Người đăng: meomeo14311
Lại nói, kết giới tuy mạnh thế nhưng so với mấy trăm Nguyên Linh Cảnh hợp sức thì lộ ra vô cùng yếu thế. Tầng kết giới bảo vệ quỷ sơn rất nhanh bị đánh cho vỡ tan.Không giống như kết giới bên ngoài khi mà các vị Nguyên Vương Cảnh phải tận lực mới có thể đánh mở, kết giới bảo vệ quỷ sơn này chỉ một lần tất cả mọi người công kích liền vỡ nát. Từ quỷ sơn, từng luồng ba động năng lượng lập tức tuôn trào mạnh mẽ. Theo sau ba động năng lượng là Hỗn Nguyên Chi Khí tinh thuần tràn ra.
Mảnh không gian bên trong kết giới bởi vì theo năm tháng tích tụ mà sinh ra Hỗn Nguyên Chi Khí vô cùng nồng hậu, trong lúc nhất thời lượng Hỗn Nguyên Chi Khí này bộc phát ra khiến cho mọi người đều cảm thấy tâm thần thư thái.
Lúc này, có không ít người bắt đầu ấn niệm pháp quyết thi triển công pháp, mở rộng kinh mạch điên cuồng hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí nồng hậu này. Lượng lớn người khác thì lựa chọn tiến vào quỷ sơn toan tính đi tiên phong tìm kiếm bảo vật.
Quỷ sơn này từ xa nhìn lại vốn dĩ đã rất to lớn, nhưng khi tiến vào thì nguyên giả ở đây mới biết nơi này quả thật không khác gì một phiến tiểu thế giới rộng lớn. Không chỉ có kiến trúc lầu các bên ngoài ngọn núi mà thậm chí trong lòng ngọn núi cũng có xây dựng kiến trúc.
Tuy rằng theo thời gian, những kiến trúc này đã mục nát phần lớn thế nhưng nó vẫn là giữ nguyên được nền móng ban đầu, lối xây dựng không khác gì mê cung khiến cho người bước vào chỉ cần một phút không để ý là có thể bị lạc mất đội ngũ.
Thực tế cũng đã chứng minh điều này khi mà đội ngũ Linh Vân Tông vừa tiến vào quỷ sơn chưa lâu thì lạc mất nhau. May mắn Khương Thần cùng Bạch U Cơ luôn luôn để mắt lẫn nhau cho nên dù cho những người khác lạc mất thì hai người họ vẫn còn đi chung.
Cả hai xuyên qua một dãy kiến trúc đổ nát sau đó liền tìm thấy một cái thạch môn khổng lồ. Thạch môn này cực kì rộng lớn, bên trên có bám đầy rêu phong cổ kính.
Từ thạch môn phảng phất bốc ra một mùi vị cổ xưa, cũ kĩ. Bên trên thạch môn có khắc rất nhiều phù văn nhưng hiển nhiên theo năm tháng ma diệt, những phù văn này đều đã mờ nhạt không còn nhìn thấy, thậm chí cũng đã mất đi uy năng vốn có của mình. Tuy là vậy nhưng Khương Thần cùng Bạch U Cơ khi đối mặt với thạch môn này vẫn mơ hồ cảm nhận được từng luồng năng lượng cường đại phảng phất toát ra.
“Ồ, vậy mà lại có người nhanh chân đến trước.”
Nhìn thấy một khe hở trên thạch môn, lại nhìn những dấu chân in trên tầng rêu phong trên mặt đất, cặp mày Khương Thần hơi nhíu lại. Hiển nhiên trước khi bọn họ tới đây thì đã có người bước vào trong thạch môn này rồi.
Tinh thần lực chậm rãi tỏa ra bắt đầu tìm kiếm xung quanh thế nhưng cũng không phát hiện ra khí tức của người khác, Khương Thần phỏng đoán sau thạch môn này là một không gian rất rộng lớn, có thể là địa đạo, phòng ốc… cho nên hắn mới không thể cảm nhận được khí tức của người khác.
Dĩ nhiên có thể xuất hiện trường hợp người tiến vào trong đã đi ra cho nên Khương Thần hắn mới không cảm nhận được khí tức đối phương, nhưng loại trường hợp này rất khó xảy ra bởi vì trên mặt đất chưa hề xuất hiện dấu chân đi ngược trở ra.
“Đi! Chúng ta trước vào tìm hiểu một chút!”
Khương Thần khẽ đưa tay thử đẩy ra thạch môn nhưng không được, bất đắc dĩ hắn đành cùng với Bạch U Cơ lách mình qua khe hở nọ để tiến vào bên trong.
Tiến vào thạch môn, ánh sáng càng trở nên u ám. Vốn bên ngoài đã nhuốm màu xám xịt, bên trong đây lại càng đen tối hơn bao giờ hết. Dùng ánh sáng lờ mờ của một khỏa dạ minh châu, Khương Thần cùng Bạch U Cơ bắt đầu men theo thạch đạo nhanh chóng tiến lên.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện thông đạo nơi này hơi chút xuống dốc, dường như có xu hướng dẫn vào bên trong lòng của ngọn quỷ sơn. Mà trên mặt đất ẩm ướt lúc này cũng xuất hiện rất nhiều dấu chân.
“Không dưới mười người.” Khương Thần khẽ ước lượng, nói.
“Ừm! Cẩn thận một chút.”
“Sư tỷ, đi sát ta.”
Bên trong sơn động này, diện tích cũng là vô cùng lớn. Sơn động cũng không phải độc đạo mà là có rất nhiều hang cùng ngõ hẻm hợp thành những tuyến đường vô cùng phức tạp. So với kiến trúc dày đặc bên ngoài, kiến trúc trong sơn động này lộ ra càng giống mê cung hơn. Nếu như người thường bước vào e rằng chỉ nhìn qua đã thấy hoa cả mắt rồi.
Khi đối mặt với hơn một trăm thạch đạo nhỏ xung quanh, Khương Thần có chút không biết nên lựa chọn con đường nào. Vốn muốn đi theo dấu chân càng tiến sâu hơn một chút nhưng vì không thể xác định được phía trước có an toàn hay không cho nên hắn quyết định trước tiên sẽ dẫn Bạch U Cơ đi khám phá nơi này một chút.
Hai người rất nhanh đã bắt đầu tìm hiểu một vài thạch đạo xung quanh xem có đạt được tin tức gì không. Phần lớn các thạch đạo đều là đường cùng, thường nó sẽ dẫn đến một gian phòng đá nhỏ nhỏ có đầy đủ các loại vật dụng cũ kĩ có lẽ từng là nơi ở của đệ tử Thiên Ma Giáo. Bên cạnh những thạch đạo này, còn có số khác dẫn đi rất xa, có cảm giác như dài liên miên bất tận. Nếu như không thể có được tin tức về nơi này, cả hai cũng không dám đi sâu vào những thạch đạo đó.
Nửa canh giờ khảo sát các thạch đạo, Khương Thần đại khái có thể xác định được nơi này có thể là chỗ ở của các đệ tử. Rõ ràng kiến trúc nhà ở ở bên ngoài kia không hề thiếu, thế nhưng Thiên Ma Giáo này vẫn cứ xây dựng thêm phòng ốc ở bên trong lòng núi. Cũng không biết có đệ tử nào nguyện ý ở tại nơi này không nữa.
Tiếp tục đi sâu vào thạch động rộng lớn này, Khương Thần phát hiện ra không gian của nó ngày càng mở rộng, dường như có xu hướng khoan sâu xuống chân núi.
Vừa rồi thạch môn mà bọn họ bước vào nằm ở độ cao khoảng hơn ba mươi mét so với mặt đất, mà từ nãy đến giờ cả hai có lẽ đã đi xuống sâu cũng không dưới chục mét.
“Chẳng lẽ thực sự khoan rỗng ngọn núi này ra sao?” Cảm nhận không gian ngày càng rộng mở phía trước, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một thanh.
Lúc Khương Thần cùng Bạch U Cơ càng tiến sâu vào trong thạch động này, bọn họ dường như cảm nhận được phía trước có ánh sáng lờ mờ kèm theo động tĩnh không nhỏ. Đem dạ minh châu cất đi, cả hai dựa vào tinh thần lực linh mẫn mà bước đi trên mặt đất, muốn dò đường chạy đến nơi kia âm thầm quan sát xem có chuyện gì.
Đi thêm chừng mấy chục mét, cả hai rốt cuộc nhìn rõ nơi xuất hiện ánh sáng lờ mờ kia. Nơi đó lúc này xuất hiện hai đội nhân mã đứng đối lập nhau, mà mỗi bên vừa vặn có năm người.
Những người phía trước kia thực lực không quá cao cường thế nhưng dựa theo những lời thoại của bọn họ, Khương Thần đại khái đoạn ra hai bên song phương thì một bên là đệ tử tông môn một bên là đệ tử vương triều.
Cách phân biệt dễ nhất của hai bên đệ tử này chính là phục sức. Đệ tử tông môn thường có y phục đơn giản, ngược lại đệ tử vương triều phần lớn là con cháu đại thế gia cho nên tiền tài không thiếu, phục sức đương nhiên sang trọng.
Trong hang động tối om này, Khương Thần cũng không thể xác định được phục sức của đôi bên mà hắn dựa vào ngữ điệu. Bên dùng giọng hơi chút hống hách cùng trịch thượng có lẽ là đệ tử vương triều, ngược lại bên mang theo ý giảng hòa cùng khép nép lại giống đệ tử tông môn.
Nhìn thấy không khí của đôi bên dường như có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, khóe miệng Khương Thần nhếch lên vòng cung quỷ dị.
“Xem.”
“Mấy người này chẳng lẽ tại đây tìm kiếm được bảo vật?” Bạch U Cơ nhìn song phương đang có xu hướng giương cung bạt kiếm, nàng liền nhẹ nhàng khẽ hỏi.
“Cũng có thể. Hoặc là một đội đến sau bắt gặp đội đến trước, sau đó xảy ra mâu thuẫn.” Khương Thần nói khẽ.
Diện tích thạch động này vô cùng rộng lớn, con người lọt vào đây không khác gì một con kiến cho nên bọn họ có ẩn nấp cùng nói chuyện mà không sợ mấy người phía trước phát hiện.
Men theo lối đi sát với tường đá cao lớn, Khương Thần cùng Bạch U Cơ chậm rãi tới gần đám người kia, muốn nhìn rõ xem bọn họ đang tranh đoạt thứ gì.
“Hừ, những thứ này là bọn ta thấy trước. Không chỉ vậy, nơi này là bọn ta phát hiện ra trước, các ngươi tới sau vậy mà lại muốn chiếm tám thành, miệng há to không sợ nuốt không trôi ư?”
“Ha ha…chỉ có nhiêu đây linh dược thôi mà lo chúng ta nuốt không trôi sao? Ngươi có thể yên tâm về điều đó.” Một vị nam tử cười lạnh nói.
“Hừ. Đừng tưởng các ngươi có người chống lưng liền muốn làm gì thì làm. Nên nhớ phía sau bọn ta cũng là tông môn mạnh mẽ không kém.”
Đến gần hơn để quan sát, Khương Thần phát hiện ra đám người này đang tranh đoạt một đám hơn chục gốc Hắc Yêu Thảo, một loại linh dược tam phẩm trung cấp. Một bên đám đệ tử vương triều tới sau nhưng muốn tám thành dược liệu, bên còn lại là năm đệ tử tông môn mặc dù đến trước nhưng vì hơi chút e ngại đối phương nên vẫn dùng dằng chưa quyết định, dường như có ý định kéo tỷ lệ xuống ăn chia năm năm.
Bên phía năm vị đệ tử tông môn, một vị nam tử bước ra, thanh âm tràn ngập cảm giác máu lạnh vang lên:
“Nói nhiều với bọn chúng làm gì, một đám con cháu thế gia, làm sao đã được nếm trải cảm giác t luyện khổ cực của chúng ta. Không cần sợ bọn chúng, giết đi cũng không ai biết là chúng ta làm.”
“Khà khà…xem ra có kẻ cho rằng chúng ta là quả hồng mềm dễ nắn a.” Đội ngũ năm người đối diện cũng xuất hiện một tên nam tử vẻ mặt âm hiểm, hắn cười mà nói: “Huynh đệ, cho bọn chúng biết khoảng cách của đệ tử vương triều và đám lang thang ngày ngày phải tìm kiếm tài nguyên tu luyện khác nhau ở chỗ nào đi.”
“Lên.”
“Hừ, đánh thì đánh. Ai sợ ai.”