Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Vụt!!!

Phi chu dùng tốc độ như thiểm điện lao đi trong màn sương máu. Mà trải qua một canh giờ phi hành, Khương Thần rốt cuộc sắp thoát khỏi màn sương máu đầy nguy hiểm rình rập này.

Trên đường phi hành qua sương máu, hắn không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Điều này khiến cho hắn thầm cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ là vận khí của hắn tốt, không gặp phải yêu thú chặn đường.

Lúc này trời đã tối, màn sương máu không biết là hình thành từ loại chất gì, hiện tại giữa màn trời nhá nhem chợt phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt chiếu sáng khu rừng, tạo nên một loại cảnh tượng hết sức yêu dị.

Chuẩn bị vượt qua khu vực sương mù máu, phía bên phải cách đó tương đối xa chợt bùng nổ một đợt khí tức vô cùng khủng bố. Đạo khí tức bùng nổ này khiến cho Khương Thần trợn mắt kinh hãi, bởi lẽ phía bên kia rất có thể là có giao tranh cấp bậc Nguyên Vương Cảnh. Loại cảm giác áp bách này từ khi tới Lam Tuyết Đại Lục đến nay mới chỉ cảm nhận được ở ba người đó là Tần Thiên Hoành, Long Thiên Thánh cùng Bạch Khiêm.

Đạo khí tức khủng bố kia xuất hiện trong một thoáng sau đó liền biến mất. Mà ở khoảng cách xa như vậy, dẫu cho chiến đấu có kinh khủng thế nào thì ở nơi này Khương Thần cũng không thể nhìn thấy.

“Có lẽ là bị yêu thú vây công đi…loại cấp bậc này quả thật kinh khủng.” Khương Thần khẽ lắc đầu cảm thán: “Hóa ra nơi này còn có yêu thú cấp bậc tương đương Nguyên Vương Cảnh, khó trách đám Cốt Dực Ngô Công kia lại sợ hãi không dám tiến đến.”

Chỉ khẽ đánh mắt về phương hướng bùng nổ đạo khí tức ban nãy, Khương Thần sau đó liền điều động phi chu dùng tốc độ nhanh lao ra khỏi màn sương máu.

Bình thường nếu như là người liều mạng, hắn hoàn toàn có thể âm thầm chờ đợi song phương phía bên kia lưỡng bại câu thương sau đó sẽ chạy đến kiếm miếng ăn, thế nhưng giữa rừng thiêng nước độc như Âm Phong Cốc này, Khương Thần hắn không ngu ngốc mà nán lại. Hơn nữa hiện tại trong người hắn cũng dư dả chút tài nguyên tu luyện, không nhất thiết phải đặt bản thân vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

Lại nói, phi chu dùng tốc độ rất nhanh lao ra khỏi màn sương máu quỷ dị. Thế nhưng giữa lúc này, tại phương hướng phát ra khí tức khủng bố lúc nãy, hiện tại vươn ra một cự thủ hắc sắc khổng lồ. Cự thủ này tốc độ như lôi quang, chỉ loáng một cái đã bao trùm lấy phi chu của Khương Thần.

Khương Thần liếc mắt nhìn lên, sắc mặt không hỏi hiện lên kinh sợ. Hắn lập tức liều mạng thúc dục phi chu trốn chạy, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước một bậc.

Tốc độ của phi chu đã nhanh nhưng tốc độ của hắc sắc cự thủ lại nhanh tới mức khó có thể tin được, chỉ mấy hơi thở đã tới phía sau lưng Khương Thần. Lúc này Khương Thần cũng từ trong kinh hoàng mà tỉnh táo lại. Hắn thấy dựa vào tốc độ là không có khả năng tránh né được hắc trảo kia, chỉ có thể dốc sức liều mạng đánh cược một lần.

Cánh tay có chút giương lên, một thanh ngọc bội lóe sáng mà xuất hiện. Ngay khi thanh ngọc bội này xuất hiện, một luồng khí tức hung hãn không kém gì cự thủ hắc sắc kia cũng tuôn trào.

Ầm ầm ầm!!!

Khí tức mạnh mẽ từ thanh ngọc bội kia đạt cực thịnh, ngọc bội liền lập tức vỡ ra. Theo ngọc bội vỡ nát, một luồng bạch quang phát ra chiếu rọi khắp muôn nơi. Bạch quang sáng chói đến mức cả một khu vực sương mù máu rộng lớn đều hòa một màu trắng xóa.

Giữa bạch quang chói lòa, một thanh kiếm chậm rãi được hình thành. Thanh kiếm ánh sáng vừa xuất thế liền hướng về phía hắc sắc cự thủ đâm tới. Kiếm quang điên cuồng xoáy tròn hướng về hắc sắc cự thủ đâm tới, ngược lại là đâm vào mấy phần, quấn lấy cự thủ kia dây dưa không ngớt khiến cho nó có cảm giác bị đánh nát.

Khương Thần mừng rỡ trong lòng. Người kia tuy rằng cường đại nhưng hiển nhiên là đang trong tình trạng nỏ mạnh hết đà. Một lần nữa điên cuồng phi chu bỏ chạy, Khương Thần chỉ cầu mong kiếm quang kia có thể ngăn cản được cự thủ một lát, có lẽ có cơ hội tìm được đường thoát thân.

Tuy Khương Thần hắn không rõ vị cường giả kia ngăn cản hắn là vì điều gì, muốn giết người diệt khẩu hay là có tà công già đó có thể ăn tươi nuốt sống người khác để chữa thương? Nhưng mặc kệ là loại tình huống gì, bị bắt không phải là kết quả mà Khương Thần muốn thấy. Chính vì thế hiện tại hắn dù tiêu tốn cỡ nào cũng phải duy trì phi chu điên cuồng trốn chạy.

“Hừ.”

Thời điểm Khương Thần vừa mới chạy ra được khoảng năm mươi dặm, một tiếng hừ lạnh lạnh lẽo tới mức tận cùng vang lên. Tiếng hừ lạnh này không phân rõ là nam hay là nữ, cũng không biết bằng cách nào có thể truyền xa tới vậy. Chỉ biết lúc nó lọt vào tai Khương Thần liền khiến cho thân thể hắn không tự chủ được nhẹ run mấy lần. Tâm thần không khỏi nhận vào trùng kích khiến cho thoáng kinh hãi.

Một tiếng nổ lớn lúc này vang lên phía sau Khương Thần. Tuy rằng ở khoảng cách xa hắn không thể quan sát được vụ nổ đó như thế nào thế nhưng hắn dám chắc là cho đạo kiếm quang cùng cự thủ hắc sắc kia oanh kích mà thành. Không biết sau cùng bên nào mới là kẻ chiến thắng.

Phanh phanh phanh!!!!

Cuối chân trời, một tiếng xé gió liên tục truyền tới, vẻ mặt Khương Thần liền tối đen. Bởi vì tiếng xé gió này còn mang theo hắc mang điên cuồng lao tới. Hắc mang đi đến đâu, sương mù máu phát ra ánh sáng lập tức thối lui tới đó.

“Không tốt…”

Đương lúc Khương Thần dự định lấy ra thủ đoạn phòng ngự của Bạch Khiêm để chống đỡ cầu may thì cự thủ hắc sắc đã vọt tới. Tốc độ của nó nhanh tới mức Khương Thần trở tay không kịp, một trảo đem hắn cùng với phi chu nuốt gọn.

Khương Thần chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chính mình bị một cỗ lực lượng khổng lồ một mực trói buộc, toàn thân không thể động đậy nửa phần, áp lực lớn đến mức không thể làm gì, xương cốt có cảm giác bị bóp cho vỡ nát. Trước mắt một mảnh tối om, cái gì cũng không nhìn thấy được.

Cảm giác này không qua bao lâu, áp lực khủng bố đè nặng lên người Khương Thần lập tức giảm xuống. Cự thủ mở ra, ánh sáng mờ ảo của màn sương máu lại xuất hiện trong mắt Khương Thần. Thời điểm được thả ra, hắn suýt chút nữa lảo đảo ngã lăn ra đất, phi chu cũng bị ném sang một bên, nằm nghiêng ngả trên đất.

Sau khi thân thể đứng thẳng, Khương Thần mới quét mắt nhìn xung quanh. Cảnh tượng hiện ra khiến cho hắn không khỏi sửng sốt. Giữa màn sương máu tuy rằng khó nhìn thế nhưng hắn vẫn nhận ra khắp nơi đều là huyết dịch vương vãi. Loại huyết dịch này bốc lên mùi tanh ghê gớm, hiển nhiên là đến từ yêu thú. Không chỉ có vậy, một vùng rừng rậm rộng lớn phương viên hàng chục dặm quanh đây đều đã bị phá toái, hình thành một hố sâu lòng trảo mấy chục trượng như hố thiên thạch. Mà Khương Thần lúc này chính là đứng ở dưới đáy hố sâu.

“Độc Giác Giao Long?”

Phóng mắt nhìn ra một chút, Khương Thần phát hiện ra cách đó chừng vài chục mét là một cỗ thân thể khổng lồ đang nằm trong vũng máu. Cỗ thân thể nằm tại đó là một con giao long to lớn, tùy rằng không thể đo đạc chính xác nhưng kích thước của nó phải lên tới gần mười mét, chiều dài chắc chắn không dưới hai trăm mét, quả thực kinh khủng.

Độc Giác Giao Long kia không còn thở, mà thân thể có vài chỗ bị chém gần như đứt đoạn. Huyết dịch như suối chính là từ những địa phương đó chảy ra.

“Khó trách có thể khiến cho Nguyên Vương Cảnh cường giả bùng nổ khí tức mạnh mẽ đến vậy.” Khương Thần trợn mắt khẽ lắc đầu than thở: “Mà có thể khiến cho nó rơi vào thảm trạng này, người kia chắc chắn không dưới Nguyên Vương Cảnh trung kỳ.”

Độc Giác Giao Long là yêu thú tiên thiên, sức chiến đấu siêu cường. Vừa mới sinh ra đã đạt tới nhị giai yêu thú, thậm chí là tam giai. Trưởng thành có thể đạt tới thất giai yêu thú, vô cùng ghê gớm.

Tôn Độc Giác Giao Long nằm chết ở đây tuy rằng kích thước to lớn nhưng thực ra vẫn chưa đạt đến độ trưởng thành. So với nhân loại cùng lắm chỉ ở mức thiếu niên. Thực lực mặc dù vậy cũng đã đạt tới ngũ giai đỉnh phong yêu thú, hoàn toàn đủ sức uy hiếp một vị Nguyên Vương Cảnh sơ kỳ. Dưới điều kiện hoàn cảnh thuận lợi như ở Âm Phong Cốc này, tôn Độc Giác Giao Long kia hoàn toàn có thể hoành kích Nguyên Vương Cảnh trung kỳ. Đó là lý do Khương Thần phỏng đoán thực lực người chém giết Độc Giác Giao Long không dưới Nguyên Vương Cảnh trung kỳ.

Khương Thần lúc này cũng không có tâm trạng để ý nhiều đến cỗ thân thể khổng lồ kia, thứ hắn quan tâm lúc này là vị cường giả chủ nhân của hắc sắc cự thủ đã đưa hắn tới nơi đây.

Cũng cách vị trí hắn đứng khoảng vài chục mét nhưng ở phía đối diện so với Độc Giác Giao Long, một vị hắc bào nhân toàn thân bao trùm trong hắc vụ đang nằm yên bất động. Hắc vụ này dường như chính là thứ hình thành nên cự thủ hắc sắc vừa rồi, mà sau khi đem Khương Thần tới đây, cự thủ hắc sắc biến mất, hắc vụ hiện tại cũng dần mờ nhạt.

Khương Thần không dám đi lại lung tung, thậm chí thân thể cũng không dám làm ra chút phản ứng. Tinh thần lâm vào cảnh giác cao độ. Mặc dù biết bản thân nếu như rơi vào tay đối phương thì rất có thể sẽ khó toàn mạng trở ra, bất quá hắn vẫn còn một lần phòng thủ công kích của Nguyên Vương Cảnh trung kỳ, vẫn có thể đánh cược một phen.

Lại nói, sau mười phút đồng hồ chờ đợi bất động tại chỗ, Khương Thần chỉ cảm nhận được một cỗ sinh mệnh yếu ớt tỏa ra từ đối phương mà không thấy đối phương động đậy. Có lẽ là thương thế quá nặng cộng thêm môi trường xung quanh có độc khiến cho người kia mới lâm vào tình trạng như hiện tại.

Đem theo tinh thần cảnh giác cao độ kèm một chút máu liều trong người, Khương Thần dò dẫm bước chân muốn tiến lại gần quan sát người đã đem mình tới đây, muốn xem xem mục đích của hắn là gì.

Nếu như đối phương muốn gây bất lợi cho mình, hiện tại quay đầu bỏ chạy chính là đẩy bản thân vào chỗ chết nhanh hơn. Ngược lại nếu như kẻ kia mà lâm vào tình huống suy yếu cực độ, chiếm tiện nghi ngược lại là Khương Thần hắn.

Đáng để liều mạng! Không, nếu không liều mạng thì hắn cũng không còn mạng để liều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK