên bàn cân một bên là một khỏa Trú Nhan Đan có thể bảo trì thanh xuân bất lão trong nhiều năm còn một bên là mười khỏa đan dược giúp tăng tiến thực lực. Có lẽ không ít người sẽ lựa chọn bên mười khỏa kia.



Thế nhưng với nữ nhân thì lại khác. Dù cho bên kia cán cân có đặt một trăm khỏa đan dược thì các nàng chắc chắn sẽ lựa chọn Trú Nhan Đan. Bởi lẽ với bất kì nữ nhân nào, ba chữ Trú Nhan Đan kia không thể không nói có một loại ma lực rất khủng bố. Nam nhân truy cầu thực lực, nữ nhân ngược lại vẻ đẹp được đặt lên hàng đầu.



Ngực sữa của Long Giai My phập phồng, hô hấp có chút gấp gáp, khuôn mặt hiện rõ vẻ kích động. Nàng trao đổi được đan phương Trú Nhan Đan có thể thanh xuân vĩnh trú đến khi chết, thế nhưng loại đan dược kia luyện đan sư ngũ phẩm luyện chế cũng có chút độ khó, nói gì tới luyện đan sư tứ phẩm trong cung.



Chính bởi vì vậy cho nên đối với Trú Nhan Đan thanh xuân bất lão trong mười năm này, nàng vẫn là vô cùng trân trọng. Thậm chí xung quanh đó có không ít nữ tử tộc nhân Long gia, nữ đệ tử Tân Tinh học viện đều nhìn về phía bình ngọc trên tay nam tử kia lộ rõ vẻ si mê.



Vội vàng tiếp nhận bình ngọc trên tay nam tử giống như sợ bị người khác cướp mất, Long Giai My nở một nụ cười tươi như hoa, thanh âm trong trẻo mật ngọt khẽ vang:



“Món quà này ta rất thích. Ngươi chắc phải tốn không ít a.”



Nam tử kia nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm nụ cười tươi tắn của Long Giai My, thần sắc nhất thời lộ ra vẻ si mê. Hắn cười đáp:



“Công chúa thích liền tốt. Nhìn thấy một nụ cười của giai nhân, đánh đổi chút đồ vật thì có đáng gì.”



Trong yến phòng, mấy vị nam đệ tử Tân Tinh học viện đồng thời cũng là con cháu mấy đại gia tộc đều nhìn về phía nam tử đưa tặng Trú Nhan Đan kia với một ánh mắt hâm mộ.



Ngày hôm nay không thể không nói chính là một dịp tốt để bọn họ lấy điểm trước mặt công chúa, thế nhưng vừa mới lâm trận, bọn họ liền biết bọn họ đã thua bởi một viên Trú Nhan Đan kia rồi.



Lại nói, Long Giai My cẩn thận lấy ra hộp ngọc đựng Minh Nguyệt Châu, đem Minh Nguyệt Châu bỏ ra ngoài sau đó liền bỏ bình ngọc chứa đan dược vào, bộ dáng yêu thích không rời.



Vị đại quan vừa rồi tặng Minh Nguyệt Châu nhìn thấy hành động này của nàng rốt cuộc cảm giác được tư vị của Long Thiên khi mà nguyên thuật bị bỏ sang một bên. Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ.



Sau đó lần lượt là các vị đại quan cũng đi lên tặng quà chúc mừng sinh nhật Long Giai My. Đủ các loại bảo vật, đan dược trân quý đều được bọn hắn lấy ra khiến cho yến phòng nhất thời một mảnh hoa lệ choáng ngợp.



Đối với những món quà tặng đắt đỏ này, Long Giai My vẫn là vô cùng yêu thích, chẳng qua so với hộp ngọc đựng Trú Nhan Đan kia thì chắc chắn vẫn còn kém xa. Mười năm thanh xuân bất lão đối với nữ tử các nàng không phải chuyện đùa.



“Sư đệ. Ngươi là luyện đan sư a, sau này nhất định phải tìm cách luyện chế cho ta một khỏa Trú Nhan Đan đấy.” Đôi mắt Bạch U Cơ hâm mộ nhìn lấy hộp ngọc trên tay Long Giai My, miệng cười khẽ nói.



“Dưỡng Nhan Linh Dịch chưa đủ sao? Ta luyện chế cho sư tỷ miễn phí mà.” Khương Thần có chút ý cười, đáp.



“Sau này nếu như chúng ta mỗi người một phương, khi đó Dưỡng Nhan Linh Dịch, ai luyện chế cho ta?” Bạch U Cơ mỉm cười, thanh âm chậm rãi vang lên.



Từ góc độ này, Khương Thần dường như có thể nhìn thấy vành tai nàng dần đỏ lên, khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ kiều diễm ướt át.



“Ha ha, thế nhưng Trú Nhan Đan cũng phải có đan phương mới có thể luyện chế được nha.” Khương Thần cười cười nói.



“Ngươi thần thông quảng đại như vậy chẳng lẽ không thể tìm được.” Bạch U Cơ khẽ bĩu môi nói.



“Được rồi sư tỷ ngươi không cần làm ra loại vẻ mặt đó.” Khương Thần cười khổ nói: “Đợi ta có thể luyện chế được đan dược phẩm chất cao hơn đi. Hiện tại có thể luyện chế được nhị phẩm đan dược liền đã là cực hạn.”



“Hừ. Đến khi đó không có vài khỏa Trú Nhan Đan như kia cho ta, ta liền tháo rời mấy khúc xương của ngươi.” Bạch U Cơ mỉm cười vui vẻ nói.



Khương Thần rất phối hợp giả bộ sợ hãi khiến cho giai nhân được dịp cười khúc khích.



Trên thực tế, khỏa Trú Nhan Đan có thể thanh xuân vĩnh trú mười năm kia, với tạo nghệ luyện đan của Khương Thần là hoàn toàn có thể luyện chế. Trú Nhan Đan thanh xuân bất lão đến khi chết đi cũng chỉ là tứ phẩm đỉnh phong đan dược, như vậy loại mặt hàng mười năm như kia cùng lắm chỉ là nhị phẩm, làm gì hắn lại không luyện chế ra được. Thế nhưng vấn đề ở đây chính là đan phương.



Mặc dù cùng gọi là Trú Nhan Đan thế nhưng mỗi loại có thể sẽ có cách luyện chế cùng phối dược liệu khác nhau, tạo nghệ luyện đan của hắn không tồi nhưng cũng không phải tùy tiện phối chế vài lần là có thể luyện ra được một loại đan dược.



Lại nói, yến phòng sau một hồi náo nhiệt, lúc này cũng chỉ còn vài người chưa đi lên tặng quà cho Long Giai My. Hiển nhiên trong số đó có Khương Thần cùng Bạch U Cơ, cả hai người cười đùa tí tửng từ nãy tới giờ đã rước vào không ít ánh mắt không có thiện ý của người xung quanh.



“Công chúa phong thái trác việt, tiên cơ ngọc cốt. Tại hạ cố ý dùng Thanh Tâm Cốt Ngọc chế tạo ra một miếng ngọc bội, chúc công chúa phong hoa tuyệt đại, thanh xuân vĩnh bảo.” Một vị nam tử trẻ tuổi đứng sau tửu án gần với vị trí của Khương Thần lúc này chậm chậm đi lên, miệng nở nụ cười thế nhưng khuôn mặt dường như không có bao nhiêu tự tin.



Món quà của hắn giá trị không phải là lớn. Phía trước hắn đã có rất nhiều món quà quý giá, hắn tặng phía sau đương nhiên sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Đây thậm chí là cảm xúc chung của rất nhiều người tặng quà phía sau, thậm chí loại áp lực này đè lên vai người tặng cuối cùng ghê gớm nhất. Nếu mà món quà không ra gì, đó quả thật chính là nhận vào vô vàn ánh mắt soi mói chế giễu.



Dường như nhận ra được vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt của nam tử kia, Long Giai My mỉm cười nói:



“Lý công tử thật đúng là hao tâm tổn sức. Thanh Tâm Cốt Ngọc này phối ở trên người có thể ngưng thần tĩnh tâm, khi tu luyện rất ít bị tâm ma quấy nhiễu, chính là bảo bối hiếm có. Thời gian trước ta bỏ ra rất nhiều tiền muốn cầu một khối cũng không thể được.”



Vị nam tử họ Lý kia nghe Long Giai My cổ động tán thưởng, vẻ gượng gạo trên khuôn mặt nhất thời tán đi. Hắn lần này nở một nụ cười vui vẻ, ánh mắt thật sâu hướng tới Long Giai My lộ vẻ cảm kích:



“Đa tạ công chúa điện hạ không ghét bỏ. Thứ này cũng chỉ có ngài mới xứng được.”



Long Giai My mỉm cười tạ lễ, tất cả mọi người bên dưới nhìn thấy một màn này cũng đều tấm tắc khen ngợi cách đối nhân xử thế của nàng. Có thể khiến cho người ta không rơi vào tình thế khó xử cũng là một loại nghệ thuật ứng đối.



Thời gian nhanh chóng qua đi, trong yến phòng lúc này cũng chỉ còn tửu án của Khương Thần là yên tĩnh. Hầu hết tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người bọn họ. Bởi lẽ trong lúc tất cả mọi người còn đang nô nức tặng quà Long Giai My, hai người này vẫn cứ là không để ý tới xung quanh, một bộ dáng mọi chuyện không liên quan gì đến mình.



Nhận ra ánh mắt của mọi người nhìn mình, sắc mặt Bạch U Cơ thoáng có điểm mất tự nhiên, Khương Thần ngược lại khuôn mặt vẫn là bất biến như vậy. Hắn nở một nụ cười tự cho là hòa nhã, thế nhưng nhìn thế nào cũng có điểm gượng gạo vô cùng. Thanh âm âm trầm lạnh lẽo khẽ vang:



“Các vị, có chuyện gì sao?”



Phía xa xa, Long Giai My nhìn thấy bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến ta của hai người Khương Thần, nội tâm không nhịn được liền nở một nụ cười. Thanh âm hào hững của nàng vang lên:



“Khương huynh, ngươi chuẩn bị cho ta lễ vật gì?”



Khương Thần bị hỏi trực tiếp như vậy, khuôn mặt lộ ra nét cười khổ. Hắn quay sang Bạch U Cơ, khuôn mặt lộ ra vẻ cầu cứu, thanh âm trong cổ họng cũng là khẽ phát ra khiến cho chỉ một mình Bạch U Cơ có thể nghe được.



“Chẳng lẽ đến ăn một bữa cơm cũng phải tặng lễ? Sư tỷ, ngươi sao?”



Bạch U Cơ nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Khương Thần, khuôn mặt lộ ra nét gian xảo. Nàng chậm rãi lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ đặt lên mặt bàn, khuôn mặt hiện lên ý cười, hai mắt nhìn Khương Thần thật giống như đang muốn nói ngươi chẳng lẽ ngay cả lễ vật cũng không chuẩn bị chứ?



Nhìn thấy bộ mặt này của Bạch U Cơ, sắc mặt Khương Thần nhất thời xanh lên…



“Hừ, chẳng lẽ lại có người mặt dày tới đây ăn uống chùa.”



Lam Hằng đã khôi phục sau tổn thương tinh thần lực, lúc này hắn đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn lấy Khương Thần, miệng vẫn là mỉa mai không chút sợ hãi.



“Ăn uống chùa? Ha ha, thiệt thòi ngươi cũng nghĩ ra được!” Khương Thần cười nhạt một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ khinh thường.



“Hừ, dám coi thường Linh Vân Tông ta không có người! Sư đệ, lấy lễ vật ngươi chuẩn bị ra để mọi người mở mang tầm mắt!” Bạch U Cơ mím môi thật chặt, khuôn mặt lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, thế nhưng bộ dáng này lọt vào mắt Khương Thần lại giống như đang trêu tức.



Phải, nhìn vào đôi mắt gian xảo của Bạch U Cơ, quả thật nàng đang trêu đùa hắn. Chắc chắn nàng đã nhận ra hắn không chuẩn bị lễ vật cho nên hiện tại mới nhại lời hắn để trêu tức.



Nữ nhân này!



Khương Thần hiện tại đột nhiên có cảm giác muốn treo nàng lên mà đánh đòn, thế nhưng trước mắt phải vượt qua tình trạng túng quẫn này trước đã.



Chỉ thấy hắn dõng dạc mà nói:



“Ta dĩ nhiên là có chuẩn bị mà tới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK