Người đăng: meomeo14311
Khương Thần một đường bế Bạch U Cơ len lỏi qua rừng rậm âm u rời xa vùng trung tâm, tìm kiếm một nơi kín đáo để ẩn núp cùng chữa thương. Thậm chí hắn không tiếc thiêu đốt rất nhiều phù lục nhằm gia tăng tốc độ của bản thân lên mức cự hạn, bởi vì hắn biết tốc độ của Nguyên Hồn Cảnh cường giả rất nhanh, bọn họ đã bắt đầu tu luyện củng cố linh hồn cho nên đối với khí tức vô cùng linh mẫn, hiệu quả truy quét cũng tốt hơn Nguyên Khí Cảnh rất nhiều.Sau khi chạy vòng vèo vài đường qua vài mỏm núi, Khương Thần rốt cuộc tìm được một tòa hang động dẫn sâu xuống dưới lòng đất. Hang động này dường như không phải tự nhiên mà là nơi trú ẩn của yêu thú, thế nhưng dưới tình thế cấp bách, Khương Thần chỉ có thể tạm thời trú ẩn tại nơi đó. Hi vọng đó chỉ là hang ổ của yêu thú nhị giai, nếu như là tam giai, vậy thì quá đen đủi.
Trên thực tế yêu thú tam giai tại nơi này cũng không nhiều, nhất là tại rìa ngoài Tử Vong Sâm Lâm thì xác suất gặp phải là không cao, Khương Thần cũng không quá đen đủi đến như vậy.
Lại nói, sau khi đem hang động thắp sáng, Khương Thần liền chạy ra ngoài rải ở trước cửa hang một loại dược phấn không màu. Loại dược phấn này đối với yêu thú có tính kích thích rất lớn, thông thường sẽ không có nhiều yêu thú tình nguyệt hít vào loại bột phấn này.
Kia có thể coi là một biện pháp phòng trừ yêu thú xông vào hang động. Dù sao Khương Thần cũng chưa thể xác định được hang động này còn yêu thú sinh sống hay không.
Chạy một quãng đường dài, Khương Thần lúc này cũng đã có chút mỏi mệt, chẳng qua hắn vẫn không dám ngồi nghỉ một phút giây. Sau khi rắc ngoài cửa hang loại bột phấn giúp xua đuổi yêu thú kia, hắn còn cẩn thận ở phụ cận quanh đây xây dựng nên mấy tầng trận pháp che mắt khiến cho cả khí tức lẫn cửa hang đều khó có thể bị phát hiện ở khoảng cách xa.
Loại ẩn tức trận pháp kia chỉ là một thủ thuật che mắt cơ bản mà bất kì trận pháp sư nhập môn nào cũng biết, thậm chí không phải là trận pháp sư, chỉ cần là nguyên giả chú tâm học hỏi đều có thể tinh thông.
Trận pháp này nếu như để cho người tới gần liền không có tác dụng, thế nhưng từ xa nhìn lại thì hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Giống như cửa hang núi dẫn xuống lòng đất hiện tại, nếu như đứng từ xa nhìn tới, trận pháp che giấu khiến cho nó nhìn giống như một mảnh đất trống hoàn toàn không có gì.
Sau khi hoàn toàn tất chuẩn bị, Khương Thần mới quay trở lại hang động. Nhìn vết thương trên lưng Bạch U Cơ kia, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy có chút giận dữ. Đám người kia quả thật quá phận, vậy mà có thể hướng tới một nữ tử như Bạch U Cơ xuống tay nặng như vậy.
Dựa theo tâm tính của Bạch U Cơ, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động gây chuyện với người khác. Đây chắc chắn là nàng bị phục kích dẫn đến bị thương.
“Hừ…” Khẽ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm của Khương Thần chợt biến thành lạnh lùng như băng.
Thánh Đồng trên trán hắn lúc này chợt chậm chậm hé mở. Cả hang động tối tăm chỉ có ánh sáng dạ minh châu lờ mờ lúc này lại hòa cùng màu cổ đồng nhìn qua khiến cho nơi này trở nên có mùi vị cổ xưa, cũ kĩ.
Hai mắt nhắm hờ của Khương Thần lúc này cũng chậm chậm mở ra. Đồng tử vốn đen tuyền lúc này cũng hòa màu giống như Thánh Đồng, biến thành màu cổ đồng.
Khương Thần vốn có làn da trắng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tà dị, lúc này ba mắt màu cổ đồng tỏa ra quang mang khiến cho hắn càng trở nên thâm sâu thần bí.
Một đạo thanh âm mang theo hương vị cổ xưa mà lại thần thánh từ miệng Khương Thần, giống như chân ngôn vang lên:
“Không gian…Phong!”
Toàn bộ hang động ngay tại thời điểm đó hóa thành một luồng sáng màu vàng nhạt, luồng sáng này sau khi nhạt dần liền hiện ra một chiếc lồng kim quang đem toàn bộ hang động bao phủ. Mà không gian bên ngoài cùng bên trong lồng sáng kim quang này dường như trở thành hai nửa thế giới.
Bên trong hoàng cung lúc này vốn chiếu tới cảnh Khương Thần cùng với Bạch U Cơ ở trong hang động, quang cầu sau một phen lóe sáng vàng liền biến đổi cảnh quay. Góc hình chiếu lúc này là ở bên ngoài hang động.
Trên ngai vị, ý cười trên miệng Long Thiên Thánh chợt tắt, hắn khẽ đưa tay ra sau lưng kết một đợt ấn quyết, miệng thậm chí còn lẩm nhẩm chú ngữ thế nhưng cảnh quay trên quang cầu vẫn hiển hiện là bên ngoài cửa hang động, hoàn toàn không thể nhìn được bên trong hang động đang có chuyện gì xảy ra.
“Hoàng thượng, ngươi cũng không thể cho mọi người xem tới đây thôi a.” Một vị Nguyên Đan Cảnh cường giả của Cổ Nguyên Vương Triều lúc này mỉm cười thâm ý nhìn Long Thiên Thánh.
Trên kia, Long Thiên Thánh mặc dù lộ ra nụ cười thân thiện thế nhưng trong lòng lại nhấc lên kinh đào hải lãng.
Hắn kinh sợ bởi lẽ thủ đoạn của bản thân không ngờ lại bị một loại lực lượng thần bí ngăn cản. Vốn dĩ quang cầu có thể phản chiếu hình ảnh ở mọi nơi trong Tử Vong Sâm Lâm thế nhưng hiện tại muốn nhìn ngó trong hang động xem có chuyện gì xảy ra liền không thể.
Chuyện này hiển nhiên là có liên quan tới kim quang vừa rồi do Khương Thần phát ra. Thế nhưng Long Thiên Thánh cũng không biết được đó là thứ gì.
“Vị Khương Thần này xem ra rất không đơn giản.” Long Thiên Thánh khẽ lẩm nhẩm nói.
Đoạn hắn mỉm cười nhìn mọi người bên dưới đại điện nói:
“Ha ha…các vị, chuyện sau đó có thể là tư mật của hai người, chẳng lẽ còn muốn Long mỗ làm người phạm tội hay sao.”
Mọi người nghe Long Thiên Thánh nói vậy liền nghĩ tới hoàn cảnh ở trong hang, lúc này lập tức cười phá lên. Suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết cảnh tiếp theo chính là một trận hương diễm vô cùng, đồng thời bọn họ cũng không muốn nhìn ngó tư mật của người khác.
Dưới tình thế tự giải vây lấy mình của Long Thiên Thánh, tất cả mọi người lúc này lại hướng về phía La Chinh cười khách khí nói:
“La Chinh trưởng lão, vị đồ đệ này của ngươi quả thật có nhiều phúc a.”
La Chinh biết bọn họ đây chính là một câu hai ý, hắn cũng không buồn đáp lời, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn về phía quang cầu không biết suy nghĩ điều gì.
“Khương sư đệ này…hắc hắc…trở về nhất định có chuyện vui để xem.” Sau lưng La Chinh, Mộc Kiếm Thanh cười hắc hắc nói. Cũng không biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt hiện lên đôi chút gian xảo cùng đê tiện.
Trở về thí luyện lúc này, trong hang động đột nhiên hiện lên bầu không khí kì quái. Khương Thần nhìn về phía Bạch U Cơ, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Thời điểm nhìn thấy nàng lúc nãy, vết thương dường như chưa chảy ra quá nhiều máu, thế nhưng trên đường chạy trốn, cung trang màu trắng hiện tại đã nhuốm đỏ. Ba cây đinh nhọn to lớn xuyên phá sau lưng khiến cho máu chảy thành dòng. Khuôn mặt mỹ nhân hiện tại đã tái nhợt, cắt không còn giọt máu.
“Ài…xem ra trở về lại phải phí một phen miệng lưỡi.”
Khẽ chà bàn tay, từ trong nhẫn trữ vật, Khương Thần lấy ra hơn chục bình ngọc cùng với một bộ dụng cụ kì quái.
Kì thực, bộ dụng cụ kì quái kia chỉ kì quái đối với những người ở nơi này mà thôi, đặt tại thế giới hiện đại, đó có thể coi như hộp thuốc cứu thương sơ cấp, dùng để sơ cứu vết thương ngoài da.
Hộp thuốc sơ cứu này chính là Khương Thần rảnh rỗi chế tạo thời điểm hắn vừa mới rời đi Vương gia chưa lâu. Lúc đó hắn vẫn còn là thường nhân, nếu như gặp phải công kích của yêu thú, không có thứ này chạy chữa, vết thương có thể sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Sau khi rửa tay thật sạch sẽ, Khương Thần từ từ lật úp thân thể Bạch U Cơ sau đó mới chậm chậm đem y phục sau lưng nàng xé mở.
Đôi chút xuân quang liền hiện ra. Nhìn những đường cong mê người phía sau lưng Bạch U Cơ, khuôn mặt Khương Thần thoáng chốc có chút mất tự nhiên, bàn tay chuẩn bị nắn bóp vết thương nhất thời dừng lại giữa không trung.
“Ài…sư tỷ, ta đây là bất đắc dĩ a, trở về ngươi nhất định phải thông cảm.” Khẽ lẩm nhẩm một câu, Khương Thần hít sâu, tâm thần trở lại trạng thái bình thường, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ lạnh lùng giống như trước mắt hắn hiện tại không phải là thân thể một mỹ nhân mà là một khúc gỗ vậy.
Khương Thần trước hết đem nước sạch rửa đi toàn bộ vết máu dính trên lưng Bạch U Cơ. Mảng lưng trần sáng bóng, trơn mịn như ngọc nhất thời lộ ra. Không thể không nói làn da Bạch U Cơ bảo trì thật tốt. Nhìn qua so với da thịt tiểu hài tử không khác bao nhiêu. Vô cùng mềm mại lại trắng nõn hết sức mê người.
Lấy vải bông sạch từ hộp cứu thương sơ cấp lau khô nước trên lưng Bạch U Cơ, Khương Thần thậm chí còn cẩn thận lau sạch vết máu rỉ ra từ vết thương.
Lúc này, điểm khiến người ta khó nhìn duy nhất trên khoảng lưng trần kia chính là ba cây đinh xiên giống như ba nén nhang cắm vào bát hương. Ba cây đinh này trên thân đều tỏa ra một loại khí tức sắc bén lạnh người, hiển nhiên không phải là phàm vật.
Trước tiên, Khương Thần lấy từ trong một bình ngọc nhỏ màu xanh lục, đem một loại chất lỏng màu lục nhạt trong đó đổ vào gốc của ba cây đinh kia đề phòng cho thời điểm rút đinh ra gây ra tổn thương càng to lớn cho Bạch U Cơ.
Sau khi chất lỏng lục nhạt kia len lỏi qua rãnh vết thương chảy vào bên trong, máu từ vết thương sau một lúc liền ngừng rỉ ra.
Khương Thần chờ đợi chính là lúc này. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Bạch U Cơ, khuôn mặt hiện lên vài điểm lo lắng. Sau khi ước định độ sâu của vết thương, Khương Thần mới chậm chậm nhổ ra từng cây đinh trên lưng nàng.
Vết thương mặc dù được chất lỏng màu xanh kia cầm giữ, thế nhưng bởi vì đâm quá sâu cho nên thời điểm Khương Thần rút ra ba cây đinh, máu lập tức chảy ra không ngừng.
Nhanh tay cầm lấy một bình ngọc khác, Khương Thần lập tức đem một loại thuốc bột màu trắng từ trong đó rải lên ba miệng vết thương. Xong xuôi hắn liền thúc giục Hỗn Nguyên Chi Khí trong người mình đem ba miệng vết thương đè ép.
Máu tươi một phen xao động lúc này dừng chảy, sắc mặt Khương Thần cũng giãn ra, sâu trong mắt điểm chút nhu hòa.
Lấy từ trong hộp sơ cứu ba miếng băng gạc, Khương Thần đem một loại thuốc khác đổ lên đó rồi úp vào ba miệng vết thương. Đem băng gạc cố định trên lưng Bạch U Cơ, hắn nhẹ nhàng đem nàng lật ngửa.
Thời điểm này, cảnh xuân rực rỡ nhất nhất thời lộ ra. Không. Không phải lộ ra mà là toàn bộ hiển hiện trước mắt Khương Thần.
Vừa rồi chỉ là phần lưng trắng nõn của Bạch U Cơ thôi đã khiến cho Khương Thần thoáng chút mất tự nhiên, vậy thì hiện tại hắn chính là cổ họng khô khan, ánh mắt hiện lên chút mê mang.
Kiều nhũ trắng như tuyết, khe rãnh mê người làm cho nam nhân phải điên cuồng kia hiển lộ trước mắt Khương Thần, nói hắn không động lòng liền là nói láo.
Mặc dù Khương Thần luôn hờ hững với mọi thứ, thậm chí là nữ nhân xinh đẹp, thế nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, vẫn có không ít thứ có thể khiến cho hắn xao động cảm xúc. Tỷ như cảnh xuân lúc này.
Mạnh mẽ đem ý niệm xấu xa trong đầu mình áp chế xuống, Khương Thần chỉ tập trung ánh mắt vào bụng Bạch U Cơ, nơi kia cũng xuất hiện một vết rách to lớn đang không ngừng chảy máu.
Thao tác không khác gì vừa rồi, Khương Thần rất nhanh đã cầm máu cho nàng. Sau khi rải lên một loại thuốc bột, Khương Thần liền đem băng gạc cố định lại vết thương. Hoàn tất công việc, Khương Thần đem toàn bộ vải băng còn lại trong hộp cứu thương đem quấn vòng quanh lưng cùng bụng Bạch U Cơ, đem bốn vị trí vết thương chí mạng bao lại.
Còn lại trên người nàng chỉ là vài vết xước trên tay chân, Khương Thần điểm chút thuốc bột liền đem nó chữa trị hoàn hảo. Cuối cùng, lấy ra một bộ bạch y, Khương Thần đem Bạch U Cơ bao khỏa lại, hoàn tất công việc cứu thương.
Ngoại thương đã được chữa trị, những nội thương trong người nàng Khương Thần ngược lại không thể giúp được gì, hiện tại chỉ còn chờ vào bản thân nàng tự động khôi phục thương thế mà thôi.
Tìm một chỗ sạch sẽ trong hang động, Khương Thần đốt lên một đống lửa lớn sau đó ngồi một bên nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện.