Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Trần Thiếu Nam ước lượng khoảng cách của mình và khinh khí cầu. Sau khi dồn lại lực lượng tại hai chân, hắn bật mạnh một cú nhảy lên thật cao.Tại độ cao này nếu như rơi xuống đỉnh đồi rồi lăn xuống mặt đất mà không vận dụng phòng hộ, nguyên giả như hắn không bị thương cũng sẽ xây xẩm mặt mày.
“Khương Thần, muốn chạy cũng không dễ.”
Trần Thiếu Nam đạt tới độ cao ngang bằng với khinh khí cầu. Nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Bạch U Cơ, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Thanh âm mang theo vẻ đắc ý vang lên:
“Chạy đằng trời.”
Nói đoạn, bàn tay hắn đưa ra toan tính nắm lấy giỏ gỗ của khinh khí cầu muốn đem toàn bộ lực lượng kéo khinh khí cầu trở lại mặt đất.
Trần Thiếu Nam không muốn vội đá Khương Thần ra khỏi thí luyện. Hắn còn muốn từ miệng đối phương hỏi ra nguyên lý của khinh khí cầu này. Bởi lẽ nhìn cấu tạo, bọn hắn hoàn toàn có thể chế ra được một cái y hệt. Thế nhưng nếu như không có cốt lõi bên trong, khinh khí cầu của bọn hắn chắc chắn không bay lên được.
Tính toán kẻ này cũng có chút đầu óc, suy nghĩ đến cái lợi trong tương lai, lợi ích của vương triều. Thế nhưng mà chắc hắn vạn phần không nghĩ tới Bạch U Cơ chỉ là giả vờ đang bị thương mà thôi.
Bạch U Cơ thực lực khoảng Nguyên Hồn Cảnh trung kì, tiếp cận hậu kì trong khi Trần Thiếu Nam đã là Nguyên Hồn Cảnh hậu kì.
Nếu như chỉ là chiến đấu thông thường, Bạch U Cơ tất nhiên không phải là đối thủ của hắn. Thế nhưng nếu là xuất kì bất ý đem đối phương đánh lúc không chú ý, vậy thì Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong cũng ngậm đắng chứ đừng nói tới Nguyên Hồn Cảnh hậu kì.
Bạch U Cơ rốt cuộc hiểu ra ý định của Khương Thần lúc trước.
Nàng còn đang tò mò không hiểu sao hắn bắt nàng phải giả vờ bị trọng thương để làm gì. Hóa ra chính là để chờ đợi khoảnh khắc này. Khoảnh khắc mà Trần Thiếu Nam khó có thể phòng thủ được với tư thế như hiện tại.
Không cần đợi cho Khương Thần ra lệnh, Bạch U Cơ giơ lên ngọc thủ, Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hồn tỏa ra khiến cho ngọc thủ thoáng chốc hóa thành một luồng ánh sáng chói mắt.
Quang mang tán đi, bàn tay của Bạch U Cơ rốt cuộc đổi màu. Lúc này không còn trắng hồng nõn nà mềm mại nữa mà hóa thành một bàn tay bằng ngọc, chân chính bạch ngọc.
Bàn tay nàng hiện tại nhìn qua vừa tinh xảo, đẹp đẽ, mê người lại hết sức cứng rắn. Từ ngọc thủ kia tỏa ra một loại lực lượng xuyên thấu mạnh mẽ. Loại lực lượng này tỏa ra thậm chí còn khiến cho người người kinh khiếp.
Đang nắm lấy giỏ gỗ của khinh khí cầu hòng kéo xuống đất, Trần Thiếu Nam cảm nhận được lực lượng khủng bố phía trên, hắn rốt cuộc biết bản thân mình đã mắc lừa.
Từ khí tức của Bạch U Cơ tỏa ra hiện tại, nàng ta đâu bị thương, ngược lại thậm chí còn mạnh hơn lúc trước đôi chút. Hiển nhiên thông qua lần bị trọng thương lần trước nàng ta đã có chút tinh tiến.
Trần Thiếu Nam đột nhiên cảm thấy có chút hối hận về quyết định của bản thân. Nếu như thời điểm vừa nãy đem toàn lực đánh thẳng Bạch U Cơ không khéo hắn có thể đem nàng đánh cho bị thương. Thế nhưng với tình thế hiện tại hắn là đứng ở thế yếu.
Không nói tới lực lượng đang phải dồn lên thân thể để kéo khinh khí cầu rơi xuống, hiện tại hắn chỉ có một tay, kết ấn pháp cũng chậm hơn rất nhiều. Mà công kích của Bạch U Cơ đã hoàn thành, tùy thời đều có thể rơi xuống.
Đương lúc Trần Thiếu Nam còn đang nghĩ biện pháp đối chiến, trên bàn tay ngọc của Bạch U Cơ đã nổi lên một vòng sáng kim sắc quỷ dị. Vòng sáng xuất hiện khiến cho Trần Thiếu Nam cảm nhận được một trận nguy cơ. Sắc mặt hắn lúc này hiện lên vẻ kinh hãi.
Trước ánh mắt kinh hãi của Trần Thiếu Nam, Bạch U Cơ không cho hắn nhiều thời gian chuẩn bị, khuôn mặt đối diện với Khương Thần lúc nào cũng hiền dịu ôn nhu lúc này biến thành lạnh như băng. Sâu trong mắt hiện lên đôi chút chán ghét.
Ngọc thủ hạ xuống, vòng sáng kim sắc theo lòng bàn tay cũng ấn xuống người Trần Thiếu Nam.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Vòng sáng kim sắc đánh đến đâu, không khí nổi lên những thanh âm gào rít, nghe vào có phần giống như điện xẹt, lại có lúc giống như gió cắt.
Trần Thiếu Nam nhìn thấy thế công mạnh mẽ, lực lượng dồn nén lập tức cởi bỏ, thân thể trầm trọng giảm đi, khinh khí cầu đang chậm chậm rơi xuống lại tiếp tục bay lên. Mà lúc này giải phóng lực lượng, một tay của Trần Thiếu Nam rốt cuộc tập trung được Hỗn Nguyên Chi Khí.
Chỉ thấy lòng bàn tay hắn hiện lên một đạo ấn kí nhỏ nhỏ. Ấn kí sau khi phát ra ánh sáng rực rỡ liền đem Trần Thiếu Nam bao khỏa lại hình thành một loại phòng ngự tựa như chiến giáp mạnh mẽ.
Quang mang hình thành chiến giáp bao phủ lấy Trần Thiếu Nam khiến cho hắn tự tin lên rất nhiều, khuôn mặt cũng hòa hoãn trở lại, thậm chí công kích của Bạch U Cơ cũng hời hợt đón đỡ.
“Quy Nguyên Giáp của ta có thể ngăn chặn được công kích của Nguyên Hồn cảnh đỉnh phong, để xem sau khi công kích, các ngươi còn có thể đứng vững trên món đồ này không.” Trần Thiếu Nam cười lạnh nói.
Nghe hắn nói vậy, thế công của Bạch U Cơ đột nhiên chậm lại.
Hắn nói phải, nàng không biết công kích của mình có thể đánh lui được hắn hay không thế nhưng sau va chạm, khí cầu này chắc chắn không thể trụ vững vàng được. Mà khí cầu bị đánh nát, bọn hắn cũng sẽ rơi xuống mặt đất.
Khương Thần ở phía sau không biết kiếm ở đâu một sợi dây bện từ sợi cây rừng buộc vào ngang hông. Hắn vỗ nhẹ lên vai Bạch U Cơ nói:
“Sư tỷ không cần lo lắng. Đánh hắn.”
Bạch U Cơ nghe được liền vững tin. Bàn tay lập tức dứt khoát hạ xuống. Vòng sáng kim sắc rơi xuống chiến giáp làm từ Hỗn Nguyên Chi Khí của Trần Thiếu Nam. Từng tia lửa điện lóe lên, âm thanh chói tai vang lên điên cuồng.
“Ha ha ha…chiêu thức của ngươi không xuyên qua được chiến giáp của ta.” Trần Thiếu Nam cuồng khiếu một tiếng: “Đừng ép ta đánh nát thứ này kéo theo các ngươi cùng chôn.”
Giữa lúc này, một đạo thanh âm lười nhác, nghe vào có chút lạnh lùng hờ hững vang lên:
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Khương Thần từ phía sau Bạch U Cơ bước tới. Một chân giơ ra đạp thẳng vào vách của giỏ gỗ khinh khí cầu. Một góc giỏ gỗ bị đạp vỡ vừa vặn chính là vị trí mà Trần Thiếu Nam đang đu bám.
Thời điểm mà góc giỏ gỗ rơi xuống cũng chính là lúc mà Trấn Thiếu Nam nhận ra sai sót của mình. Hắn đưa đôi mắt oán độc nhìn Khương Thần, hận ý trong mắt hiển hiện rõ ràng.
“Sai lầm của ngươi chính là quá tham lam.” Khương Thần cười như không cười, nói: “Nếu như đem khinh khí cầu phá hủy ngay từ đầu vậy liền đâu có chuyện. Hà tất phải đem nó toàn bộ kéo xuống.”
“Ngươi…rất tốt, chúng ta sẽ còn gặp lại.” Trần Thiếu Nam hiện lên vẻ không cam lòng, cuối cùng chỉ đành buông lại một câu.
Bởi vì hắn bị rơi xuống cho nên Bạch U Cơ cũng thu lại ngọc thủ. Trần Thiếu Nam do đó cũng thu lại Quy Nguyên Giáp mà tìm cách lấy lại thăng bằng của bản thân phòng trừ trường hợp nếu như bị ngã trên mặt đất thì thật mất mặt.
Thời điểm hắn vừa mới thu lại Quy Nguyên Giáp. Hỗn Nguyên Chi Khí vận hành nhất thời bị ngắt quãng, Khương Thần chỉ chờ đợi thời điểm này cầm lấy ba lá phù lục đỏ thẫm ném thẳng xuống.
Xích sắc giấy vẽ bùa thường được dùng để vẽ phù văn tam phẩm cùng tứ phẩm để hình thành phù lục đồng giai. Tất nhiên với thực lực của Bạch U Cơ hiện tại, nàng chỉ vẽ được phù văn tam phẩm mà thôi. Phù lục kia theo đó cũng chỉ có tam phẩm.
Phù lục tam phẩm tùy theo mức độ, nếu như là phù lục hệ công kích thì có thể sánh ngang với công kích của Nguyên Hồn Cảnh.
Ba lá phù lục mà Khương Thần vừa mới ném ra gọi là Xích Lôi Phù. Phù này có thể triệu hoán ra lôi đình màu đỏ.
Khác với Chiêu Lôi Phù của Khương Thần chỉ có thể triệu hoán ra lôi cầu, Xích Lôi Phù trực tiếp triệu hoán ra một đám xích sắc lôi vân. Lôi vân sau đó sẽ giáng từng đạo từng đạo tia xích lôi xuống người kẻ địch cho đến khi phù lục hết tác dụng.
Hiện tại ba lá phù lục rời khỏi tay Khương Thần liền hình thành ba vầng lôi vân to lớn. Lôi vân hợp nhất hóa thành một phiến mây mù màu đỏ, bên trong mây mù xuất hiện lôi đình vờn quanh.
“Mời Trần Thiếu Nữ huynh đệ nếm thử một chút.” Thanh âm chế nhạo của Khương Thần lúc này vang lên.
Vừa dứt lời, xích lôi bắt đầu giáng xuống.
Không phải một đạo mà là hơn chục đạo xích lôi như những đầu mãng xà liên tục lao xuống nhằm hướng Trần Thiếu Nam.
Thời điểm hơn chục đạo xích lôi kia đánh xuống, lôi vân rốt cuộc biến mất. Trên bầu trời lúc này chỉ còn lôi đình đánh tới Trần Thiếu Nam.
Không ai để ý, thời điểm lôi vân biến mất Khương Thần đã từ trên khinh khí cầu nhảy xuống. Trên người tỏa một luồng tinh thần lực mạnh mẽ.
Bên dưới lúc này, Trần Thiếu Nam nhìn thấy lôi đình giáng xuống, hắn nhất thời chưa làm ra chuẩn bị liền bị một đạo bổ trúng ngực. Một lỗ áo bị đánh thủng, nơi đó xuất hiện da thịt cháy đen bốc lên mùi thịt nướng.
Trần Thiếu Nam không dám chậm trễ vội vàng lần nữa vận dụng Hỗn Nguyên Chi Khí bày ra Quy Nguyên Giáp phòng ngự.
Từng đạo lôi đình đánh xuống khiến cho Quy Nguyên Giáp liên tục bị bào mòn, đồng thời tốc độ rơi của hắn cũng là nhanh hơn.
Thời điểm đạo xích lôi cuối cùng đánh xuống, Quy Nguyên Giáp rốt cuộc bị phá nát. Trần Thiếu Nam phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Hiển nhiên chèo chống trước hàng loạt đợt tấn công dồn dập ngang ngửa với công kích của Nguyên Hồn Cảnh khiến cho hắn không dễ chịu chút nào, nhất là thời điểm bản thân nằm ở thế bị động, chỉ có thể phòng ngự.
“Ta…”
Chưa kịp mở miệng sau khi chặn được đạo lôi đình cuối cùng, một đạo thân ảnh hiện ra khiến cho Trần Thiếu Nam há hốc miệng, sâu trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Nơi kia, Khương Thần bằng vào tốc độ khó tin đang lao vào người hắn, tay trái đối phương giơ lên, đầu ngón tay trỏ tỏa ra quang mang đại thịnh. Sau lưng hắn cũng xuất hiện hư ảnh cự chỉ cực kì to lớn.
“Trần Thiếu Nữ huynh đệ, ngươi nói hẹn gặp lại sao? Vậy hẹn gặp ngươi ở ngoài hoàng cung.”
Vừa dứt lời, một chỉ mang theo kình phong gào thét kinh tâm động phách hướng thẳng vào đầu Trần Thiếu Nam đánh xuống.
“Tinh Thần Chỉ.”
Khương Thần quát lên một tiếng. Cự chỉ xé tan không khí đánh thẳng vào đầu Trần Thiếu Nam.
Một tiếng hét thảm vang lên, thân ảnh Trần Thiếu Nam sau đó liền hư không tiêu thất.