Người đăng: meomeo14311
Vút vút vút!!!Ngay tại thời điểm Khương Thần vừa mới thả lỏng thân thể, từ quang mang màu bạc do lôi điện tạo thành chưa tán đi kia vang lên những tiếng xé gió.
Tiếng xé gió này vang lên với cường độ mạnh khiến cho không khí xung quanh tạo thành từng tiếng rít gào rợn người.
Sắc mặt Khương Thần lúc này chợt biến, hắn chưa kịp điều động hộ thể khí, mấy đạo tiếng rít gào kia đã phóng tới.
Phụt phụt!!!
Từng đạo thanh âm trầm muộn vang lên, mọi người chưa kịp định thần, trên tay, chân, bụng cùng với trước ngực của Khương Thần đã bị từng đạo thanh kim loại màu đen tỏa ra hắc khí cắm vào. Hiển nhiên tiếng rít gào vừa rồi chính là do những thanh kim loại màu đen này phóng tới.
Để ý kĩ có thể thấy, mấy thanh kim loại cắm trên thân thể Khương Thần kia chính là những thanh nan quạt của U Quỷ Phiên lúc trước.
Xem ra để khiến cho Khương Thần rơi vào thảm trạng, Tô Ưng còn không tiếc phá hủy một cây binh khí linh cấp thượng phẩm để công kích.
Khương Thần vốn là người thắng lợi, trong nháy mắt liền rơi vào bi kịch chỉ trong thoáng chốc thả lỏng không đề phòng.
Nhận ra thảm trạng của bản thân, Khương Thần rốt cuộc bị chọc giận. Hắn đã cho đối phương một cơ hội bại trận một cách êm đẹp, vạn phần không ngờ đối phương lại dùng ám khí tấn công trong lúc bản thân không đề phòng. Thanh âm mang theo phẫn nộ lúc này vang lên:
“Tô Ưng…ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
Vừa dứt lời, tinh thần lực của Khương Thần từ mi tâm rốt cuộc lan tràn. Tinh thần lực của Khương Thần vốn đã suy yếu thế nhưng dưới kích thích, nó lại bùng lên một cách mạnh mẽ. Toàn bộ năm sáu thanh hắc kim loại cắm trên người hắn theo nhau bắn ngược mà ra kèm theo đó là những vòi máu vương vãi khắp sân.
Trên hư không lúc này treo cao một thanh cự phủ. Cự phủ so với ban đầu nhỏ hơn một nửa, thế nhưng nhìn kĩ thì thấy nó thậm chí ngưng tụ còn thực chất hơn so với cự phủ ban đầu rất nhiều.
Không ngoa khi nói rằng, người bình thường nhìn vào có thể tưởng như kia là một thanh cự phủ chân thật chứ không phải được ngưng tụ từ tinh thần lực nữa.
Từ cự phủ tỏa ra một luồng uy áp kinh hồn khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng thấy khiếp vía. Điều này có thể thấy rõ, cự phủ kia còn mang theo sự phẫn nộ của chủ nhân nó.
“Ta…ta nhận thua.” Tô Ưng suy yếu khẽ kêu lên một tiếng vừa lúc cự phủ chuẩn bị chém xuống.
“Khương Thần, Tô Ưng đã nhận thua, mau mau thu lại lực lượng.” Trưởng lão nhìn thấy cự phủ tinh thần lực treo cao kia, tinh thần hắn cũng bị ảnh hưởng, không khỏi hãi hùng khiếp vía nói.
Được trưởng lão nhắc nhở, Khương Thần rốt cuộc thu lại lực lượng, phẫn nộ ban đầu cũng được hắn nén xuống. Khuôn mặt tức giận trở về trạng thái lạnh lùng, u ám. Duy chỉ có cự phủ vẫn đang treo cao trên bầu trời kia chính là minh chứng cho việc vừa rồi hắn đã tức giận như thế nào.
Từ đầu tới giờ mọi người luôn nhìn thấy một khuôn mặt điềm tĩnh tự tin của Khương Thần dù cho bản thân rơi vào thế bị động. Thế nhưng một mặt phẫn nộ này khiến cho mọi người đổi mới cái nhìn về hắn.
Người này cũng biết tức giận!
Lại nói, Khương Thần lừng lững đứng ở giữa sân, cự phủ treo cao trên đầu, thanh âm không chút cảm xúc lúc này vang lên:
“Không biết còn vị sư huynh đệ nào muốn tranh hạng mười…Khương Thần ta sẵn sàng bồi tiếp.”
Nguyên bản có không ít người đánh chủ ý lên hạng mười của Khương Thần. Dù sao vị trí này sau ngày mai sẽ là vô cùng đắt giá. Thế nhưng sau khi nhìn thấy cự phủ vẫn lơ lửng như thị uy kia, bọn hắn rốt cuộc nuốt một ngụm nước bọt không dám đi lên.
Chờ một hồi lâu không còn ai dám đứng ra khiêu chiến, trưởng lão trọng tài rốt cuộc cao giọng tuyên bố:
“Khương Thần khiêu chiến Ngoại Môn Bảng hạng mười Tô Ưng thành công.”
Thanh âm tuyên bố vừa dứt, không ít đệ tử đứng bật dậy hò reo phấn khích. Tất cả cùng hướng tới Khương Thần bày tỏ sự cảm phục.
Hắn đã cho bọn họ mở mang tầm mắt, rốt cuộc đem khoảng cách của Nguyên Thể Cảnh cùng với Nguyên Khí Cảnh co lại chỉ bằng một trận quyết đấu.
Thậm chí chín người từ hạng một đến hạng chín kia đều hướng tới Khương Thần với ánh mắt bội phục.
Đấy mới chỉ là Nguyên Thể Cảnh sơ kì mà thôi. Nếu như đồng cảnh giới, không phải một mình Khương Thần liền có thể làm gỏi cả chín người bọn họ hay sao?
Quả nhiên là đệ tử Yêu Nghiệt Đường, xứng đáng với hai chữ yêu nghiệt.
“Yêu Nghiệt Đường! Yêu Nghiệt Đường…”
“Quả đúng là yêu nghiệt.”
Các đệ tử ngoại môn hò reo phấn khích, thậm chí không ít người đem hai chữ yêu nghiệt hò reo khiến cho danh khí Yêu Nghiệt Đường trong thoáng chốc bạo tăng.
“Chúc mừng La trưởng lão tiếp tục thu được một tên đồ đệ yêu nghiệt.” Nam Cung Y Vận hướng tới La Chinh mỉm cười nói.
“Khách khí.” La Chinh chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng lúc này cũng giãn ra.
Hiển nhiên hắn không cười thế nhưng bỏ được khuôn mặt lạnh lùng, đây cũng có thể biết được hắn là vui mừng trong lòng như thế nào.
Trên đài lúc này, cự phủ tinh thần lực rốt cuộc biến mất, máu trên người Khương Thần đã không còn chảy nhiều như lúc mới rút những thanh kim loại ra, thế nhưng bạch y lúc này đã nhuốm đỏ.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt khẽ hờ hờ biểu hiện sự mệt mỏi.
Ánh mắt hắn lúc này chỉ khẽ đảo qua một đạo thân ảnh yểu điệu trước mặt. Nàng đang dùng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn về phía hắn.
Khóe miệng khẽ vểnh, Khương Thần rốt cuộc đổ gục.
Trước khi ngất đi, hắn vẫn cảm nhận được bản thân được một luồng ôn nhu hương đỡ lấy. Kia có lẽ là Bạch U Cơ đã kịp thời chạy lên đỡ lấy hắn đi.
Quả thật chính là vậy. Thời điểm Khương Thần đổ xuống, Bạch U Cơ đã nhanh chóng chạy lên tỉ võ đài, không ngại máu me khắp người ôm hắn vào trong lòng, mau chóng dùng Hỗn Nguyên Chi Khí tạm thời giúp hắn cầm máu.
Dùng nhu lực cuốn lấy Khương Thần, Bạch U Cơ đem theo hắn đạp lên cành cao chạy về khu nhà ở của ngoại môn đệ tử, thanh âm không còn êm dịu mà tràn ngập lạnh lùng vẫn còn thoang thoảng trong gió:
“Sư phụ! Chuyện này ta nghĩ ngươi cần phải đòi cho sư đệ một cái công đạo.”
La Chinh nghe thấy Bạch U Cơ nói vậy liền khẽ nở nụ cười khổ:
“Nha đầu này!”
…
“Tiểu nha đầu, nhớ kĩ…tìm tới Thánh Thiên Đại Lục…ca ca nếu như còn sống nhất định sẽ tới đó tìm ngươi.”
Đó là ý nghĩ duy nhất của Khương Thần sau khi ý thức rơi vào hắc ám. Ý thức mơ hồ khiến cho hắn không thể tỉnh táo lại, cũng không thể chưởng khống được cơ thể. Người hắn nhớ tới lúc này chính là tiểu nha đầu Y Na. Cũng không biết nàng hiện tại một mình có ổn hay không.
Về phần Khương Thần lúc này, nếu như không phải hiện tại còn ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng nơi cánh mũi, hắn tưởng rằng bản thân đã đi chầu diêm vương.
Trạng thái mơ hồ này không biết trải qua bao nhiêu lâu, nhưng khi ý thức dần lấy lại được. Hắn nhận ra cơ thể đang bằng vào một tốc độ kinh người thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh tự hồi phục thương thế.
Khương Thần cảm nhận được bên cạnh dường như có người đang chăm sóc, mà người đó có lẽ là nữ tử, mùi hương thoang thoảng lúc trước trong lúc còn chưa có ý thức hắn đã ngửi thấy được chính là của nàng.
Mặc dù đoạt lại được quyền khống chế ý thức thế nhưng bởi vì thương thế quá nặng, Khương Thần nhất thời vẫn chưa thể tỉnh lại.
Thời gian trôi đi rất nhanh, không biết tông môn đại tái đã qua được bao nhiêu ngày, cuối cùng một tia sáng rạch tan bóng tối chiếu lên ý thức của Khương Thần.
Mí mắt nặng trịch sau nhiều lần gắng gượng cuối cùng cũng mở ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Khương Thần nhận ra bản thân đang nằm trong gian nhà gỗ nhỏ của mình, chính xác là trên chiếc giường quen thuộc.
Khương Thần tỉnh!
Một ngụm trọc khí được thở ra, Khương Thần bất giác nắm lại bàn tay. Lúc này này hắn khẽ giật mình một thoáng. Bởi lẽ thời điểm nắm tay, hắn cảm nhận tay mình đang cầm một thứ gì đó mềm mại, trơn nhẵn vô cùng thoải mái.
Ngưng mắt nhìn về bàn tay mình, Khương Thần nhận ra đó là Bạch U Cơ. Cũng không biết nàng đã túc trực bên hắn bao nhiêu lâu, thế nhưng hiện tại lại bày ra tư thái mỏi mệt gối đầu vào lòng bàn tay hắn ngủ một cách ngon lành. Thứ mà Khương Thần vừa rồi cảm nhận chính là một bên má của nàng.
Quả thật mềm mại tựa tơ lụa!
“Nữ nhân này…” Khương Thần muốn nói gì, lời nói đến cổ họng lại dừng lại. Khuôn mặt mặc dù lạnh nhạt thế nhưng sâu trong mắt lại hiện lên chút nhu hòa.
Thời điểm Khương Thần khẽ cử động tay, một lúc sau Bạch U Cơ cũng giật mình tỉnh giấc. Đầu tiên nàng nhìn về phía Khương Thần, nhận ra hắn đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt yêu kiều lập tức đỏ lên. Giả một bộ không quan tâm, thanh âm dịu nhẹ của nàng vang lên:
“Rốt cuộc đã tỉnh rồi a.”
“Cảm ơn sư tỷ.” Khương Thần khẽ nói.
Giả bộ lạnh lùng không thành công, Bạch U Cơ khẽ bĩu môi một cái, hừ nhẹ:
“Hừ, ngươi còn biết đến người sư tỷ này a. Hại ta lo lắng một phen.”
“Là lỗi của ta.” Khương Thần cười nhợt nhạt nói.
Mặc dù đã tỉnh lại thế nhưng lúc trước bởi vì mất máu quá nhiều cho nên hiện tại vẫn còn suy yếu. Hắn cũng không suy nghĩ được nhiều, sau khi nói được vào ba câu liền khẽ nhắm mắt lại.
“Hừ, hại sư tỷ ngươi làm bẩn mất bộ y phục yêu thích nhất, ngươi nhất định phải đền cho ta.”
“Được rồi…đợi ta khỏe lại sẽ dẫn sư tỷ ngươi đi Vân Nguyệt Thành mua y phục.”
“Như vậy còn nghe được.” Bạch U Cơ bĩu môi khẽ nói: “Được rồi được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, sư tỷ tìm chút gì cho ngươi ăn.”
Nói đoạn, nàng cũng không đợi Khương Thần có đồng ý hay không, một thân một mình rảo bước đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng thướt tha kia nhẹ bước đi ra, Khương Thần lại khẽ thở dài một hơi.
Chợt, Khương Thần để ý tới y phục của mình đã được đổi, sắc mặt đột nhiên hiện lên chút mất tự nhiên.
Chẳng lẽ là Bạch U Cơ đổi y phục giúp mình?
Trong đầu Khương Thần thoáng hiện loại suy nghĩ này, giây lát sững người, hắn vội vàng loại bỏ đi suy nghĩ đó.
Có lẽ là Trương Nhị Huyền hoặc Mộc Kiếm Thanh đi. Nếu như là Bạch U Cơ làm chuyện đó, vậy sau này hắn cũng không dám nhìn mặt nàng.