Người đăng: meomeo14311
“Các ngươi trong miệng ngươi vừa rồi có phải là bọn hắn?”Nói đoạn, Khương Thần khẽ vung tay, trên không trung rơi xuống rất nhiều đầu người. Từng đầu người lần lượt rơi xuống va vào nhau côm cốp. Máu tươi cũng tuôn ra theo cuống họng bị đứt lênh láng trên mặt đất.
Tổng cộng có hơn hai mươi đầu người rơi thành đống trên mặt đất, đầu người nào đầu người nấy trước khi bị giết đều hiện ra sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Quỷ Tử nhìn thấy tràng cảnh này, khuôn mặt lập tức biến đổi. Hắn không khó để nhận ra kia chính là hơn hai mươi tên thuộc hạ hắn bố trí xung quanh đây. Mấy kẻ này phần lớn là Nguyên Khí Cảnh hậu kì trở xuống hắn dùng để vây bắt cá lọt lưới mỗi khi cướp đoạt. Hiện tại lâm vào thế khó hắn mới phải gọi bọn chúng ra. Vạn phần khôn ngờ tất cả đều bị cắt đầu bởi một tên thanh niên Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong.
“Ha ha ha…ta nói làm sao Khương tiểu huynh đệ lại bỏ chạy a. Hóa ra là ngươi đã phát hiện ra sự bất thường cho nên thay chúng ta đi giải quyết.” Khang Chính nhìn thấy sắc mặt Quỷ Tử rất thối, hắn kích động cười lớn nói.
Bên kia, Khương Thần vẫn nghiêng đầu, ánh mắt chế nhạo nhìn về phía Quỷ Tử. Mấy tên sơn tặc này quả thật làm cho hắn cảm thấy có chút tức cười. Chẳng lẽ hắn lại phải nói thời điểm ta đi cướp, cha ngươi vẫn còn chưa ra đời hay sao?
Phía đằng sau, La Ngọc Nhi cùng La Thống tái mét mặt mũi. La Thống lúc trước gặp phải bốn thi thể kia đã nôn hết thức ăn ra ngoài, hiện tại gặp phải hơn hai mươi cái đầu lâu máu me be bét, lăn lóc trên mặt đất, hắn lại tiếp tục nôn, thế nhưng là nôn khan. La Ngọc Nhi đỡ hơn một chút nhưng cũng chỉ dám nhìn thoáng qua sau đó che lại hai mắt. Miệng không ngừng than Khương Thần quá kinh khủng.
“Ngươi…tiểu tử ngươi…ngươi đã làm thế nào?”
“Khang đội trưởng, hiện tại đám người này đã mất đi trợ lực, chiến tiếp hay không là nằm ở ngươi.” Khương Thần khinh thường không đáp lời Quỷ Tử, hắn lạnh lùng hướng về phía Khang Chính, nói.
Khang Chính đương lúc vui vẻ, nghe Khương Thần nói vậy liền lâm vào trầm tư. Bọn hắn đã tổn thất bốn huynh đệ, nếu như tiếp tục chiến tiếp, vậy thì có lẽ sẽ mất nhiều hơn nữa. Hiện tại còn phải đi qua rất nhiều địa phương, nếu như lần nữa gặp phải sơn tặc, chẳng lẽ bó tay chịu trói hay sao?
Nhìn thấy Khương Thần thế mà không để ý đến mình, sắc mặt Quỷ Tử vốn đã khó coi này càng khó coi hơn. Chẳng qua hiện tại bọn hắn đã không còn thực lực như ban đầu, có thể đánh thắng được dong binh hay không còn chưa biết, vì thế hắn cũng không dám cuồng vọng. Huống hồ thực lực của Khương Thần vẫn còn là một ẩn số, đối phương có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt hơn hai mươi tên thủ hạ của mình, Quỷ Tử quả thật sợ hãi đến run cả người.
“Quỷ Tử…mỗi người nhường một bước, thế nào?”
Quỷ Tử nghe Khang Chính nói vậy, nội tâm mặc dù có chút không muốn thế nhưng không thể không nghe theo. Song phương đã ngang bằng thực lực, vậy thì đánh đấm cái gì? Lưỡng bại câu thương đều không tốt cho cả hai.
“Tính các ngươi may mắn.” Quỷ Tử hừ lạnh một tiếng.
“Buồn cười.” Khương Thần lạnh lùng nói: “Bọn ta may mắn sao? Vậy được…”
Nói đoạn, tinh thần lực hùng hậu của Khương Thần đem bốn phương tám hướng bao phủ. Từng tia mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí theo đó biến thành từng tia sáng bắn về rừng xanh.
“Khang đội trưởng, ngươi đem người lui về phía sau chút.”
“Khương tiểu huynh đệ, ngươi muốn làm gì?”
“À…không có gì, cho vị Quỷ Tử thúc thúc đây thấy thế nào là may mắn.”
Đám người dong binh vừa mới lui trở về sau, toàn bộ phương viên năm mươi mét xung quanh rừng cây lập tức xuất hiện sương mù. Sương mù trắng xóa khiến cho tầm nhìn của tất cả mọi người rút ngắn rất nhiều.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng mấy tên sơn tặc lúc này vốn đã coi Khương Thần là ác quỷ. Hiện tại đối phương lại thi pháp khiến cho sương mù dày đặc, đám người nọ không sợ hãi mới là lạ.
“Thật lâu rồi không dùng lại trận pháp này a…Thảo Mộc Tam Biến.”
Khương Thần cười lạnh. Lần trước hắn đã dùng trận pháp này vây giết năm tên Thiên Nhân Cảnh trên Lam Hải Tinh, hiện tại một lần nữa dùng nó để vây giết sơn tặc.
Trận pháp này chỉ cần xung quanh có nhiều cây cối giống như Mộc Thuật Thập Bát Trận là có thể xây dựng. Sức mạnh sẽ tùy thuộc vào tinh thần lực của người thi pháp. Người thi pháp có tinh thần lực càng mạnh, trận pháp càng mạnh. Ngoài ra, nếu như có thể dùng mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân để duy trì trận pháp, trận pháp sẽ càng cường đại.
Đó chính là lý do vì sao Khương Thần thường xuyên sử dụng các loại trận pháp mộc hệ. Đó chính là hắn muốn dựa vào mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân để gia tăng thêm sức mạnh cho trận pháp.
Với tinh thần lực của Khương Thần hiện tại, trận pháp này có thể tương đương với trận pháp tam phẩm, thêm Hỗn Nguyên Chi Khí mộc hệ tinh thuần gia trì, dùng nó vây giết Nguyên Hồn Cảnh là không thành vấn đề.
Vậy mới thấy nếu như đánh nhau tay đôi, trận pháp sư không có đất diễn. Thế nhưng đánh nhau đoàn đội, chỉ cần tranh thủ cho trận pháp sư đầy đủ thời gian xây dựng trận pháp, việc sau đó cứ để hắn lo.
Đứng ở trung tâm màn mê vụ, Khương Thần nhẹ nhàng đưa tay chỉ về phía trước. Ngay lập tức cây rừng xung quanh lập tức bị rút xuống, trên mặt đất chỉ còn những lỗ đen sâu hoắm.
“Đệ nhất biến! Mộc Thủ.”
Khương Thần vừa dứt lời, dưới mấy hố đen xuất hiện hàng chục cánh tay bằng gỗ to lớn. Những cánh tay khổng lồ này giống như dài vô tận, bọn chúng vươn về phía đám sơn tặc tung ra quyền, chỉ, chưởng các loại công kích vô cùng hung bạo.
“Cẩn thận kẻ địch công kích!”
“A! Thứ gì?”
“Aaaa! Chết ta.”
Một tên sơn tặc hét thảm một tiếng, thân hình bị một cái mộc thủ đấm cho bay ra khỏi mê vụ, cụ thể là đấm bay hắn về phía đám người Khang Chính. Kết cục của tên này đương nhiên là bị chém chết.
“Ổn định đội hình, rời xa đám mê vụ này.” Quỷ Tử trong sương mù quát lên.
Chỉ thấy thân hình của hắn nhoáng lên một cái sau đó triển khai cước bộ hướng về một hướng bỏ chạy.
“Muốn chạy sao?” Khương Thần trong mê vụ không nhìn thấy kẻ địch thế nhưng hắn có thể sử dụng tinh thần lực để khóa chặt vị trí đối phương.
Nhận ra Quỷ Tử bỏ chạy, hắn liền bấm niệm pháp quyết. Tinh thần lực bắt đầu dung nhập vào ba cái mộc thủ vươn ra thật dài cản đường đối phương.
“Hừ, giả thần giả quỷ.”
Quỷ Tử cầm lấy liêm đao đầu rồng bổ thẳng về phía mộc thủ cản đường. Lực lượng phá toái khủng bố khiến cho ba cái mộc thủ vỡ tan tành.
Dù sao mộc thủ này cũng hoàn toàn chỉ là gỗ bình thường, trước công kích từ Nguyên Hồn Cảnh như đối phương nhất định không có chống cự.
Hiện tại trừ khi Khương Thần là Nguyên Linh Cảnh, Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào đem mộc thủ bao bọc thì mới có thể biến nó thành một thanh binh khí lợi hại được.
Thấy bản thân bổ ra đường máu bỏ chạy, Quỷ Tử không chút chậm trễ chạy biến vào rừng sâu mất dạng. Khương Thần đứng ở trung tâm trận pháp chỉ có thể nhìn theo tiếc nuối.
Một tên sơn tặc như hắn ắt hẳn có rất nhiều tài sản, để hắn bỏ chạy quả thật phí phạm.
“Ài…tiền của phi nghĩa.” Khương Thần chỉ có thể lắc đầu tiếc rẻ.
Lúc này, đám sơn tặc dần nhận ra đám mộc chủ không đáng sợ như bọn chúng nghĩ, chính vì vậy mà bọn chúng không ngừng đánh ra nguyên thuật đem mộc thủ phá nát hết.
“Huynh đệ, đám này chỉ là cây bình thường, cũng chỉ là hắn giả thần giả quỷ thôi, rất cả bình tĩnh.”
Một tên sơn tặc hô lên:
“Trước rời khỏi đám sương mù này.”
“Hừ, muốn rời đi không dễ vậy đâu.”
“Đệ tam biến! Thảo Mộc Giai Binh!”
Thanh âm rét lạnh vừa dứt, sương mù đột nhiên dùng một loại tốc độ nhanh chóng rút hết. Trên mặt đất chỉ còn những hố sâu do thân cây bị rút xuống lòng đất.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người quả thật khiến cho bọn họ ngỡ ngàng. Rốt cuộc trong sương mù đã có chuyện gì xảy ra?
Giữa lúc ai nấy còn đang ngơ ngác, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua khiến cho cát bụi, lá cây rừng bay lên tung tóe. Mỗi lá cây mỗi hạt bụi lúc này đều hóa thành đủ các loại binh khí. Không chỉ có vậy, đám binh khí này còn được nhân lên số lượng rất lớn. Những cây cối lân cận còn sót lại cũng hóa thành những mộc nhân cầm binh khí hung hãn.
Tất cả đều không hẹn mà cùng hướng về mấy tên sơn tặc đang bị thương mà oanh kích. Một đòn này gần như là tinh túy nhất của trận pháp, nó chứa đựng sức mạnh cực kì to lớn. Chính bởi vậy mà uy thế hiện tại cực kì khủng khiếp. Nó khiến cho không chỉ đám sơn tặc mà mấy người dong binh phía sau cũng cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
“Khương tiểu huynh đệ rốt cuộc là ai a.” Khang Chính thật sâu nhìn về phía Khương Thần, nội tâm dâng lên một cỗ nghi hoặc.
Tại Cửu Nguyệt Vương Triều này không có gia tộc họ Khương nào nổi tiếng cả, chính vì thế Khương Thần không thể là đệ tử thế gia được. Mà không phải đệ tử thế gia, thực lực làm sao lại kinh khủng đến vậy. Mới chỉ là Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong, dù cho công pháp có cao cường đến mấy cũng không thể tu luyện ra một thân Hỗn Nguyên Chi Khí duy trì được thế trận khủng khiếp như hiện tại.
“Yêu quái…nhất định hắn tu luyện tà công. Mau chạy a.”
Đám sơn tặc nhìn thấy thủ đoạn khủng bố của Khương Thần, tất cả đều không nhịn được mà kinh hãi. Không ai bảo ai, tất cả đều không hẹn mà cùng bỏ chạy tán loạn.
“Chạy ư? Chạy lên trời.”