Người đăng: meomeo14311
Chiều muộn hôm đó, Khương Thần rốt cuộc đem sáu chiếc dù lượn chế tạo hoàn thành mỹ mãn. Sáu chiếc dù lượn mặc dù không quá tinh xảo cùng hoàn hảo như những chiếc dù bằng kim loại ở Lam Hải Tinh, thế nhưng kia cũng là vô cùng chắc chắn. Khương Thần tin rằng nó có thể chịu được tải trọng của hai người mà không vấn đề gì.“Oa…nhìn qua giống như cánh chim vậy.” Mai Khả Ái nhìn thấy dù lượn, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Chắc chắn có thể bay được như chim rồi. Khương đại ca thật lợi hại nha.”
Nhìn vẻ ngây thơ khả ái kết hợp với bộ dáng tò mò hiếu động của nàng, ai nấy đều không nhịn được cười phá lên. Đến cả Khương Thần vừa mới hoàn thành công việc, mệt bở hơi tai cũng không kìm được mà bật cười.
Tiểu nha đầu này xem ra rất biết cổ vũ tinh thần cho người khác.
“Khương huynh, thứ này cứ như vậy liền có thể bay lên? Đơn giản như vậy sao?” Có người không nhịn được hướng về phía Khương Thần nói.
Khương Thần lặng lẽ đem sáu chiếc dù lượn thu vào nhẫn trữ vật sau đó hướng tới mấy vị thanh niên nam tử trong đội nói:
“Phiền phức mấy vị dẫn mọi người tới khu vực đã chặt bỏ cây rừng hôm trước. Trước tiên ta sẽ thị phạm cho mọi người một lần, sau đó trước thời điểm ngày mai, ta nghĩ các vị nên nắm vững các kĩ năng sử dụng cơ bản.”
Đi bộ chừng mười phút đồng hồ, đám người Khương Thần rốt cuộc đến được mảnh rừng mà mấy vị nam đệ tử Kim Tiên Giáo đã phát đổ lúc trước. Quả thật là đám thanh niên mới lớn, tinh lực tràn đầy. Một mảng rừng rộng lớn cứ thế bị phá nát.
Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của mấy vị nữ tử, đám nam tử kia gãi tai lộ ra nụ cười gượng ép. Sau cùng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu không dám hé răng nửa lời.
Khương Thần đi lại gần một cây cao sát với bãi đất bị phát hết cây cối, sau khi ước lượng chiều cao của nó, hắn liền chậm chậm trèo lên. Trèo đến đâu liền đem cành lá chén rụng, chỉ để lại những cành cây to làm điểm tì để trèo lên cao hơn
“Tiểu nha đầu, ngươi lên đây.”
“Ta?” Mai Khả Ái nghe thấy Khương Thần nói vậy liền chỉ vào mũi mình hỏi lại.
“Ở đây ngoại trừ ngươi còn có tiểu nha đầu khác sao?” Khương Thần cười nói.
Mai Khả Ái khẽ bĩu môi một cái. Cũng không thấy nàng phản đối, chỉ thấy vài lần nhún chân đạp lên những cành cây vững chắc Khương Thần để lại, thân ảnh nhỏ nhắn rốt cuộc trèo lên ngọn cây đứng song song với hắn.
Độ cao này so với mặt bằng chung của tầng cây rừng thì nhỉnh hơn đôi chút. Từ trên đây nếu phóng mắt ra xa có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi trải dài nơi mà có hẻm núi Tử Thần hút gió.
“Khương đại ca, tiếp theo làm gì?” Mai Khả Ái đứng vắt vẻo trên một cành cây chìa ngang, nhìn Khương Thần tò mò nói.
“Thị phạm cho mọi người cách sử dụng dù lượn.”
Khương Thần nói đoạn liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một con dù lượn, hướng dẫn tiểu nha đầu từ tư thế cầm đến thời điểm bay lên thì đặt chân như thế nào, cố định phần bụng bằng dây đai ra làm sao. Toàn bộ đều được hắn giải thích kĩ càng.
Cũng không biết tiểu nha đầu có hiểu hay không, chỉ thấy nàng gật đầu lia lịa, khuôn mặt lộ ra vẻ hớn hở.
Lúc trước tại tông môn nàng cũng chỉ được cưỡi phi chu, mặc dù tốc độ có thể cao hơn dù lượn thế nhưng nàng vẫn là chưa được tự thân điều khiển như thế này.
“Ưm…Khương đại ca, ta đã hiểu rồi.” Mai Khả Ái gật đầu thật mạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động nói.
“Tốt rồi.” Khương Thần gật đầu đáp: “Khi nào ta hô nhảy liền nhảy.”
Nói đoạn, cả hai người liền cầm lấy tay cầm của dù lượn một cách chắc chắn, thậm chí dây đai đã buộc sẵn vào bụng. Chỉ chờ hiệu lệnh của Khương Thần, cả hai liền sẽ cùng tung mình nhảy xuống.
“Nhảy.”
Cả hai đồng loại thả mình rời khỏi cành cây, dù lượn đón gió lập tức lao về phía trước. Trên đường dù lượn bay, Khương Thần khẽ kêu lên:
“Thời điểm muốn lượn sang phải liền phải nghiêng mình sang phải. Sau đó muốn trở về trạng thái cân bằng cần nghiêng sang trái một chút trước khi trở lại tư thế ban đầu.”
“Ta nhớ rồi.”
“Phía sau có vị trí đặt chân, có thể tạm thời gác chân lên đó trong quá trình bay đường dài.”
Khương Thần nói đoạn duỗi chân về phía sau, nơi đó hắn đã thiết kế sẵn một giá đặt chân vô cùng tiện lợi.
“Khương đại ca, làm sao ta không có giá đặt chân.”
Tiểu nha đầu sau một hồi loay hoay rốt cuộc không tìm thấy giá đặt chân, nàng cũng không dám nhìn về phía sau, lúc này la lên.
“Quên mất, giá đặt chân chế tạo không phù hợp với chiều cao của ngươi.” Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút buồn cười nói.
Tiểu nha đầu nghe vậy, khuôn mặt lập tức xị ra, hai hàm răng mài vào nhau, hiển nhiên là muốn bày tỏ sự giận dữ đối với Khương Thần.
Hiện tại tiểu nha đầu vì không tìm thấy chỗ đặt chân cho nên cơ thể bé nhỏ giống như treo lủng lẳng trên không trung, nhìn qua hết sức khôi hài.
“Tốt rồi, chuyện đó trở về lại nói. Hiện tại trước tiên bay vòng quanh bãi đất trống này trước khi tiếp đất.”
Hai người sau đó liền phối hợp với nhau rất ăn ý. Dù lượn giống như một đầu chim ưng sải cánh bay thành vòng tròn bên trên bãi đất trống, dường như không có dấu hiệu hạ thấp độ cao.
“Khương đại ca, chúng ta sử dụng thứ này có thể bay mãi được sao?”
“Nếu như không có gió tác động, thứ này sớm muộn cũng sẽ hạ dần xuống.” Khương Thần lắc đầu nói.
“Nếu như dùng thứ này bay qua hẻm núi Tử Thần, tốc độ hẳn là rất cao.”
“Đúng vậy…chính bởi vì thế cho nên trước khi bay qua hẻm núi Tử Thần, các ngươi cần phải tập luyện trước. Bao giờ cảm thấy bản thân có thể khống chế dù lượn với tốc độ cao, chúng ta sẽ tiến về đó.”
Người bên dưới nhìn thấy dù lượn sau khi tung cánh liền bay lượn trên bầu trời không khác gì một cánh chim, lúc này ai nấy đều lộ ra thần sắc mừng rỡ cùng khó tin.
Bọn họ không thể ngờ còn có thể chế tạo được loại đồ vật có thể giúp bọn họ bay lượn theo cách đó.
Nếu như đem thứ đồ này cải tiến về sau, thậm chí nguyên giả có thể phi hành thay vì phải đột phá Nguyên Đan Cảnh. Tất nhiên nếu như có thể cải tiến cũng là kẻ khác cải tiến. Khương Thần cũng không có quá nhiều thời gian để làm ra loại chuyện vô bổ này.
Hiện tại đem thứ đồ này ra cũng chỉ là vấn đề tình thế, bằng không làm gì phải tự giày vò bản thân như thế này.
Sau khi hai người điều khiển cho dù lượn bay vòng vòng vài vòng liền khiến cho nó chậm chậm tiếp đất.
Một vòng bay lượn cứ thế trơn tru hoàn thành dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
“Khương huynh, ngươi đúng là thần nhân a.” Dạ Tư Tĩnh nhìn thấy dù lượn có thể khiến cho bọn họ bay lượn như chim, lúc này thần sắc càng là mừng rỡ.
Loại đồ vật này hiện tại chỉ có mười hai người bọn họ được trông thấy, người ngoài dù cho có thông qua truyền hình trực tiếp mà nhìn thấy thì cũng không thể rõ ràng đó là gì. Bởi vậy Dạ Tư Tĩnh có thể nghĩ, thứ đồ này tương lai trong thời gian ngắn có thể đem lại được lợi ích cho tông môn to lớn cỡ nào. Nghĩ tới những thứ này, ánh mắt nhìn về phía Khương Thần càng thêm cảm kích.
“Đều là vì mục đích cá nhân mà thôi.” Khương Thần chỉ lạnh nhạt nói: “Mọi người hiện tại dựa theo chỉ dẫn của ta riêng phần mình tìm lấy một người khác làm cặp đôi. Mỗi hai người sẽ điều khiển một dù lượn cho nên cần phối hợp ăn ý.”
“Đúng vậy. Cần phối hợp ăn ý, giống như ta và Khương đại ca vừa rồi a.” Mai Khả Ái cũng gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Kia giống như nàng muốn nói với tất cả mọi người rằng các ngươi nhìn xem, ta vừa mới học một lần liền điều khiển hết sức nhịp nhàng đó a.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng này của nàng rốt cuộc chỉ khẽ che miệng cười, cuối cùng không ai nguyện ý để ý nàng cả, mặc cho nàng tìm mọi cách gây sự chú ý.
Sau khi Khương Thần nói cặn kẽ cho mọi người cách sử dụng dù lượn, hắn lại giao nhiệm vụ cho Mai Khả Ái. Đó là nàng sẽ chịu trách nhiệm giám sát, hướng dẫn trực tiếp cách bay cho mọi người. Điều này khiến cho tiểu nha đầu càng thêm kiêu ngạo. Thậm chí đầu nàng dần có xu hướng ngửa về sau, nhìn qua tưởng như bị dị tật.
Quả nhiên chính là lỗ mũi hướng lên trời trong truyền thuyết.
“Sư đệ.” Bạch U Cơ nhìn thấy bộ dáng có chút mỏi mệt, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, khẽ nói: “Ngươi nghỉ ngơi chút đi.”
“Được rồi, mọi người nếu như có thể bay được trong lần đầu tiên, rất nhanh sẽ quen thuộc. Ta nghĩ bản thân cần nghỉ ngơi một chút.” Khương Thần hướng về phía tất cả mọi người nói.
“Khương huynh yên tâm, bọn ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”
“Ừm.”
“Cái kia…” Bạch U Cơ sắc mặt có chút đỏ lên, nàng bước theo Khương Thần, thanh âm lí nhí khẽ vang: “Sư đệ, ta có thể cùng với ngươi chung một chiếc dù lượn hay không?”
“Sư tỷ?”
“Đúng vậy. Không được sao?” Sắc mặt Bạch U Cơ thoáng chút phiếm hồng, thanh âm có chút nũng nịu vang lên khiến cho bất cứ ai nghe vào cũng phải mềm nhũn hết xương cốt.
“Không vấn đề gì. Sư tỷ ngươi chờ cho mọi người luyện tập xong xuôi liền nhờ tiểu nha đầu hướng dẫn. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.” Khương Thần khẽ ngáp một hơi thật dài, khuôn mặt lộ ra chút mệt mỏi cùng tẻ nhạt. Cả ngày lao động liên tục quả thật khiến cho hắn cảm thấy có chút rã rời.
Sáng sớm hôm sau…
Có lẽ bởi vì một ngày làm việc mệt mỏi cho nên Khương Thần ngủ một mạch từ chiều muộn hôm qua tới sáng nay mới thức giấc.
Thời điểm vừa mới tỉnh dậy, Khương Thần cảm nhận sau đầu mình gối lên thứ gì đó vô cùng mềm mại, dễ chịu. Hai mắt mở ra, đập vào mắt lúc này là một gương mặt xinh đẹp yêu kiều đang chăm chú nhìn lấy mình.
Có thể gần gũi với Khương Thần tại nơi này ngoại trừ Bạch U Cơ thì còn ai. Thứ hắn gối lên chính là hai đùi ngọc của nàng, mà người đang nhìn hắn chăm chú kia cũng là nàng. Thậm chí một tay Bạch U Cơ còn đang giơ lên, dường như dự định vuốt tóc hắn.
Nhìn thấy Khương Thần mở mắt, Bạch U Cơ lập tức giật mình. Khuôn mặt biến đỏ, động tác cũng dừng lại giữa không trung.
Khương Thần vẫn nằm im tận hưởng cảm giác êm dịu thư thái kia, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn chằm chằm lấy Bạch U Cơ, muốn từ góc độ này quan sát vẻ đẹp của nàng.
Như đã nói, Khương Thần không phải không có hứng thú với nữ nhân, chẳng qua hắn có thể đem cảm xúc của mình điều tiết thật tốt mà thôi.
Ví dụ như lúc này, đầu còn gối trên người đối phương, mắt đối mắt, thế nhưng Khương Thần vẫn không lộ ra bao nhiêu xúc động. Ánh mắt nhìn Bạch U Cơ hoàn toàn bình thường, sâu trong hai mắt kia chỉ là sự thưởng thức trước vẻ đẹp của nàng.
Một đạo thanh âm nhẹ nhàng nhưng không mang chút tình cảm từ miệng Khương Thần khẽ phát ra:
“Sư tỷ! Đã có ai khen ngươi rất đẹp bao giờ chưa?”