Người đăng: meomeo14311
Hống hống hống!Ba tôn Thiên Dực Hổ bị đám nguyên giả vây công, tôn nghiêm sớm đã không còn. Lúc này bọn chúng giận dữ gầm lên từng tiếng vang vọng. Khí tức suy yếu bỗng nhiên kéo lên rất mạnh mẽ. Loại khí tức khủng bố này phả ra khiến cho đám nguyên giả mặt sẹo đang vây công không khỏi hoảng sợ.
“Tất cả giữ nguyên vị trí, chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Bọn chúng sớm đã sức cùng lực kiệt.” Trung niên nhân Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong lúc này cũng đã mệt bở hơi tai, hắn nhìn thấy ba tôn yêu thú vậy mà còn có thể gồng được sức lực lớn như vậy, nội tâm cũng có chút hoảng sợ.
“Huynh đệ, thức ăn đến miệng rồi không thể để rơi, ba tôn yêu thú này toàn thân đều là bảo vật, nhất định không được để thua.” Một vị Nguyên Hồn Cảnh trong đoàn lúc này kêu lên một tiếng.
Hắn một tay cầm lấy cây thương bạc của mình, tay còn lại lấy ra một khỏa đan dược màu đỏ như máu:
“Không cần tiếc rẻ đan dược. Chỉ một khỏa yêu đan của tứ giai yêu thú thôi cũng đủ đem về cho các ngươi gấp trăm lần lời lãi.”
Nói đoạn, người này ăn vào đan dược, khí tức suy yếu trên cơ thể bỗng nhiên được kéo lên mạnh mẽ. Các vết thương trên người bằng mắt thường có thể nhìn thấy chúng đang cấp tốc khép lại.
“Huynh đệ, các ngươi yểm trợ, ta tới trước.”
Người này dứt lời liền cầm lấy cây thương sau đó hóa thành một đạo thiểm điện phi thẳng về phía Thiên Dực Hổ.
Hống!!!
Thiên Dực Hổ gầm lên một tiếng phát ra công kích sóng âm đánh thẳng về phía nam tử kia. Công kích không khiến cho vị kia giảm chậm tốc độ, ngược lại trên người còn phát ra một tia lôi quang mạnh mẽ.
“Thiên Lôi Kích!” Thanh âm lạnh lùng vang lên, ngay sau đó người ta nghe thấy một đạo tiếng sét xoẹt ngang, sau đó lại là một tiếng kêu giống như kim loại đâm vào da thịt.
Hống hống hống!
Có tiếng hổ gầm vang lên, thiểm điện lôi quang chấm dứt, tất cả cùng nhìn về phương hướng phát ra thanh âm. Nơi kia chỉ thấy trường thương hoàn mỹ cắm vào trước ngực Thiên Dực Hổ trước khi nó dùng đôi cánh ngăn cản. Mà vị nam tử Nguyên Hồn Cảnh kia lúc này vẫn đang thở dốc, sắc mặt có chút tái. Có lẽ một đòn công kích chớp nhoáng đến cả Thiên Dực Hổ cũng phản ứng không kịp đã tước đi rất nhiều lực lượng của hắn.
“Hoan hô lão tam. Một đòn tuyệt đẹp.” Một vị nam tử khác kêu lên sau đó lập tức xách theo thanh đao cán dài của hắn chạy tới.
Phía kia, Thiên Dực Hổ bị đâm trúng giận dữ gầm lên một tiếng. Hai cánh đen hé mở, miệng đầy răng thuận thế cũng mở ra. Lúc này trước miệng Thiên Dực Hổ xuất hiện một khỏa hắc cầu to cỡ đầu người tỏa ra một loại khí thế khiếp người.
Hắc cầu này mặc dù so với thời điểm giao chiến cùng Vân Sí Điểu chỉ bằng một phần ba một phần tư, thế nhưng từ khí tức khủng bố mà nó phát ra, nếu như là trọn vẹn đánh thẳng lên người, Nguyên Hồn Cảnh chắc chắn sẽ bị nó hủy diệt.
“Lão tam, mau tránh ra.” Trung niên nhân đầu lĩnh là người phản ứng mau lẹ nhất khi nhìn thấy hắc cầu trước miệng Thiên Dực Hổ.
Lúc này, hắn cầm lấy cự phủ của mình ném thẳng về phía đầu gối nam tử nọ. Thời điểm cán phủ đập gãy chân người kia khiến cho hắn khụy xuống cũng là lúc hắc sắc quang trụ từ hắc cầu phóng ra.
Không khí rít lên một tiếng chói tai, người ta chỉ thấy sau khi hắc sắc quang trụ biến mất, một vòi máu theo sau đó bắn lên trời cao. Lúc bọn họ định thần nhìn lại thì đã thấy nam tử cầm thương ban đầu nằm lăn trên mặt đất, chân gãy ngoặt về phía trước, một bên cánh tay tính từ bả vai đã không cánh mà bay.
May mắn một phủ đánh gãy chân khiến cho nam tử kia ngã quỵ mới có thể né tránh được hắc sắc quang trụ bắn vào chỗ yếu hại, nếu không chắc chắn nằm kia hiện giờ đã là một cỗ thân thể không đầu.
“Giải cứu hắn.” Trung niên đầu lĩnh quát lên một tiếng ra lệnh cho hai vị trong tiểu đội của nam tử cầm thương giải cứu người kia. Bản thân hắn sau đó liền lập tức lao tới ngăn cản Thiên Dực Hổ tránh cho nó tiếp tục tấn công.
Song phương một thoáng trầm xuống lúc này lại đẩy lên cao trào. Cả hai bên đều triền miên trong chiến hỏa mà không để ý Trương Nhị Huyền đã hoàn thành một vòng đi xung quanh bọn họ, thành công đem phù lục cùng ngọc thạch bố trí thành trận pháp.
Hết thảy mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Khương Thần cùng với Trương Nhị Huyền lập tức rời khỏi nơi ẩn nấp, tìm kiếm một địa điểm rộng rãi ở dốc nùi gần đó, tiến vào thời kỳ chờ đợi.
Trong đoạn thời gian này, bọn họ đều để ý nhất cử nhất động của trận chiến phía dưới. Mặc dù ở khoảng cách xa hơn thế nhưng lại lợi thế về độ cao, tầm nhìn không thể không nói so với từ bụi cây vừa rồi dễ quan sát hơn rất nhiều.
“Ngươi hiện tại ở nơi này hộ pháp cho ta. Trong thời gian ta thi pháp, nhất định không được để yêu thú xung quanh quấy rầy. Bằng không mọi sự đều hỏng.”
“Lão đại yên tâm, chỉ cần không phải yêu thú quá mức cường hãn, ta nhất định sẽ không để cho ngươi phải phân tâm.” Trương Nhị Huyền mặc dù có chỗ mịt mờ, thế nhưng vẫn là vỗ ngực cam đoan. Chẳng qua tên này thời điểm vỗ ngực, lực đạo có chút mạnh cho nên hiện tại không ngừng mặt đỏ tía tai, ho ra khụ khụ.
Khương Thần nhìn bộ dáng không đáng tin của Trương Nhị Huyền, rốt cuộc chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu.
Chỉ thấy hắn tại xung quanh vị trí mình ngồi lấy ra hơn chục ngọc thạch cùng phù lục bố trí một cái trận pháp nhỏ nhỏ.
Đứng phía sau Khương Thần, sắc mặt Trương Nhị Huyền hiện lên vẻ kì quái. Nội tâm dấy lên tò mò nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Thần, hắn lại nhịn xuống.
Đúng lúc này, oanh một tiếng vang thật lớn. Tiếng vang này từ phía dưới kia khuếch tán ra xung quanh vang vọng cả dãy núi khiến cho một vùng không khí không ngừng run rẩy.
“Đến rồi.”
Khương Thần mở lớn hai mắt, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật ba khối thạch đen nhánh to bằng đầu người tỏa ra hàn khí. Khối ngọc thạch đen nhánh này thoạt nhìn không khác gì yêu đan của Thiên Dực Hổ, chẳng qua khí tức của nó so với yêu đan vẫn thiếu đi một phần hung hãn.
“Chờ đợi thời điểm này đã lâu a.” Khương Thần nở một nụ cười quỷ dị, hai tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ, bắt đầu thi pháp.
Chiến trường phía dưới kia lúc này mới chính thức lâm vào cao trào.
Hai tôn Thiên Dực Hổ còn khỏe mạnh lúc này bị sáu vị nguyên giả vây công. Tôn Thiên Dực Hổ bị thương ngược lại đang bị trung niên nhân đầu lĩnh áp chế.
Thời điểm di chuyển ba người trọng thương lùi về phía sau, đội hình chiến đấu chỉ còn bảy người. Vì thế cho nên trung niên nhân đầu lĩnh trực tiếp nhận phần giải quyết Thiên Dực Hổ bị thương, mà sáu người còn lại chia thành hai tổ tiếp tục tiêu hao hai tôn Thiên Dực Hổ còn lại.
Lại nói, tôn Thiên Dực Hổ bị một thương chọc đúng vào phần ngực. Vết thương không sâu thế nhưng trên mũi thương kia không ngờ lại có độc. Điều này khiến cho thể trạng của nó lập tức suy yếu rõ rệt.
Sau một hồi không không thể kháng cự được, lại thêm trung niên nhân phục dụng rất nhiều đan dược. Nó không còn cách nào khác đành phải lấy ra yêu đan mà đối kháng.
Mà sau khi tôn Thiên Dực Hổ này lấy ra yêu đan, hai tôn Thiên Dực Hổ kia cũng không chút giữ lại sức lực nữa mà lấy ra yêu đan nốt. Hiển nhiên bọn chúng không muốn dây dưa cùng đám người này, muốn rút ra lực lượng của yêu đan để giải quyết.
Ba viên yêu đan hắc sắc lơ lửng trên không trung vốn dĩ sẽ tỏa ra hàn khí khủng bố thì lúc này lực lượng cũng đã không còn nhiều. Sức uy hiếp của nó đối với trung niên nhân đầu lĩnh là có thế nhưng lại không cao.
“Ha ha…yêu đan của Thiên Dực Hổ.” Trung niên nhân đầu lĩnh cười lên vui sướng: “Mặc dù lực lượng đã tụt giảm rất nhiều, thế nhưng nó y nguyên giá trị nha.”
Hắn lập tức quay sang sáu người đang quần công với hai tôn Thiên Dực Hổ còn lại, quát lên:
“Ta tới khống chế yêu đan, các ngươi chia nhau vây công chúng. Chờ cho yêu đan bị khống chế, bọn chúng không khác gì hổ giấy.”
Sáu người lập tức chia làm ba đội. Hai Nguyên Hồn Cảnh lần lượt là hai đội, bốn Nguyên Khí Cảnh một đội theo chỉ thị của trung niên nhân đầu lĩnh vây tiếp tục vây công Thiên Dực Hổ.
Trung niên nhân chỉ chờ có thế, hắn lập tức nhảy lên không trung vươn ra hai tay. Trên tay hắn lúc này là một chiếc lưới tỏa ra ánh sáng đỏ rực.
“Vừa vặn Hỏa Ti Võng khắc chế hàn khí của các ngươi. Thiên Dực Hổ, khí số của các ngươi đã tận.”
Dứt lời, hắn lập tức vung tay, Hỏa Ti Võng ngay thời điểm đó phóng lên thật lớn đem ba khỏa yêu đan trên không trung bao khỏa lại. Chỉ trong thoáng chốc, nhiệt độ khủng bố mà Hỏa Ti Võng phát ra đã nhanh chóng làm giảm bớt hàn khí của yêu đan. Từ đây có thể thấy Hỏa Ti Võng trong tay trung niên nhân đầu lĩnh kia cũng không phải phàm vật.
Thời điểm trung niên nhân còn đang vui mừng vì đã bước đầu chế ngự được ba khỏa yêu đan thì một đạo kim quang từ ba khỏa yêu đan lóe lên rực rỡ.
Kim quang phát ra ánh sáng chói mắt khiến cho không chỉ trung niên nhân đầu lĩnh phải nhắm nghiền hai mắt mà thậm chí những người bên dưới cũng không thể biết được nơi kia đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết sau khi kim quang tán đi, hàn khí trên yên đan đã yếu đi rất nhiều. Đám người phía dưới lại tưởng là thủ đoạn của thủ lĩnh cho nên càng thêm vui mừng.
Nhảy lên không trung đem ba khỏe yêu đan kéo xuống, sắc mặt trung niên nhân đầu lĩnh mặc dù nảy lên nghi ngờ thế nhưng cũng không có quá nhiều để ý. Lúc này chỉ có ba tôn Thiên Dực Hổ là đang nổi giận, bởi lẽ chỉ có bọn chúng biết vừa mới rồi là có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy ba tôn Thiên Dực Hổ hướng về phía dốc núi nơi mà Khương Thần đang ngồi toan tính phóng đến. Bọn chúng quay lưng bỏ chạy càng làm cho đám nguyên giả ở đây vững tin rằng yêu đan của bọn chúng bị trung niên nhân đầu lĩnh chế ngự. Chính điều này khiến cho bọn họ vững tâm hơn mà điên cuồng ăn vào đan dược lăn xả tới ngăn cản ba tôn yêu thú.
Trên dốc núi thời điểm vừa rồi cũng có kim quang chói mắt lóe lên, mà khí tức của yêu đan yếu đi chắc chắn là do hắn làm trò.
Chỉ thấy lúc này miệng Khương Thần khẽ thở ra một đạo thanh âm hư ảo:
“Song trận chuyển dời!”