Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hôm nay, Trương Nhị Huyền đem theo bộ dáng say khướt đến tìm Khương Thần. Hắn một đường lôi kéo Khương Thần đi tìm thú vui giải sầu. Nhìn bộ dáng con sâu rượu của tên này, Khương Thần đoán chừng hắn cùng với nữ tử tên Song Nhi kia đã náo lớn, có khả năng chia tay rồi.

Mặt mũi đỏ như gấc, miệng thỉnh thoảng lại thổi bong bóng, miệng thì lèm bèm, bộ dáng Trương Nhị Huyền hiện tại không khác gì những thanh niên trẻ tuổi tại Lam Hải Tinh mỗi khi thất tình. Chỉ khác một điều đó là tên này không tìm tới một cây cầu để nhảy xuống, ngược lại dẫn Khương Thần đi ăn nhậu.

“Lão đại, ngươi nói xem tại sao nàng có lúc lại cho ta hi vọng sau đó lại dập tắt nó.” Trương Nhị Huyền cầm lấy bình rượu tu ừng ực sau đó lau miệng, nói.

“Khó khăn lắm ta mới có đủ dũng khí tỏ tình cùng nàng, cuối cùng nàng lại chơi ta một vố đau như vậy.”

“Bà nương chết tiệt kia a…thật đáng ghét.”

Khương Thần khẽ nhướng mày. Quay đi quay lại hóa ra tên bàn tử này đang nhắc đến việc tỏ tình với Hồng Ngọc Kiều. Trong lúc say sỉn người hắn nhớ đến vậy mà lại là bà nương hung hăng kia, xem ra bàn tử này quả thật thích nàng sâu đậm. Dù cho yêu đương với nữ tử gọi là Song Nhi kia nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện Hồng Ngọc Kiều.

“Còn tiện nhân kia nữa, thật vô liêm sỉ, vậy mà lừa Hỗn Nguyên Thạch từ Trương đại gia ta…thật đáng giận.”

“Ta biết ta lớn lên không được anh tuấn, bất quá ta cũng không phải người xấu a. Vì cớ gì không có nữ tử nào chịu thật lòng với ta.”

“Thế giới này lấy thực lực vi tôn, bất quá cũng phải xem ngươi mặt mũi lớn lên có xinh đẹp không a.” Trương Nhị Huyền khẽ than thở, vẻ mặt hiện ra sầu não vô cùng.

Nhìn thấy tên này tự ti về ngoại hình của mình, Khương Thần cũng có chút ái ngại. Bình thường chỉ thấy hắn hi hi ha ha, không ngờ bên trong lại cất giấu một khỏa tâm tư như vậy. Hiện tại say khướt rồi mới dám nói ra.

“Ài…Hồng lão bà nương a, lão tử biết lão tử không xứng với ngươi, bất quá ngươi cũng không nên hợp tác cùng tỷ muội của mình trêu chọc lão tử a. Lão tử cũng biết buồn đau.”

Trương Nhị Huyền ngửa cổ kêu lên một tiếng. Người trong quán rượu ai nấy đều nhìn qua bộ dáng say khướt của tên này mà che miệng cười trộm.

“Thế giới này làm gì có chuyện ai không xứng với ai. Không cần tự ti cùng nhút nhát như vậy.”

Khương Thần mặc dù trong lòng chỉ muốn cười thật lớn khi thấy tên này thất tình, bất quá hắn vẫn cố mà nhịn, đem lời hay ý đẹp khuyên bảo đối phương.

“Gói muối vài đồng vẫn có thể dùng chung với bàn tiệc xa hoa. Nhưng ngươi thử nghĩ xem bàn tiệc xa hoa nếu như thiếu muối thì nhạt nhẽo vô vị đến mức nào?”

“Lão đại nói phải, chỉ có nữ nhân không xứng với Trương đại gia ta, làm gì có Trương đại gia ta không xứng với ai. Hừ hừ.”

“Tới, cạn chén.”

“Hừ hừ, ngã ở đâu đứng lên ở đó. Trương đại gia ta sẽ cưa đổ toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ.”



Gần cuối năm, Linh Vân Tông trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều. Từng lượng lớn đệ tử đều tập trung ở Ngoại Môn Đường giao trả nhiệm vụ. Có rất nhiều người quanh năm đều sẽ lịch luyện ở bên ngoài, gần cuối năm mới trở về tông môn báo cáo, chính vì thế mới gây ra tràng cảnh hiện tại.

Ở Linh Vân Tông, mỗi vài năm một lần tông môn sẽ cho phép các đệ tử trở về thăm gia đình. Đương nhiên có nhiều đệ tử khoảng cách so với Linh Vân Tông không xa, bọn họ trong lúc làm nhiệm vụ sẽ chạy về ngó nghiêng gia quyến một chút. Nhưng có những người ở những địa phương xa xôi bái nhập tông môn, tu luyện nhiều năm không có điều kiện thăm nhà, những đệ tử như vậy đều sẽ được tông môn chu cấp chi phí đi lại trở về nhà chừng một hai tháng.

Lúc này tại trước sơn môn Linh Vân Tông đang tập trung rất đông người. Bọn họ đều đang lục tục sửa soạn lại hành trang để chuẩn bị trở về nhà. Trong đám đông này có một khu vực không người nào dám đặt chân đến. Nơi đó chỉ xuất hiện chừng sáu bảy đạo nhân ảnh, dẫn đầu là một lão giả tuổi chừng sáu mươi thân hình cao ráo sắc mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Lão giả này đứng đó đem lại cho người ta một loại khí thế không giận tự uy. Mỗi một đệ tử Linh Vân Tông nhìn thấy hắn ta đều đem theo tâm lý sợ hãi, kính nể. Hắn chính là La Chinh, luyện đan sư duy nhất của Linh Vân Tông.

Bên cạnh La Chinh là sáu bảy đạo nhân ảnh bao gồm Khương Thần, Bạch U Cơ, Trương Nhị Huyền, Hồng Ngọc Kiều, Phùng Mạc Phong, Vương Chi Sách, Tống Viễn Đình. Bọn họ đều là khách mời của Bạch U Cơ. Tập trung ở đây chính là theo Bạch U Cơ tới Bạch gia làm khách.

Lại nói, đội hình vốn dĩ còn có Mộc Kiếm Thanh thế nhưng nửa đường Mộc Kiếm Thanh lại nhận được tin tức Mộc gia tổ chức lễ hội gì đó, cuối cùng hắn phải theo chân Mộc Đông Linh trở về gia tộc, không tham gia góp náo nhiệt được.

Nhóm người còn xuất hiện bóng dáng La Chinh không phải vì La Chinh sẽ đến Bạch gia làm khách mà hắn sẽ đưa nhóm Bạch U Cơ chạy tới Thần La Vương Triều, nơi đó có một cái truyền tống trận, có thể rút ngắn được khoảng cách di chuyển cho mọi người.

Dù sao hiện tại cũng gần cuối năm, mà quãng đường từ Linh Vân Tông tới Tuyết Ưng Vương Triều rất xa. Muốn dùng phi chu bay tới đó tốn rất nhiều thời gian. Dùng truyền tống trận rút ngắn khoảng cách sau đó mới dùng phi chu phi hành tới, đương nhiên sẽ tiết kiệm nhiều thời gian hơn rồi.

Về phần truyền tống trận ở Thần La Vương Triều, thứ đó không phải người bình thường có thể được sử dụng, La Chinh dẫn bọn họ đi ngược lại chính là thay bọn họ ra mặt.

“Còn thiếu ai nữa không?”

“Không. Các vị sư huynh muội còn lại đều có việc không thể đi cùng được.” Bạch U Cơ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

“Ừm, vậy đi thôi. Vi sư dẫn các ngươi một đoạn.”

Tế ra phi chu, La Chinh chở theo đám người Bạch U Cơ phóng lên trời cao. Chỉ trong thoáng chốc thân ảnh bọn họ đã biến mất trong tầng mây.

Thần La Vương Triều cách Cửu Nguyệt Vương Triều không xa. Dưới tốc độ của phi chu, nhóm người Khương Thần chỉ mất khoảng một ngày là đến nơi. Lúc này là sáng sớm, bọn họ đã hạ cánh bên ngoài một thành thị rộng lớn xa hoa.

Thần La Thành – thành thị xa hoa lộng lẫy nhất Thần La Vương Triều, nhưng nó lại không phải kinh đô của vương triều này. Nơi này từ phương xa đã tỏa ra một loại khí tức huyền diệu, quang mang lấp lánh giống như một tòa thành bằng vàng.

Tiến vào Thần La Thành, La Chinh trước tiên dẫn nhóm người Khương Thần tới một khách điếm ở tạm, bản thân hắn sau đó còn phải chạy đến luyện đan sư công hội để báo danh. Nghe nói tại những vương triều sơ cấp xung quanh đây thì chỉ có Thần La Vương Triều là có một phân nhánh của luyện đan sư công hội hợp cách được phép tổ chức khảo hạch luyện đan sư. Dường như đó cũng là nơi mà La Chinh khảo hạch tứ phẩm luyện đan sư. Mà vừa vặn truyền tống trận cũng được đặt ở công hội này.

Sau một ngày chờ đợi trong khách điếm, La Chinh mới trở về nói rằng đã có thể sử dụng truyền tống trận. Có lẽ người này ngày hôm qua rời đi vừa là báo danh vừa là muốn hỏi thử xem có được phép sử dụng truyền tống trận hay không.

Đối với nhóm người Bạch U Cơ, bọn họ đây là lần đầu tiên được sử dụng truyền tống trận để di chuyển, điều này không khỏi khó tránh một trận phấn khích ở trong lòng. Duy nhất trong đám người duy trì được một vẻ bình thản không cảm xúc đó là Khương Thần. Bởi lẽ loại hình di chuyển này hắn cũng đã sử dụng không ít. Thậm chí chờ một khoảng thời gian nữa khi thực lực của hắn mạnh hơn một chút, loại truyền tống trận này hắn cũng có thể dễ dàng xây dựng.

“Lên đường cẩn thận, nhớ kỹ thời gian trở về.”

Trước khi rời đi, La Chinh chỉ trầm giọng mà dặn dò, thanh âm tuy rằng lạnh lùng thế nhưng cũng có thể nghe ra được sự quan tâm của hắn đối với các đệ tử của mình.

“Sư phụ, hẹn gặp lại, ha ha.” Phùng Mạc Phong cười nói: “Có chuyện gì có thể dùng truyền tin phù báo cho bọn ta.”

“Ừm, đi đi.”

Truyền tống trận khởi động, nhóm người Khương Thần mờ dần mờ dần cuối cùng biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK