Người đăng: meomeo14311
Lại nói, một vị dong binh ở cạnh Khương Thần nhìn thấy bóng lưng đối phương dần khuất sau những lùm cây, hắn ngơ ngác khẽ thốt lên.“Ơ?”
Những người khác cũng nhìn thấy sự việc, tất cả giống như không tin vào mắt mình, ai nấy đều ngỡ ngàng, ngơ ngác, cuối cùng là bật ngửa. Bởi vì bọn họ nhận ra một sự thật. Khương Thần bỏ chạy, lâm trận bỏ chạy. Thậm chí cả mấy tên sơn tặc đang lao lên kia cũng khựng người.
Vừa mới nói cho bọn chúng biết dong binh là thế nào, chẳng lẽ dong binh là thế này?
Đứng trên thùng xe, đôi mắt long lanh đầy nước của La Ngọc Nhi nhìn về phía Khương Thần bỏ chạy, thanh âm mang theo hơi buồn vang lên:
“Chẳng lẽ lại nhìn nhầm người lần nữa?”
Năm xưa, nàng nhìn nhầm người cho nên đã tin tưởng trao thân cho người đó. Cuối cùng phát hiện ra đối phương thế mà lừa mình, nội tâm nàng lúc đó đã sụp đổ. Nếu như không phải hậu phương có La Thống an ủi, nàng có lẽ đã nghĩ tới con đường tự vẫn.
Hiện tại nàng đối với Khương Thần có chút cảm tình trong lòng bởi vì cảm giác hắn so với nam nhân khác khác biệt hoàn toàn, vạn phần không ngờ lại nhìn nhầm một lần nữa. Nội tâm nữ nhân coi như đổ bể, hai mắt quyến rũ như hồ ly lúc này ngược lại xuất hiện một vệt nước u buồn.
Tính cách nàng có chút đơn thuần, dễ tin người cho nên mới trao thân lầm người. Sau khi sự việc kia qua đi, tính cách liền thay đổi. Bình thường rất thích quyến rũ nam nhân, bộ dáng giống như dâm phụ phóng đãng. Trên thực tế nàng chỉ muốn thông qua đó để biết được nam nhân nào tốt nam nhân nào xấu.
Nam nhân đối với nữ nhân hứng thú vốn cũng chỉ là do bộ dáng của nữ nhân đó xinh đẹp quyến rũ mà thôi. Theo La Ngọc Nhi, loại nam nhân đó đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, tất cả đều không tốt. Từ trước tới giờ, nàng chỉ thấy có một kẻ duy nhất không nhìn bản thân mình lần thứ hai, không hứng thú với mình, thậm chí có chút ghét bỏ mình, đó là Khương Thần.
Nàng biết đối phương ghét mình là do bản thân thể hiện tính cách quá phóng đãng. Vừa gặp lần đầu ánh mắt đã biểu lộ ý muốn lên giường cùng người ta, nếu như người đó là người tốt, đương nhiên sẽ vô cùng ghét bỏ loại nữ nhân như vậy.
Điều này dễ dàng khiến cho La Ngọc Nhi nghĩ rằng Khương Thần là chính nhân quân tử, nội tâm đối với hắn cũng vì thế mà có cảm tình.
Hiện tại thì xong rồi. Khương Thần bỏ chạy, tin tưởng của La Ngọc Nhi đối với hắn đổ nát, đức tin sụp đổ, nàng không thất vọng mới là lạ.
“Khương…tiểu huynh đệ?”
Khang Chính thấy phía sau ồn ào cũng liền quay đầu nhìn. Không thấy thân ảnh Khương Thần đâu, lại nghe vài người nói rằng hắn bỏ chạy, Khang Chính liền có chút sững người. Người cảm thấy hụt hẫng cùng thất vọng không kém La Ngọc Nhi có lẽ không ai khác ngoài hắn. Nói Khương Thần bỏ chạy, hắn chắc chắn là người thứ nhất không tin.
Thông qua mấy ngày ở chung, Khang Chính đại khái hiểu được chút tính tình của Khương Thần. Đối phương thuộc dạng lạnh lùng ít nói, đúng hơn thì là nói ít làm nhiều, không thích lan man dài dòng. Loại người như thế này thường đối với công việc rất có trách nhiệm.
Loại người này lâm trận bỏ chạy sao? Khang Chính hắn không tin.
Tuy nhiên không tin là một chuyện, sự thật hiện ra trước mắt lại là một chuyện. Khang Chính hồ nghi có khi nào mắt nhìn người bao năm đều chuẩn của hắn hiện tại bị hỏng hay không.
“Ha ha, xem ra đội của ngươi cũng không đồng lòng như đại gia tưởng.” Quỷ Tử nhìn thấy Khương Thần bỏ chạy lập tức cười phá lên.
Đoạn, ánh mắt như có thâm ý nhìn về phía đội dong binh, thanh âm âm dương quái khí vang lên:
“Các ngươi cũng có thể bỏ chạy. Hôm nay đại gia cũng chỉ nhắm tới một mình tiểu mỹ nhân mà thôi, hắc hắc.”
“Dù sao thì…các ngươi có chạy cũng không thoát.” Quỷ Tử khẽ lẩm nhẩm trong miệng, nửa câu này hắn nói chính là để cho mình hắn nghe mà thôi.
“Quỷ huynh, ngươi cũng biết dong binh nhận tiền của người liền nhất định bảo hộ bọn họ chu toàn, ngươi muốn bọn ta là người bất nghĩa sao?” Khang Chính khẽ gằn giọng.
“Ha ha…bất nghĩa so với mạng của mình thì cái nào quan trọng hơn?”
“Hừ, Khang mỗ thà chết vinh còn hơn sống thẹn với lòng mình.” Khang Chính quát lên: “Huynh đệ, ai không sợ chết liền lên a.”
“Hắc hắc, tốt lắm tốt lắm. Giết hết cho ta.” Quỷ Tử gào lên.
“Giết!”
Song phương rất nhanh lao vào chém giết. Dong binh tuy người đông nhưng thực lực cá nhân lại không bằng đám sơn tặc cho nên không thể dùng ưu thế số lượng để đè ép.
Thực lực cao nhất đội là Khang Chính, hắn một bên cầm đại đao đấu với Quỷ Tử. Hai người đao pháp cơ hồ là ngang nhau thế nhưng thực lực của Quỷ Tử vẫn nhỉnh hơn đôi chút, thế trận có chút lấn lướt nghiêng về hắn.
“Đánh cho thống khoái đi, làm sao ngươi cứ phòng thủ mãi thế.” Quỷ Tử dùng thực lực nhỉnh hơn ra sức đè ép Khang Chính, thế nhưng lại không thể đột phá được đao pháp phòng thủ của đối phương. Chính vì thế hắn vô cùng tức giận mà buông lời khích bác.
Khang Chính một mặt yếu thế hơn, một mặt đề phòng đối phương có ám chiêu cho nên không dám ham đánh. Dù sao đây cũng là địa bàn của sơn tặc, nếu như có mai phục bẫy rập xung quanh chẳng phải bọn hắn sẽ lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc hay sao.
Mười một tên sơn tặc tính cả Quỷ Tử đấu với gần hai mươi dong binh cùng hộ vệ không phân thắng bại. Hai bên cũng chưa xuất hiện chút thương vong nào.
Theo tính toán của Quỷ Tử, dong binh trúng độc nhất định mất sức chiến đấu, bọn hắn cũng có thể giành thắng lợi. Thế nhưng vạn phần không ngờ đám người này có chuẩn bị giải dược, chính vì thế đánh nhau mới kịch liệt như bây giờ.
Chiến trường lúc này chỉ còn duy nhất hai cha con La Thống không tham gia vòng chiến. Cả hai đều là Nguyên Thể Cảnh, đối với chiến trường dạng này hầu như không có chút tác dụng nào cả.
“Cha, ngươi nói xem chúng ta có thể thắng không?” La Ngọc Nhi không am hiểu chiến đấu, nàng tu luyện thuần túy cũng chỉ để tự vệ cùng gia tăng thêm tuổi thọ, bởi vậy nhìn chiến trường trước mắt, nàng cũng khó có thể đoán được bên nào sẽ thắng.
“Rất khó nói. Chỉ có thể hi vọng dong binh chúng ta sẽ thắng.” La Thống lắc đầu, khuôn mặt lo lắng nói: “Thua cuộc mà nói…”
Nói đến đây, La Thống nhìn nữ nhi của mình khẽ thở dài một hơi.
“Không sao cha. Nếu như vậy thật, Ngọc Nhi tự vẫn là được. Dù thế nào cũng không để cho đám người ghê tởm kia làm nhục.” La Ngọc Nhi nở nụ cười yếu ớt nói.
“Hài tử ngốc.” La Thống mỉm cười xoa đầu nữ nhi, một bộ cưng chiều vô cùng: “Ngươi từ bé đã không nhận được tình cảm từ nương ngươi, lớn lên lại nhận tổn thương từ tình yêu, ngươi cũng quá khổ rồi.”
La Ngọc Nhi chỉ khẽ mỉm cười không nói.
“Vốn ngươi cũng không cần sống không thật với bản thân mình. Ngươi cứ là ngươi của trước kia, người ngươi chờ đợi rốt cuộc cũng sẽ tìm đến ngươi mà thôi.”
“Vâng cha!”
Một bên hai cha con nói với nhau những lời giống như chia ly trước khi chết, một bên chiến trường vẫn đang rất kịch liệt.
Dong binh tuy kinh nghiệm chiến đấu nhiều thế nhưng phần lớn lại là đối với yêu thú. Sơn tặc ngược lại lại có kinh nghiệm giết người cho nên theo thời gian, đám sơn tặc dần chiếm ưu thế.
Dong binh cứ có người bị thương lui về sau là lại có người tiến lên thế chỗ. Ai bị thương liền dùng chữa thương sau đó lại nhảy vào vòng chiến tiếp tục mài giết địch nhân.
Trải qua hơn hai canh giờ liên tục chém giết, sơn tặc đã bị chết một tên Nguyên Hồn Cảnh. Hắn là bị hai vị Nguyên Hồn Cảnh trong dong binh vây công đến chết. Mà bên đội dong binh thì bị giết mất bốn người, ba người bị thương mất sức chiến đấu.
Dựa theo tình thế này, thực lực dong binh vẫn nhỉnh hơn đôi chút do bọn hắn vẫn bảo toàn được số lượng Nguyên Hồn Cảnh. Bên kia chỉ còn duy nhất Quỷ Tử là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, còn lại đều chỉ là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong mà thôi.
“Hừ…đây có thể coi là lần cướp lỗ vốn nhất trong đời đại gia a.”
Quỷ Tử một bên chống liêm đao xuống đất, một bên ném thanh đại đao bị mẻ đi, tức giận thở hổn hển nói.
“Quỷ Tử, ngươi vẫn còn muốn tái chiến?” Khang Chính nhìn thấy đối phương đã thấm mệt, nội tâm rốt cuộc thả lỏng đôi chút.
“Chiến chứ? Tại sao không chiến? Dê béo đến miệng chẳng lẽ lại bở dở.”
“Ha ha, với thực lực các ngươi hiện giờ vẫn còn dám gọi chúng ta là dê béo hay sao?” Khang Chính cười lạnh nói: “Lựa chọn đồng quy vu tận?”
“Hừ, ngươi nghĩ chỉ có bấy nhiêu người mà ta dám thành lập đội nhóm sơn tặc đi cướp giữa đường sao? Ngươi quá ngây thơ a.” Quỷ Tử cười lạnh đáp.
Khang Chính nghe thấy vậy, sắc mặt chợt biến. Xem ra điều hắn lo sợ đã thành sự thật, đối phương vẫn còn người mai phục phụ cận quanh đây. Hiện tại nếu như gọi đến đám người kia, dong binh bọn hắn nhất định sẽ lâm vào tình thế khó khăn.
“Làm sao? Đã biết sợ chưa?” Quỷ Tử cười lớn nói: “Các huynh đệ, chém giết những con dê béo này, nữ nhân kia đêm nay đại gia chơi xong sẽ cho các ngươi hưởng dụng.”
Hắn dứt lời liền lấy ra một quả pháo bắn lên không trung làm hiệu.
Nhìn thấy pháo sáng nổ vang trên bầu trời, đám dong binh biến sắc. Bọn họ không ngu đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kia chẳng phải là đối phương gọi thêm người đến hay sao?
Chẳng qua sau khi pháo hiệu vang lên một hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra. Toàn trường nhất thời tĩnh lặng. Vẻ mặt bên phía dong binh hiện lên chút nghi ngờ cùng mộng bức.
Bắn pháo như vậy liền xong ư?
Bên sơn tặc cũng vô cùng ngạc nhiên. Làm sao bắn pháo mà những người mai phục phụ cận lại không xuất hiện?
Quỷ Tử nhíu mày lấy ra một quả pháo nữa đem kéo lên trời cao. Hắn nghi ngờ quả pháo vừa rồi không đủ để làm hiệu cho nên những thuộc hạ của hắn không nhận ra được.
Quả nhiên quả pháo này nổ lớn hơn trước rất nhiều, mà sau khi pháo hiệu vừa dứt, trong rừng vang lên những tiếng sột soạt như có người di chuyển.
“Ha ha…các ngươi chậm trễ quá, mau giết bọn chúng cho ta.” Quỷ Tử hướng về phía tiếng bước chân, cười lớn nói.
Dong binh biến sắc, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phương hướng xuất hiện tiếng chân người kia, ai nấy đều nuốt một ngụm nước bọt, binh khí nắm chắc trên tay tùy thời đều có thể chiến đấu.
Thời điểm tiếng chân kia dừng lại, mọi người rốt cuộc lại một lần nữa sững sờ không tin vào mắt mình. Kia đâu phải sơn tặc mai phục mà là Khương Thần rời đi trước đó nay đã quay lại.
Khương Thần lúc này trên người dính đầy máu tươi, khuôn mặt lạnh lùng cũng có vài giọt máu lau chưa sạch, nhìn qua không khác gì ác ma tu la giết người không gớm tay. Hắn dùng ánh mắt khinh thường cùng chế nhạo nhìn về phía Quỷ Tử, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:
“Các ngươi trong miệng ngươi vừa rồi có phải là bọn hắn?”