Người đăng: meomeo14311
“Sư đệ, thật bất tiện.”Bạch U Cơ sau khi nhìn thấy Khương Thần khó khăn lắm mới đặt tay được lên bệ đỡ điều khiển dù lượn, lúc này nửa muốn cười nửa lại thấy có chút không thoải mái nói.
“Làm sao? Sư tỷ?”
“Tay ngươi thực sự không có vấn đề gì chứ? Nếu không để sư tỷ xem qua.”
“Quả thật không có vấn đề gì, chẳng qua tạo hình có chút dọa người cho nên mới giấu đi.” Khương Thần gật đầu nói.
“Cũng không đến mức ngươi đem từng lớp từng lớp băng quấn lại nhiều như vậy chứ?” Bạch U Cơ tò mò hỏi ngược lại.
“Ha ha…cái này có lẽ là do sở thích của ta đi.”
“Bày trò.” Bạch U Cơ khẽ hừ một tiếng.
Lúc này tổ đội mười hai người Khương Thần đã ổn định trên bầu trời. Bọn họ đã bay trên dù lượn được chừng nửa tiếng. Về phần khinh khí cầu, sau khi bỏ lại trên không trung, Khương Thần đã đem nó cho nổ tung, miễn cho kẻ khác có thể đoạt được phương pháp chế tạo.
Sau này ra bên ngoài, kẻ khác có thể chế tạo được hay không hắn không quan tâm, thế nhưng tại nơi này nhất định không được để lộ ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu. Bằng không sẽ xảy ra rất nhiều thứ không mong muốn trong quá trình săn giết địch nhân.
“Khương huynh, còn bao lâu mới tới hẻm núi Tử Thần.”
Phía sau, một chiếc dù lượn bay lên, trên đó là Trầm Hiểu Sam cùng với tiểu nha đầu Mai Khả Ái. Tiểu nha đầu lúc này phấn kích reo hò ầm ĩ khiến cho náo loạn cả khu rừng trong khi Trầm Hiểu Sam chỉ có thể cười khổ trong sự tra tấn lỗ tai này.
“Có lẽ khoảng nửa giờ nữa, gió đã bắt đầu nổi lên, mọi người cần làm quen với tốc độ cao sớm, nếu không lúc đó sẽ rất nguy hiểm.” Khương Thần chậm chậm đáp, khuôn mặt không bởi vì điều này mà hiện lên lo lắng.
“Được, ta sẽ thông báo cho người phía sau.” Trầm Hiểu Sam gật đầu, nói đoạn nàng khẽ lạng dù lượn sang một bên sau đó tốc độ giảm dần tụt lại phía sau.
Thanh âm bị gió át đi của tiểu nha đầu còn vang lên từ xa:
“Trầm sư tỷ, không được, ta muốn đua với Khương đại ca.”
“Tiểu nha đầu, ngươi có thôi nghịch ngợm không, nếu không sư tỷ ném ngươi xuống.”
“Không sợ.”
Bên trên dù lượn nơi mà Khương Thần cùng Bạch U Cơ đang điều khiển, Bạch U Cơ quay sang nhìn Khương Thần, khuôn mặt hiện lên vẻ thích thú cùng vui vẻ. Nàng nói:
“Chắc hẳn thời gian ngươi ở cùng với nàng rất đau đầu.”
Khương Thần nghe liền hiểu Bạch U Cơ đang nhắc tới ai. Hắn nở một nụ cười khổ nói:
“Quả thật nàng rất dễ khiến cho người khác nổi giận. Thế nhưng đó là một tiểu nha đầu đáng yêu.”
“Ha ha…vậy ta?” Bạch U Cơ cười lớn, nói.
“Sư tỷ ngươi cũng vậy.” Khương Thần bất động thanh sắc nói: “Tất nhiên ngươi có thể coi đây là một lời tán tỉnh giống như cách những tên nam nhân khác từng đối với ngươi.”
“Nếu như đây là những lời tán tỉnh, vậy thì ta rất vui khi nghe chúng.” Bạch U Cơ híp lại hai mắt, khuôn mặt lộ ra vui vẻ. Đoạn, hai má nàng chợt nổi lên hai rặng mây hồng, thanh âm có chút nũng nịu khẽ vang: “Tất nhiên đó chỉ là đối với ngươi.”
Khương Thần nghe nàng nói vậy, nội tâm liền khẽ lộp bộp một tiếng. Nữ tử này bình thường da mặt mỏng, ngày hôm nay liền học đòi tán tỉnh ngược lại hắn. Quả nhiên nữ hài tử khi yêu thương một ai, kia chính là dám làm mọi chuyện vì hắn.
Đối với loại trường hợp này, Khương Thần chỉ có thể im lặng coi như không nghe thấy gì. Thế nhưng chính vì loại hành động này của hắn lại khiến cho Bạch U Cơ bớt đi sự xấu hổ. Khương Thần chắc sẽ không ngờ được rằng tương lai đây chính là một điểm phiền toái.
Lúc này, Trầm Hiểu Sam đã thả chậm tốc độ dù lượn ngang bằng với những người phía sau truyền lời nói của Khương Thần cho bọn họ để tất cả cùng chuẩn bị tinh thần tiến vào hẻm núi Tử Thần.
Tốc độ gió ngày càng nhanh, hẻm núi đã xuất hiện trước mắt bọn họ. Nơi đó ngày hôm nay không hiểu sao gió lại mạnh hơn mọi hôm rất nhiều.
Từ khoảng cách hiện tại tới hẻm núi vẫn còn vài dặm nữa thế nhưng Khương Thần có thể cảm nhận được từng cơn gió táp thật mạnh lên mặt. Tốc độ gió hôm nay so với lần trước Khương Thần cảm nhận trên khinh khí cầu đã lớn hơn rất nhiều. Điều này không khỏi làm hắn có chút lo ngại về những người phía sau.
Trong khi hắn có kinh nghiệm lái dù lượn, những người phía sau kia mới chỉ tập trong một buổi, hiện tại đã phải đối mặt với một thử thách vô cùng khó khăn như vậy, tính nguy hiểm không thể không nói là rất cao.
Đừng nhìn thân phận bọn họ là nguyên giả liền coi thường chuyện ngã núi. Với loại tốc độ bay của dù lượn hiện tại, bọn họ ngã xuống không gãy vài cái xương là không thể. Hơn nữa, vào trong hẻm núi, Khương Thần cũng không biết có thứ gì trong đó hay không, xảy chân một cái liền vạn kiếp bất phục.
…
Vùng Đá Xanh lúc này…
Đám người Hồng Thái Kim đang định truy đuổi theo phương hướng Thiên Nguyên Vương Triều bỏ chạy, từ phương xa lại xuất hiện một vật thể đen xé gió cản đường bọn họ.
Vút…
“Cẩn thận!” Một vị nam tử trong đội khẽ la lên.
“Hừ! Trò mèo.” Hồng Thái Kim khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn chủ động phi lên phía trước, bàn tay bao bọc Hỗn Nguyên Chi Khí hướng về phía vật thể đen đang bay tới gần kia khẽ chộp.
Chỉ một cú chộp hời hợt, đồ vật lao tới với tốc độ như lưu tinh nằm gọn trong tay hắn.
Đây là một cự phủ to lớn, phần lưỡi thậm chí có thể so được với miệng giếng. Không phải binh khí của Hồng Thần thì là thứ gì? Trên đó còn xuất hiện một vết rạn nhỏ do va chạm với Hoàng Kim Thánh Mâu gây nên.
“Là binh khí của Hồng Thần.”
“Không tốt.”
Hồng Thái Kim đang cầm lên cự phủ một cách nhẹ nhàng đột nhiên khẽ thốt. Chỉ thấy hắn đem cự phủ toan tính ném nó lên không trung, thế nhưng đã muộn.
Bành…
Một đạo thanh âm như trời long đất lở vang lên. Vị trí đứng của Hồng Thái Kim lúc này bị bao phủ bởi khói lửa chập chùng, thậm chí trong đó còn xuất hiện lôi điện chằng chịt.
Từ bên trong màn khói lửa, một vòng sóng khí theo phương viên vài trăm mét dần khuếch tán mà ra, một phần khói lửa cũng bị nó đem thổi bay mù mịt.
“Thiên Nguyên Vương Triều…các ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
Xoẹt…xoẹt xoẹt xoẹt…
Hàng chục đạo thanh âm xé gió sau đó lại tiếp tục vang lên. Từ sâu trong khu rừng trước mắt, hơn chục đạo hoàng kim quang trụ tới tấp bắn ra như đạn pháo. Mỗi tia hoàng kim quang trụ này chỉ to bằng cổ tay thế nhưng nó lại mang theo một loại lực lượng xuyên thấu mạnh mẽ.
Chỉ thấy hoàng kim quang trụ hướng về phía vị trí đứng của đám người Cổ Nguyên Vương Triều không ngừng oanh kích, trong đó có năm đạo quang trụ là bắn trượt, còn lại đều chuẩn xác nhắm vào các thành viên trong đội bắn tới.
“Cẩn thận phục kích.” Một người trong đội khẽ la lên, sau đó hắn lập tức thôi động Hỗn Nguyên Chi Khí khiến cho xung quanh xuất hiện một quầng sáng hộ thể màu xanh lục nhạt cản lại quang trụ.
Những người bị quang trụ nhắm tới cũng nhao nhao khởi động hộ thể khí ngăn chặn hoàng kim quang trụ.
“Hừ…”
Một đạo hoàng kim quang trụ vừa vặn bắn tới Hồng Thái Kim liền bị hắn phất tay khiến cho tan tành. Thanh âm lạnh lùng của hắn lại một lần nữa vang lên:
“Những người bị thương tìm chỗ điều trị, còn lại tất cả theo ta.”
“Lão đại, không sợ bọn hắn phục kích hay sao?” Một vị nam tử Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong vừa mới hóa giải quang trụ, lúc này hướng về phía Hồng Thái Kim nói.
“Không cần sợ hãi. Kia chỉ là nghi binh mà thôi.” Hồng Thái Kim nói: “Vừa rồi chính là sơ ý khiến cho phù lục trên lưỡi phủ phát nổ. Lần công kích thứ hai chỉ là muốn khiến cho chúng ta nghi ngờ mà không đuổi theo. Bọn hắn đã không còn nhiều sức lực, chắc chắn không thể chạy bao xa.”
Lúc này, Hồng Thái Kim bất ngờ nở một nụ cười tàn nhẫn, nói:
“Bất quá…tên phế vật Hồng Thần kia trước khi rời đi còn làm được chút chuyện hữu ích.”
Nói đoạn, Hồng Thái Kim khẽ mở ra tay trái. Trong lòng bàn tay lúc này xuất hiện một tia lôi điện nhàn nhạt. Tia lôi điện này sau khi xuất hiện liền nhảy múa như một đầu tiểu tinh linh, cuối cùng hướng về một phía của khu rừng trước mặt bắn đi.
“Đuổi theo.” Hồng Thái Kim cười lạnh nói: “Thiên Nguyên Vương Triều…các ngươi có chạy đằng trời.”
…
Tại một phiến rừng rậm tối tăm ít ánh mặt trời chiếu qua xuất hiện mười đạo thân ảnh không ngừng đạp lên mặt đất chạy đi như bay. Khuôn mặt ai nấy đều có chút hồ hởi vì thành quả thu được.
“Thái tử điện hạ, ngươi quả thật uy vũ. Lần này đám người Cổ Nguyên Vương Triều coi như thua thiệt lớn.”
Một vị nam tử chân đeo một đôi giày làm bằng vàng, tốc độ chạy trên mặt đất vô cùng nhanh, hắn chính là Quan Thiên Long, lúc này cười nói:
“Với tình thế hiện tại chúng ta có lẽ đã không thể vào ba hạng đầu. Thế nhưng kéo theo đám người Cổ Nguyên Vương Triều chết chung, quả thực không còn gì tốt hơn.”
“Ha ha, bọn hắn lần này hẳn sẽ tức chết.”
“…”