Người đăng: meomeo14311
Bên ngoài mọi người đều đang quan sát một trận đại chiến kịch liệt này. Một người là một trong những tồn tại mạnh nhất thí luyện, một người sau khi nuốt vào Long Lực Đan khiến cho thời gian ngắn có được thực lực Nguyên Linh Cảnh, cả hai va chạm nhau không thể không nói chính là một cuộc đụng độ nảy lửa.Trong khoảnh khắc lôi quyền va chạm với Hoàng Kim Thánh Mâu, tất cả mọi người bên ngoài đều nín thở, ánh mắt chăm chú quan sát một lần va chạm có lẽ là cuối cùng kia.
Uỳnh…
Từ bên trong vòng chiến, một đạo thanh âm va chạm tựa như sấm sét nổ vang vang lên. Thanh âm nổ vang trong chốc lát, một loại gợn sóng kinh khủng nhất từ khi song phương bắt đầu giao chiến tới giờ đột nhiên từ nơi nắm tay tiếp xúc với mũi mâu điên cuồng khuếch tán mà ra.
Vòng gợn sóng kình khí này có thể dùng mắt thường để nhìn thấy nó đang tỏa rộng ra với tốc độ cực nhanh. Chỉ vẻn vạn vài hơi thở nó liền lan tỏa ra vài chục trượng sau đó mới dần dần biến mất.
Gợn sóng kình khí mạnh mẽ khiến cho toàn trường lập tức chấn động, vài giây sau tất cả mọi người mới dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn vào vòng chiến, quên đi bản thân mình còn đang có đối thủ.
Tất cả sau khi nhìn thấy gợn sóng kình khí lan tỏa, sâu trong mắt ai nấy đều ánh lên sự sợ hãi. Phải là loại va chạm như thế nào mới có thể tạo nên rung động kinh người như thế?
Loại rung động kia so với dĩ vãng đều kinh khủng hơn vài lần, mà bọn họ tự nhận bản thân mình không thể nào làm ra được loại oanh động đó. Loại va chạm kia đã thuộc về phạm trù Nguyên Linh Cảnh mất rồi.
Bành bành bành!!!
Tại thời điểm gợn sóng kình khí tan biến, chiến trường lúc này mới như bị đạn pháo tập kích. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, phương viên vài chục trượng quanh đó, toàn bộ lớp đá xanh bị lật lên không chút thương tiếc. Sau đó lớp đá xanh này tựa như đạn bắn tràn ra bốn phương tám hướng. Một vùng đá xanh lập tức bị cày nát.
Không có quá nhiều khói bụi, mọi người né tránh đất đá đồng thời nhìn lại liền có thể thấy rõ Hoàng Kim Thánh Mâu đã bị lôi quyền của Hồng Thần cản lại.
Một tia máu từ khóe miệng Hồng Thần tràn ra, mặc dù đã được Long Lực Đan phụ trợ, một kích mạnh nhất của hắn vẫn không thể đem Hoàng Kim Thánh Mâu này đánh văng. Hiện tại chỉ là tạm thời ngăn cản mà thôi, bởi lẽ đầu mâu kia vẫn đang phát ra thanh âm long ngâm, một loại lực lượng xuyên thấu trực chỉ chờ đợi hắn sơ ý sẽ xuyên qua cánh tay lôi điện của hắn.
Cắn răng, ánh mắt Hồng Thần hiện lên vẻ giận dữ. Hắn liều mạng thúc giục Hỗn Nguyên Chi Khí còn sót lại trong cơ thể, tất cả đều tiến về lôi quyền khiến cho nó trong phút chốc sáng bừng lên.
“Lôi Vương Diệt Nguyên Quyền.”
Hồng Thần gồng mình gầm lên một tiếng uy mãnh, lôi quyền càn lướt thật mạnh hướng về phía Hoàng Kim Thánh Mâu đẩy ra.
Sau vài hơi thở dây dưa, Hoàng Kim Thánh Mâu quả thật yếu dần cuối cùng bị lôi quyền đánh văng về phía xa.
Hồng Thần chưa kịp vui mừng liền phát hiện thân ảnh Quan Thiên Long đã biến mất từ lúc nào. Nội tâm thầm hô hỏng bét, sau lưng hắn ngay lúc đó liền xuất hiện cảm giác ớn lạnh.
Không kịp quay lưng lại, phía sau đã vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng tràn đầy lực lượng:
“Huyền Thổ Ngưng Hiên.”
Quan Thiên Long sau khi đem Hoàng Kim Thánh Mâu phóng đi liền lập tức triển khai tốc độ luồn ra sau lưng Hồng Thần. Lúc này hắn nắm lấy Hoàng Kim Diệt Nguyên Thủ, Hỗn Nguyên Chi Khí màu vàng sẫm cấp tốc xoáy tròn hình thành một quầng sáng bao quanh quyền đầu.
Hỗn Nguyên Chi Khí áp súc cực hạn, quầng sáng biến thành màu nâu sẫm, quyền đầu cùng lúc đó hướng về sống lưng Hồng Thần hung hăng đánh tới.
Một chiêu kia của Quan Thiên Long gọi là Huyền Thổ Ngưng Hiên, chính là vương cấp nguyên thuật, một chiêu áp đáy hòm của hắn.
Quang cầu nâu sẫm này rõ ràng có tính công kích rất cao, mặc dù chưa chạm vào lưng Hồng Thần nhưng nó đã khiến cho lưng áo người kia bị xoáy rách nát lộ ra mảng lưng trần đầy cơ bắp.
Bồng…rắc rắc…vụt.
Ba đạo thanh âm cơ hồ là đồng thời vang lên.
Một tiếng bồng trầm muộn chính là quyền đầu đấm thẳng vào sống lưng Hồng Thần khi mà hắn đã sức cùng lực kiệt không thể phản ứng. Hai tiếng rắc rắc chính là tiếng xương gãy, mà tiếng vụt rít lên cuối cùng kia chính là thân ảnh của Hồng Thần được truyền tống trận đưa đi.
Nhờ có ngọc bài bảo vệ, Hồng Thần chỉ lĩnh gần nửa uy lực của đòn tấn công vừa rồi. Bằng không thân thể hắn chắc chắn bị nổ cho tan xác. Bằng chứng là sau khi thân thể Hồng Thần biến mất, quyền đầu của Quan Thanh Long đấm vào hư không khiến cho không gian xuất hiện rung động. Từng tiếng nổ lốp bốp trong không khí kịch liệt vang lên, hiển nhiên là do không khí áp súc quá nhanh chưa kịp giải phóng gây nên.
Hiện tượng này có thể hiểu đơn giản chính là tốc độ đấm của ngươi vượt qua tốc độ âm thanh cho nên sẽ xuất hiện từng tiếng nổ như đạn pháo bắn ra.
Thu lại quyền đầu của mình, Quan Thiên Long nhếch mép cười nói:
“Có ngu mới đi một kích so đấu với ngươi.”
Dứt lời, hắn khẽ vung tay một cái, Hoàng Kim Thánh Mâu bị đánh bay ra xa lúc này tự động thu về. Quan Thiên Long hướng về mấy người cùng vương triều ra lệnh:
“Tất cả toàn lực công kích, chúng ta sẽ có một phút để giải quyết địch nhân.”
Dứt lời hắn vung Hoàng Kim Thánh Mâu, thân thể bạo lướt về phía một vị Nguyên Hồn Cảnh trung kì của Cổ Nguyên Vương Triều, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Vân Nhi, ngươi đi trợ giúp những người khác.”
“Được.”
Quan Vân Nhi nhìn thấy Quan Thiên Long lựa chọn mục tiêu công kích, nàng rất phối hợp hướng về một vị Nguyên Hồn Cảnh hậu kì đang giao đấu với người mình khởi động công kích.
Chiến trường trong phút chốc vẫn không giảm đi nhiệt độ sau khi Quan Thiên Long đánh bại Hồng Thần. Bởi lẽ chín người Cổ Nguyên Vương Triều còn lại biết, Hồng Thái Kim sắp dẫn người đuổi tới.
Lại nói, Quan Thiên Long gia nhập chiến cuộc, Hoàng Kim Thánh Mâu đánh ra một kích khiến cho vị Nguyên Hồn Cảnh trung kì tuôn trào máu tươi.
Quan Thiên Long hiện tại mặc dù thực lực sụt giảm sau chiến đấu, thế nhưng hắn là tồn tại có thể chống đỡ được Nguyên Linh Cảnh, Nguyên Hồn Cảnh trung kì làm sao có thể cản được hắn.
Một kích thứ hai đánh ra, vị Nguyên Hồn Cảnh trung kì của Cổ Nguyên Vương Triều lập tức bị đánh văng khỏi thí luyện.
Không dừng lại ở đó, Quan Thiên Long múa lên Hoàng Kim Thánh Mâu, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Nguyên Hồn Cảnh trung kì kia giao cho ta.”
“Được, lão đại.” Vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong Thiên Nguyên Vương Triều đang giao chiến với Nguyên Hồn Cảnh trung kì Cổ Nguyên Vương triều lập tức tham gia chiến cuộc khác, để lại đối thủ cho Quan Thiên Long giải quyết.
Nhận ra đối thủ bỏ đi, bản thân trở thành mục tiêu của Quan Thiên Long, Nguyên Hồn Cảnh trung kì của Cổ Nguyên Vương Triều biến sắc mặt.
Hắn không chút do dự hướng về phía trung tâm bỏ chạy cầu mong có thể chạy thoát cho đến khi Hồng Thái Kim đuổi tới.
Chẳng qua hắn đây là nghĩ nhiều. Tốc độ của hắn làm sao cho thể so sánh được với Quan Thiên Long. Chỉ thấy Quan Thiên Long hóa thành một đạo hoàng kim quang mang mang theo Hoàng Kim Thánh Mâu đâm tới.
“Hoàng Kim Long Kích.”
Thanh âm vang lên gần như cùng lúc với tiếng kim loại đâm vào da thịt. Vị Nguyên Hồn Cảnh trung kì kia phun ra một ngụm máu, trước khi bị truyền tống đi phần hông đã bị Hoàng Kim Thánh Mâu xuyên thủng.
Vụt vụt vụt…
Phương xa lúc này đột nhiên vang lên từng đạo tiếng xé gió, Quan Thiên Long dừng lại động tác, sắc mặt bên trong hoàng kim khôi giáp hiện ra vẻ ngưng trọng. Hắn hướng về tất cả mọi người nói:
“Tất cả rút lui, ta chặn hậu. Viện quân Cổ Nguyên Vương Triều tới.”
Chiến trường nảy lửa lúc này đột nhiên hạ nhiệt. Bởi vì chuẩn bị trước cho trường hợp này cho nên chín vị đệ tử còn lại của Thiên Nguyên Vương Triều rất nhanh lui khỏi giao tranh, không chút do dự theo hướng rời xa trung tâm bỏ chạy, bởi lẽ từ phía trung tâm đuổi ra, bọn họ cảm nhận thấy hàng loạt luồng khí tức kinh khủng tràn tới. Mà trong số đó có một đạo khí tức so ra không hề thua kém Quan Thiên Long.
Trước cảnh bỏ chạy của Thiên Nguyên Vương Triều, đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều chợt sững sờ không biết làm gì, đợi cho đến khi thân ảnh mười người kia biến mất nơi rừng sâu, bọn họ mới kịp làm ra phản ứng. Thời điểm đó tất nhiên đã muộn.
Vài phút sau, hàng loại tiếng xé gió rít gào vang lên, phía rừng cây tít xa ở đầu bên kia Vùng Đá Xanh xuất hiện mười đạo thân ảnh đang dùng một loại tốc độ khủng khiếp phóng tới.
Mười người này khí tức so ra đều mạnh hơn mấy người còn lại trên chiến trường rất nhiều, mặc cho trong số đó có Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Bởi lẽ bọn họ chính là tổ đội tinh anh nhất của Cổ Nguyên Vương Triều do Hồng Thái Kim – thân ca ca song sinh của Hồng Thần dẫn đội.
Nếu như Hồng Thần thân thể như gấu, uy mãnh lại không mất đi khí chất quý tộc thì người huynh đệ song sinh này của hắn ngoại trừ nhan sắc giống hắn ra còn lại cái gì cũng không giống.
Thân hình nhỏ nhắn, không thể không nói thân hình này so với nữ nhân cơ hồ là tương đương. Chiều cao cũng không quá cao, tại mười người kia hắn là thấp nhất, thậm chí chỉ đến mang tai người bên cạnh.
Hồng Thần có gương mặt điển trai pha chút hung ác, người ca ca song sinh này lại mang theo vẻ âm nhu tàn độc.
Hồng Thái Kim - dẫn đội Cổ Nguyên Vương Triều, thực lực Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong.
Lúc này, Hồng Thái Kim dẫn người đi tới, nhìn thấy chiến trường tan hoang, hắn quét mắt một lượt sau đó nhìn tới một vị nam tử gần đó, nói:
“Hồng Thần đâu? Đã nói là chờ viện quân tới cơ mà.”
“Hồng…Hồng Thần đã bị Quan Thiên Long của Thiên Nguyên Vương Triều đánh bại.”
“Vô dụng.” Hồng Thái Kim khẽ gầm lên, bàn tay không tự chủ được nắm chặt. Thanh âm các khớp xương ngón tay vang lên lốp bốp khiến cho người bên cạnh không khỏi sợ hãi.
Hồng Thái Kim nổi giận, người bên cạnh cũng dám giết. Bởi thế cho nên nhìn thấy bộ dạng này của hắn, mấy người kia mới lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.
Mười người tổ đội của Hồng Thần lúc này chỉ còn năm người. Riêng Quan Thiên Long đã đánh bại ba người, còn lại hai người là bị hợp kích đánh bại. Điểm số trong tay Hồng Thần trực tiếp dâng cho Quan Thiên Long.
Hồng Thái Kim lúc này chợt để ý tới sắc mặt năm người vừa thua trận kia có chút không đúng. Hắn tiến tới túm cổ một tên, gằn giọng nói:
“Làm sao?”
Vị nam tử bị Hồng Thái Kim túm cổ kia lúc này sợ sệt lấy ra ngọc bài, run rẩy nói:
“Hồng ca, Hồng Thần đem điểm số của bọn ta quy tụ trên người hắn, lúc này đều rơi hết vào tay Thiên Nguyên Vương Triều.”
“Thật con mẹ nó vô dụng.” Hồng Thái Kim gầm lên một tiếng, tay còn lại cầm quạt xếp hướng về năm kẻ bại trận quạt ra một quạt.
Năm người có cả Nguyên Hồn Cảnh hậu kì cùng đỉnh phong cứ như thế bị hắn quạt cho bay ngã tứ phía, miệng tuôn máu tươi.
“Hồng ca bớt giận, nếu không hiện tại chúng ta đuổi theo bọn chúng. Có lẽ khoảng cách cũng không xa.” Một vị nam tử Nguyên Hồn Cảnh trung kì trong đội Hồng Thái Kim khẽ cúi đầu, sợ hãi nói.
“Bọn chúng đi được bao lâu?” Hồng Thái Kim hừ lạnh, hướng về phía năm người bị đánh gục dưới đất kia nói.
“Khoảng…khoảng năm phút…Hồng ca.”
Hồng Thái Kim nghe vậy liền hướng về phương hướng đội ngũ Thiên Nguyên Vương Triều bỏ chạy khi nãy, quát lên:
“Truy.”
Hắn vừa dứt lời, phương xa xuất hiện tiếng xé gió. Một đạo bóng đen to lớn theo tiếng xé gió bay tới
Vụt!!!