Người đăng: meomeo14311
Thời điểm trở về sơn cốc thần bí, Khương Thần phát hiện ra Trương Tiểu Hân thế mà không có trong nhà. Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng vì sơn cốc thần bí này thập phần an toàn cho nên hắn cũng không quá lo lắng. Hắn đoán nàng đã đi đâu đó quanh đây mà thôi.Quả nhiên, sau khi chạy ra phía sau nhà, Khương Thần liền trông thấy Trương Tiểu Hân đã thay đổi một thân quần áo trắng, duyên dáng yêu kiều đứng trên dược điền ở phía xa.
Nhìn nàng giống như là một thần nữ hàng lâm, phong thái trác tuyệt không hề có chút phù hoa. Lúc này, Trương Tiểu Hân đã dừng lại động tác chăm sóc linh dược, nàng đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, thần sắc hiện ra chút cô đơn.
Gió núi quét qua khiến mái tóc dài của Trương Tiểu Hân phiêu động, quần áo trên người nàng gợn sóng lên phập phồng có ba phần hấp dẫn bảy thần thướt tha yểu điệu.
Khương Thần đứng ở sau nhà nhìn lại, hết thảy trước mắt hắn giống như là một bức họa vô cùng lịch sự tao nhã nhưng tràn đầy vẻ hấp dẫn và lôi cuốn. Tâm cảnh của hắn vốn đang có chút cuồng loạn vì trước đó giết chóc quá nhiều, lúc này lại lộ ra yên tĩnh không chút gợn sóng. Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của nữ tử đang đứng ở đằng kia, trong lòng hắn không khỏi có chút thương cảm.
“Ài…”
Khẽ thở dài một tiếng trong nội tâm, Khương Thần chậm bước tiến về phía khung cảnh yên bình kia.
“Ngươi chưa khỏe hẳn, chạy ra ngoài nhảy múa cái gì?”
Trong hoàn cảnh này, nếu như xuất hiện một câu hỏi han ấm áp, một câu ân cần quan tâm chắc chắn sẽ là một điều vô cùng mỹ diệu, đồng thời sẽ rất dễ ghi điểm trong mắt giai nhân. Thế nhưng Khương Thần lại là người khô khan, gần như không biết thể hiện cảm xúc. Chính vì vậy ân cần đâu không thấy, chỉ thấy một câu hỏi mang tính đâm chọc thở ra.
Phát hiện ra thương thế của Trương Tiểu Hân vẫn chưa lành, mà khí tức của nàng toát ra cũng vô cùng yếu ớt, vì thế hắn mới có chút trách móc như vậy.
“Ân, ta không sao. Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt.”
Trương Tiểu Hân vừa ngoảnh đầu lại vừa đáp. Thế nhưng thời điểm nhìn thấy Khương Thần với bộ dáng suy yếu, sắc mặt của nàng hiện lên vẻ lo lắng:
“Ngươi…có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tìm đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn gây phiền toái mà thôi.” Khương Thần khẽ lắc đầu, đáp.
“Bị đánh thành bộ dáng như thế này? Gặp Nguyên Linh Cảnh sao?”
Mày liễu khẽ nhíu lại, vẻ mặt Trương Tiểu Hân hiện lên chút nghi hoặc. Với thực lực của Khương Thần, Nguyên Hồn Cảnh hầu như không thể làm gì được hắn. Mà hiện tại khí tức của hắn lại tương đối suy yếu, có thể làm được điều này trừ phi là Nguyên Linh Cảnh.
“Không.” Khương Thần lắc đầu: “Theo ta, ta dẫn một người quen của ngươi tới đây rồi.”
Nói đoạn, hắn liền một đường đi về phía nhà gỗ, Trương Tiểu Hân phía sau thì thoáng ngẩn người đang cố hiểu hết một câu Khương Thần vừa nói.
Người quen?
Tại nơi này ngoại trừ Khương Thần hắn thì nàng còn có người quen khác sao?
Chắc chắn không rồi!
Đem theo nghi hoặc, Trương Tiểu Hân bước theo sau Khương Thần cùng tiến về căn nhà gỗ. Vừa đến hiên nhà, nàng đã nhìn thấy rất nhiều vết máu tươi chưa khô, chắc hẳn là do Khương Thần vừa mới trở về gây nên. Mà ở cuối thềm hiên nhà kia nàng nhìn thấy một thân ảnh chỉ còn nửa thân trên nằm lăn lóc.
Có lẽ chưa tin vào mắt mình, Trương Tiểu Hân chậm chậm tiến lại gần dò xét, mà Khương Thần lúc này chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau quan sát.
“Người này…” Trương Tiểu Hân trợn lớn hai mắt, sau khi nhìn Khương Thần xác nhận lại một lần rằng bản thân mình không hề hoa mắt, nàng lập tức quát lớn: “Phong lão tặc, là ngươi…”
Dứt lời, từ trên người Trương Tiểu Hân, sát khí bộc phát mạnh mẽ. Luồng sát khí này thổi quét qua khiến cho Khương Thần không khỏi rùng mình một cái. Xem ra nữ tử này căm hận Phong Thiết Nhân còn hơn xa so với Phong Ưng.
Nằm lăn lóc trên sàn gỗ, Phong Thiết Nhân cũng trợn lớn hai mắt nhìn Trương Tiểu Hân. Biết được bản thân mình khó mà sống được cho nên hắn cũng không hề sợ hãi mà nói:
“Tiểu tiện nhân, ta thật hối hận khi năm xưa không đủ quyết tâm dẫn người đi truy sát ngươi.”
“Phong lão tặc, ha ha ha.” Trương Tiểu Hân chợt ngửa cổ cười lớn, trong phút chốc tóc tai nàng bị gió cuốn bay ngược mà lên. Bộ dáng lúc này không còn là thần nữ phong tư trác tuyệt mà giống một ma nữ khát máu hơn.
Chợt, ánh mắt hiện lên vẻ lăng lệ, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh chủy thủ, thanh âm tràn ngập căm phẫn:
“Không ngờ đi, ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta. Nhi tử ngươi đang ở bên dưới chờ ngươi a. Để ta tiễn ngươi một đoạn.”
Ngay sau đó, hàng loạt thanh âm kim loại đâm vào da thịt vang lên. Kèm theo thanh âm kim loại đâm vào da thịt là từng tiếng kêu thảm từ trong miệng Phong Thiết Nhân phát ra.
Lúc này, ngoại trừ đầu lâu của Phong Thiết Nhân, phần thân thể còn lại của hắn bị Trương Tiểu Hân dùng chủy thủ sắc bén đâm thành tổ ong, máu tươi chảy lênh láng khắp sàn gỗ, cảnh tượng hiện ra có chút rợn người.
Xách theo đầu lâu Phong Thiết Nhân, Trương Tiểu Hân lập tức rời khỏi sơn cốc thần bí chạy ra ngoại vi sơn mạch mặc cho thân thể vẫn còn chưa khỏe lại. Phần vì tò mò không biết Trương Tiểu Hân muốn làm gì, phần vì lo lắng cho thương thế của nàng, Khương Thần liền lập tức theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau chạy ra khỏi Vân Đoan sơn mạch đến một đường mòn nhỏ. Tại một lùm cây xanh mướt cạnh đường nhỏ, Trương Tiểu Hân dùng dao vạch ra từng tán lá. Bên trong lùm cây kia là một tấm bia nhỏ có khắc bốn chữ “Trương Thiết chi mộ”. Nhìn bia đá này, Khương Thần chợt hiểu ra nơi kia có lẽ là phần mộ của ca ca Trương Tiểu Hân.
Dường như đoán biết Khương Thần sẽ có chút tò mò cho nên Trương Tiểu Hân cũng không ngại mà giải thích:
“Đây là nơi năm xưa hai cha con họ Phong đã giết chết ca ca ta.”
Nàng nhìn bia mộ phía trước, nước mắt không tự chủ được theo hai hàng bắt đầu chảy ra:
“Đây thực chất cũng chỉ là một ngôi mộ rỗng. Thân xác ca ca ta bọn chúng đã tiêu hủy đi mất rồi.”
Chỉ thấy nàng cầm lấy đầu lâu Phong Thiết Nhân vẫn còn đang nhuốm máu đặt ngay ngắn cạnh bia mộ, bản thân thì trực tiếp quỳ xuống khấu đầu liên tục.
Nhìn thấy đôi vai gầy của nữ tử trước mắt run lên từng nhịp, mấy lần Khương Thần không nhịn được mà định ôm lấy an ủi, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn là đè nén cảm xúc thương cảm này xuống.
…
Vài ngày sau…
Lúc này Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân đang ngồi thưởng trà trong phòng khách của gian nhà gỗ. Một bên, Trương Tiểu Hân sau khi khẽ nhấp môi liền, khẽ hỏi:
“Ta vẫn không thể đoán được ngươi dùng cách nào có thể tiêu diệt được Tham Lang mạo hiểm đoàn.”
Về câu hỏi này của Trương Tiểu Hân, đây không phải là lần đầu tiên nàng hỏi Khương Thần như vậy. Chẳng qua mỗi lần nàng hỏi hắn câu này, hắn đều mỉm cười từ chối trả lời. Dùng quỷ kế tính toán đám người kia cũng không có gì đáng để tuyên dương cả. Hắn vẫn thích dùng thực lực để nói chuyện hơn.
“Chút quỷ kế không đáng nhắc tới mà thôi.”
Trương Tiểu Hân khẽ bĩu môi, mày liễu khẽ nhíu, dường như không thích bộ dáng giấu giấu giếm giếm của Khương Thần.
“Ngươi dự định sẽ làm gì sau này?”
“Có lẽ là trở về tông môn tu luyện.” Khương Thần nhún vai, lạnh lùng đáp: “Tài nguyên tu luyện mặc dù ít nhưng tương đối ổn định.”
“Chịu được gò bó mãi sao?”
“Dĩ nhiên là không. Sẽ có thời điểm ta rời đi.” Khương Thần lắc đầu nói: “Linh Vân Tông cũng chỉ là một bước đệm nhỏ mà thôi. Ngươi thì sao?”
“Chắc là sẽ đi chu du thiên hạ thôi.” Trương Tiểu Hân nở một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Mấy năm nay quanh quẩn ở sơn mạch này cũng khiến cho ta cảm thấy có chút buồn chán.”
“Kỳ thực ngươi có thể tìm kiếm một tông môn nào đó để nương nhờ.” Khương Thần khẽ nhíu mày nói: “Cuộc sống cũng không phải quá gò bó, hoàn thành nhiệm vụ tông môn xong tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm. Bên cạnh đó ngươi cũng có một tầng bảo hộ.”
“Sau đó?” Trương Tiểu Hân hơi chút tủm tỉm cười đáp.
Khương Thần dường như cũng biết được nàng đã đoán ra ý định của hắn, chính vì thế lúc này cũng không chút giấu giếm mà nói:
“Ta nghĩ Linh Vân Tông cũng là địa phương không tệ.”
“Vì sao ngươi lại đề nghị ta tới Linh Vân Tông?” Trương Tiểu Hân cười nói.
“Ta còn ở đó một hai năm, nếu ngươi gia nhập Linh Vân Tông, ít nhất cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Trương Tiểu Hân mỉm cười không đáp, sóng mắt hiện lên chút vui mừng, thế nhưng nàng vẫn là lắc đầu nói:
“Cảm ơn ý tối của ngươi, ta vẫn thích tự do hơn.”
Mặc dù vậy có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng đã nhu hòa đi rất nhiều. Khương Thần có ý mời nàng gia nhập Linh Vân Tông nghĩ là hắn có quan tâm đến an toàn của nàng. Trương Tiểu Hân nàng cũng chỉ cần vậy là đủ.
“Nếu hai năm nữa ngươi vẫn chưa rời khỏi Linh Vân Tông, vậy thì ta sẽ đến nhìn ngươi.”
“Được rồi. Không khuyên được ngươi.” Khương Thần khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
Hai người cứ như vậy chậm rãi thưởng trà, tận hưởng quãng thời gian yên bình cuối cùng.
Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ tu luyện ra thì Khương Thần còn không ngừng luyện đan. Mặc dù tinh thần lực của hắn chưa khôi phục được nhiều thế nhưng vẫn đầy đủ mỗi ngày có thể khai được mấy lò nhị phẩm đan dược.
Linh dược trong tiểu sơn cốc này dù không còn nhiều thế nhưng vẫn dư dả cho hắn luyện đan. Mà loại đan dược nào trong tầm hắn có thể luyện chế hắn đều sẽ luyện. Hồi Khí Hoàn, Ngưng Huyết Hoàn, Sinh Cơ Đan…
Hầu hết linh dược còn lại trong sơn cốc thần bí này đều bị Khương Thần ngắt hái. Bất quá tiểu sơn cốc này rất nhanh sẽ sinh sôi trở lại thôi.
Sở dĩ hắn không ngừng luyện dược như vậy là vì trong lòng hắn biết rõ hắn và Trương Tiểu Hân sắp phải chia tay nhau rồi. Hắn thầm nghĩ trước khi ly biệt thì có thể giúp đỡ cho nữ tử đáng thương này một chút. Dù sao hai người chung sống với nhau hơn hai năm, về tình cảm nam nữ liền không nói đến, nhưng Khương Thần đã coi nàng là một vị bằng hữu của mình rồi.