Người đăng: meomeo14311
Thời điểm phi chu tiến vào địa phận Linh Vân Tông, Long Giai My liền điều khiển nó hạ cánh bên ngoài Vân Nguyệt Thành. Sau khi từ biệt hai người Khương Thần, nàng cũng không có thời gian dạo chơi mà quay trở lại kinh thành tiếp tục làm tròn bổn phận tay sai của Long Thiên Thánh.Trên đường trở lại sơn môn, Bạch U Cơ chợt nhớ tới Khương Thần đã là Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong, lúc này mới nói:
“Sư đệ, ngươi đã tiếp cận Nguyên Khí Cảnh, một chút nữa thôi liền có thể vào nội môn tu luyện.”
“Trong đó tài nguyên tu luyện so với ngoại môn tốt hơn rất nhiều. Ngươi nên tranh thủ thời gian đột phá sớm nhất có thể.”
“Ồ, sư tỷ có thể giảng cho ta một chút quy tắc của nội môn được không?”
Lúc này, hai mắt Khương Thần xuất hiện chút ít hứng thú. Ở ngoại môn việc tu luyện thường sẽ bị gián đoạn do phải làm nhiệm vụ tông môn liên tục, thời điểm trả thưởng, phần thưởng bọn họ nhận được cũng không cao. Do vậy nếu như người có tố chất bình thường nếu như tu luyện ở ngoại môn thì rất khó có thể đợi được đến ngày có thể tiến vào nội môn.
“Quy tắc tại nội môn sao? Hầu như đều không có thay đổi so với ngoại môn, chỉ trừ việc làm nhiệm vụ tông môn.” Bạch U Cơ ngẫm một hồi rồi nói: “Ở nội môn không có nhiệm vụ hàng ngày như ngoại môn. Mỗi tháng chỉ cần làm một nhiệm vụ cao cấp là được. Tất nhiên cũng có thể dồn ba tháng làm một lần.”
“Ba tháng liên tục ta đều chưa làm nhiệm vụ, lần này trở về chắc chắn sẽ bị tông môn nhắc nhở.”
“Ha ha. Ở ngoại môn nếu như ba tháng không làm nhiệm vụ chắc chắn sẽ bị trách phạt.” Khương Thần cười nói: “Thật không may trước khi thí luyện ta chưa làm nhiệm vụ. Lần này trở về không biết có hay không sẽ bị nhắc nhở.”
“Nếu không sư đệ ngươi liền đột phá Nguyên Khí Cảnh. Vào nội môn mặc sức ngươi vùng vẫy.” Bạch U Cơ che miệng cười nói: “Mặc dù là nhiệm vụ tông môn thế nhưng đều do Ngoại Môn Đường giao cho, bọn họ cũng không quá gò ép đệ tử nội môn, đặc biệt là thân đệ tử của các trưởng lão như chúng ta.”
“Sư tỷ ngươi nghĩ Nguyên Khí Cảnh dễ đột phá đến vậy sao?” Khương Thần có chút ý cười, khuôn mặt hiện lên chút nghiền ngẫm đáp: “Ta đột phá so với người khác khó hơn rất nhiều.”
“Khác làm sao? Vương cấp công pháp như lão bát còn đột phá dễ dàng, ngươi chẳng lẽ còn tu luyện Tôn cấp hay sao?” Bạch U Cơ khẽ mỉm cười không cho lời nói Khương Thần là sự thật.
Tam đại tiền cảnh kì thực không quá khó để đột phá, thường nguyên giả chỉ cần tích lũy đầy đủ Hỗn Nguyên Chi Khí, sau đó liền có thể đột phá cảnh giới dễ dàng. Từ sau tiền nguyên cảnh, việc đột phá mới trở nên khó khăn do cần tham ngộ sự ảo diệu của cảnh giới.
Lại nói, Khương Thần tất nhiên sẽ không nói cho Bạch U Cơ biết công pháp bản thân mình tu luyện là Thánh cấp đỉnh phong, ngược lại hắn chỉ khẽ cười cho qua chuyện.
Không nói tới công pháp tu luyện cao cấp cần lượng Hỗn Nguyên Chi Khí khổng lồ để đột phá, việc đột phá của hắn còn cần phải song song với đột phá Thánh Đồng, do vậy dù cho chỉ cần nhích một chút là đột phá thì hắn cũng phải cố gắng mà kìm giữ lại.
“Đúng rồi, còn một chuyện ta nhất định phải nói cho sư tỷ ngươi biết.” Khương Thần chợt nhớ tới điều gì, lúc này nghiêm giọng nói: “Ta sẽ không bái nhập làm đệ tử La Chinh trưởng lão.”
Nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt Bạch U Cơ chợt biến. Hai người có thể thân thiết như bây giờ nguyên nhân sâu xa chính là vì Khương Thần là người mà La Chinh sẽ chọn làm đệ tử thứ mười ba. Nếu không có loại nguyên nhân này thì lần đó hai người đâu thể ngẫu nhiên mà gặp nhau, Khương Thần cũng đâu có ý tưởng luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch.
Lại nói, hai người tất nhiên sẽ không vì chuyện Khương Thần từ bỏ bái nhập dưới trướng La Chinh mà sinh ra xa cách. Chẳng qua việc xảy đến đột ngột, nàng cũng vì thế mà khó có thể chấp nhận được.
“Vì sao chứ?”
“Thời điểm sư tỷ hôn mê, ta cùng hắn đã nói chuyện với nhau. Và ta biết được mục đích thu môn hạ của hắn cũng không hoàn toàn là muốn tìm người kế thừa y bát của mình.” Khuôn mặt vốn bình thản của Khương Thần lúc này xuất hiện vẻ lạnh lùng, sâu trong mắt hiện lên một tia tinh mang sáng lóe: “Vì vậy có hay không gia nhập môn hạ của hắn cũng không còn quan trọng.”
“Làm gì có chuyện đó? Sư phụ vẫn luôn muốn tìm người kế thừa y bát của mình. Theo ta thấy sư đệ ngươi là người hợp cách nhất.” Bạch U Cơ lắc đầu nói: “Dù sao trong số các sư huynh đệ, chỉ có mình ngươi có khả năng luyện đan. Bọn ta ngoại trừ tinh thần lực so với người khác mạnh mẽ hơn một chút thì cũng không có gì đặc sắc.”
“Vậy sư tỷ có biết tường tận sự việc nhiều năm trước hay không?”
“Sự việc nhiều năm trước?” Bạch U Cơ mở lớn hai mắt: “Ý ngươi là Luyện Đan Đường sụp đổ, hiện tại là Yêu Nghiệt Đường?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói sư phụ trong lúc luyện đan xảy ra sai sót dẫn đến nổ lô, cuối cùng khiến cho các vị đệ tử Luyện Đan Đường khi đó chôn vùi theo. Luyện Đan Đường nghe đâu có một ít đệ tử, sau khi chết liền triệt để không còn ai, sư phụ vì chán nản cho nên hủy đi nó. Sau này mới thành lập lại Yêu Nghiệt Đường. Có chuyện gì sao?”
“Vậy sư tỷ có biết hắn ban đầu muốn thu môn hạ để tái lập Luyện Đan Đường không?” Khương Thần khẽ lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Hắn muốn một lần nữa luyện chế đan dược giúp cho hắn có thể đột phá Nguyên Vương Cảnh. Chẳng qua tìm kiếm được đệ tử tinh thông luyện đan cũng không phải chuyện dễ dàng, chính vì thế hắn hạ thấp yêu cầu chỉ tìm kiếm đệ tử có tinh thần lực mạnh mẽ mà thôi.”
Bạch U Cơ nghe Khương Thần nói vậy, mày liễu khẽ nhíu, không biết đang suy tư điều gì.
“Ta muốn hỏi một chuyện, từ khi hắn thu các ngươi làm môn hạ, đã bao giờ giúp các ngươi tìm hiểu ảo diệu trong công pháp cùng nguyên thuật hay chưa?”
Bạch U Cơ khẽ lắc đầu.
“Có phải hay không hắn cũng không quá quan tâm các ngươi tu luyện ra sao? Hắn chỉ đem tài nguyên tu luyện cung cấp cho các ngươi, cuối cùng mặc sức chim bay, các ngươi tu luyện thế nào là việc của các ngươi đúng không?” Khóe miệng Khương Thần khẽ vểnh, khuôn mặt hiện lên chút ý cười.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì La Chính đối với mười hai người kia quả thật chính là như vậy. Bởi lẽ mục đích ban đầu của hắn vốn không phải tìm người kế thừa y bát cho nên cũng không quá mặn mà với việc giảng dạy cho các đệ tử.
“Sư đệ ngươi nói dường như có vẻ đúng…đúng là chúng ta chưa từng được sư phụ chỉ dạy trong tu luyện bao giờ. Nếu như có thì chính là chỉ dạy trong việc tu luyện tinh thần lực công pháp của hắn.” Bạch U Cơ ngẫm một lúc, khuôn mặt có chút trầm tư.
“Tinh thần lực công pháp?”
Sắc mặt Khương Thần hiện lên chút kì quái. Chợt, hắn sực nhớ ra chuyện gì, lục tìm nhẫn trữ vật một hồi liền lấy ra một quyển sách mỏng trên đó có ghi ba chữ Tinh Thần Quyết.
“Ý sư tỷ là thứ này?”
“Tinh Thần Quyết? Sư đệ ngươi cũng tu luyện nó sao? Đó chính là tinh thần lực công pháp của sư phụ. Ta cảm giác từ khi tu luyện Tinh Thần Quyết, tinh thần lực của mình tăng trưởng nhanh hơn so với dĩ vãng rất nhiều.” Bạch U Cơ nhìn cuốn sách mỏng trên tay Khương Thần cười nói: “Sư phụ thỉnh thoảng sẽ chỉ dạy những chỗ khó hiểu ở trong đó.”
Khương Thần nhìn Tinh Thần Quyết trong tay mình, đôi lông mày nhíu lại không biết đang nghĩ gì.
Tinh Thần Quyết này là thời điểm trước hắn mượn ở Tàng Thư Các về tham khảo nhưng sau đó quên trả lại. Hiện tại Bạch U Cơ nhắc tới tinh thần lực công pháp hắn mới nhớ ra.
Về phần nội dung của Tinh Thần Quyết, Khương Thần cũng không có quá nhiều để ý. Trên đó chủ yếu ghi chép vài cách vận chuyển tinh thần lực, một số cách áp súc cùng tu luyện chứ cũng không phải công pháp tinh thần lực gì cao siêu.
Duy chỉ có một điểm đặc sắc cũng là điểm trừ của Tinh Thần Quyết kia đó là nó có đề cập tới một loại biện pháp tu luyện tinh thần lực rất cực đoan. Đó chính là đem tinh thần lực của mình giày vò phá nát sau đó lại hun đúc lại. Điều đó có thể khiến cho tinh thần lực trở nên mạnh mẽ hơn thế nhưng không cẩn thận rất dễ khiến cho bản thân trở nên si ngốc.
“Thứ này cũng không thực sự quá tốt như vẻ bề ngoài. Ta khuyên sư tỷ ngươi không nên tu luyện theo nó.” Khương Thần cầm Tinh Thần Quyết giống như cầm một thứ đồ vật không quan trọng, sau khi ném nó vào trong nhẫn trữ vật, hắn mới nói: “Nếu như không phải còn cần trả lại cho tông môn, ta có lẽ đã ném nó đi từ lâu.”
“Phải không? Sư đệ ngươi không tu luyện Tinh Thần Quyết? Làm sao tinh thần lực của ngươi lại mạnh như thế?” Bạch U Cơ ngạc nhiên nói.
“Nếu ta nói đây là bẩm sinh thì sư tỷ ngươi có tin không?”
“Có quỷ mới tin ngươi.” Bạch U Cơ hờn dỗi trách móc: “Đi về thôi.”
Nói đoạn, nàng bước đi phía trước, Khương Thần chậm chậm theo sau.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, vẻ mặt Khương Thần xuất hiện chút trầm tư. Cuối cùng hắn không nhịn được mà nói:
“Sư tỷ, ngươi nên đề phòng người kia.”
“Người nào?”
“La Chinh.”