Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Đi xuyên qua rất nhiều tiểu viện nhỏ, Bạch Diễm Cơ lại thỉnh thoảng giới thiệu từng địa phương của Bạch gia cho Khương Thần nghe, cho đến khi nghe thấy tiểu viện phía trước là chỗ ở của Bạch U Cơ khi trước, thần sắc lãnh đạm của Khương Thần mới xuất hiện một tia cảm xúc.

“Ta nghe nói nhị tiểu thư Bạch gia các ngươi trong mình mắc phải quái bệnh, đã rời nhà nhiều năm?”

“Ừm. Đúng thế…” Bạch Diễm Cơ khẽ gật đầu: “Chúng ta đều đặn liên lạc với nàng bằng truyền tin phù, thế nhưng mỗi năm nàng chỉ trả lời một lần báo bình an. Hơn nữa chúng ta dùng mọi cách đều không thể tìm thấy nàng.”

Khương Thần khẽ gật đầu, trong thoáng chốc nhìn về tiểu viện cũ kỹ phía trước, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng:

“Không biết ta có thể ở tạm nơi đó mấy ngày được không? Dù sao cũng không có người ở.”

“Được. Bất quá nơi này thỉnh thoảng mới có người đến quét dọn, so với nơi khác không được sạch sẽ cho lắm.”

“Không sao. Quét dọn qua một chút là được.”

Bạch Diễm Cơ thấy Khương Thần nói vậy cũng không có ý ngăn cản. Sau khi sắp xếp yên ổn chỗ ở cho hắn thì cử thêm một vị thị nữ để tiện cho việc sai bảo.



Bên trong tiểu viện nơi ở khi xưa của Bạch U Cơ, Khương Thần không biết tìm đâu ra được một bộ dụng cụ làm đất cùng một cây chổi. Sau đó hắn cùng với vị thị nữ kia quét dọn qua chút vườn tược nơi đây.

Mặc dù Bạch Diễm Cơ nói rằng tiểu viện thỉnh thoảng sẽ có người quét dọn qua thế nhưng theo quan sát của Khương Thần, nơi này chắc hẳn đã có mấy tháng chưa có người tới thăm nom. Lầu các đều bụi bặm thành tầng, đồ đạc cũng chưa từng được xê dịch qua. Sân vườn cỏ cây tốt một cách rậm rạp, thậm chí cỏ hoang cũng mọc thành từng đám lớn.

Một dải đất nhỏ nhỏ phía trước sân khi trước có lẽ là một khu vườn, dựa theo những khóm hoa còn lưu lại thì lúc trước có lẽ nơi này được chăm sóc rất tỉ mỉ. Bất quá theo thời gian không có bàn tay người đụng tới, cây cỏ tốt tươi đã che lấp phần lớn những khóm hoa đẹp mắt.

“Xem ra U Cơ tại Bạch gia này trải qua cũng không quá tốt.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một tiếng: “Ài…mà thôi, giúp bọn hắn một lần. Sau này U Cơ cũng không mắc nợ bọn hắn.”

“Khương công tử, ngươi còn gì muốn phân phó hay không?” Sau khi quét dọn sạch sẽ khu vực bên ngoài tiểu viện, vị thị nữ mỹ lệ nọ bước ra, cung kính nói: “Nếu không ta giúp ngài dọn dẹp bên trong phòng ở?”

“Giúp ta tìm kiếm chút hạt giống, còn lại để ta tự làm được rồi.” Khương Thần không mặn không nhạt nói.

“Vâng, ngươi chờ một chút.” Vị thị nữ mỹ lệ cung kính gật đầu.

Khương Thần sau khi đáp lời vị thị nữ mỹ lệ kia thì lại cặm cụi dọn hết đám cỏ dại trong vườn nhỏ trước nhà, bộ dáng hết sức tự nhiên lại kèm theo sự thanh nhã, nhàn hạ. Cảnh này lọt vào trong mắt vị thị nữ mỹ lệ lập tức khiến cho nàng lâm vào một loại cảm giác kỳ quái. Dường như nam tử trước mắt này không phải đang làm việc cực nhọc mà là đang tận hưởng công việc một cách nhẹ nhàng vậy.

Vừa mới rời khỏi tiểu viện chưa bao xa, thị nữ mỹ lệ liền bị Bạch Diễm Cơ chặn đường. Mà sau khi biết việc làm của Khương Thần trong tiểu viện, Bạch Diễm Cơ cũng lộ ra vẻ mặt hết sức kỳ quái.

“Người này hành sự quả thật không theo lẽ thường. Chẳng lẽ hắn lại thích tự làm khổ bản thân sao?”

Rõ ràng là khách quý của Bạch gia các nàng, có thể hưởng dụng rất nhiều đặc quyền của Bạch gia thế nhưng Khương Thần lại cứ chọn địa phương không sạch sẽ như tiểu viện kia để mà dọn dẹp. Đây quả thật không hợp với lẽ thường.

Sau một ngày miệt mài dọn dẹp lau chùi cẩn thận, tiểu viện lúc trước nơi Bạch U Cơ sinh sống lập tức thay đổi một loại cảnh sắc hoàn toàn mới so với lúc trước khi Khương Thần tới đây. Cây cối được cắt tỉa gọn gàng. Vườn tược được dọn dẹp sạch sẽ, từng dải hạt giống được Khương Thần trồng xuống sau đó đã được tưới nước cẩn thận. Đám hạt giống này chỉ là chút cây hoa bình thường thời gian sinh trưởng không phải rất dài như linh dược, tin rằng không bao lâu sẽ đâm chồi nảy lộc. Còn về phần đình viện này có giữ được sạch sẽ như hiện tại hay không thì phải xem Bạch gia có còn để ý tới Bạch U Cơ không nữa.

Việc làm của Khương Thần ngày hôm nay không phải hắn tùy hứng, cũng không hoàn toàn là hắn muốn tới địa phương Bạch U Cơ sinh sống khi trước để tìm hiểu sâu hơn về nàng. Đây chủ yếu là hắn muốn nhắc nhở Bạch gia hay đúng hơn là Bạch Trình nhớ kỹ một chuyện đó là tộc nhân Bạch gia bọn hắn còn có một người gọi là Bạch U Cơ, hắn còn có một vị nữ nhi đang ở xa nhà.

Sau gần hai ngày chăm sóc tiểu viện, Khương Thần đã biến nó từ một địa phương hơi chút hoang phế trở nên sạch sẽ tinh xảo. Mà trong quá trình dọn dẹp bên trong phòng ở, hắn còn tìm ra mấy món đồ cũ của Bạch U Cơ được nàng cất giấu cẩn thận trong một ngăn tủ bí mật. Đồ vật gồm một cái trống nhỏ hơi cũ, tuy đã bị hỏng nhưng rất đẹp, cùng với cái trống nhỏ này là một quyển sách dầy ghi chép những hàng chữ đẹp mắt và một cây trâm cài nhỏ nhắn.

Đối với trống nhỏ, Khương Thần quyết định sửa lại nó một chút. Còn với cuốn sách kia, Khương Thần dự định sau khi dọn dẹp xong xuôi mới lấy ra đọc.

Lúc này là nửa đêm, sau khi xử lý xong việc cá nhân, Khương Thần thắp lên ngọn đèn dầu, cẩn thận lật từng trang sách, dò dẫm tìm đọc cuốn sách mà Bạch U Cơ đã giấu kỹ.

Cuốn sách này nửa đầu dường như là nhật ký, mà từ nửa sau đều là những ghi chép về sự việc xảy ra trong ngày của Bạch U Cơ.

“Hôm nay cha hứa dẫn ba tỷ muội đi Bạch Lĩnh Thành chơi, cuối cùng bận công việc mà thất hứa.”

“Hôm nay Linh Cơ dẫn ba chúng ta đi đánh bạc, kết quả thua hết tiền, bị cha mắng.”

“Hôm nay gia gia mua quà cho ba tỷ muội, sau đó người còn âm thầm tặng ta nhiều đồ hơn Diễm Cơ cùng Linh Cơ. Gia gia cưng chiều ta hơn.”

“Gia gia khen ta có thiên phú tu luyện hơn Diễm Cơ cùng Linh Cơ.”

“Mọi người nói ta bị bệnh, dường như ta cũng hay quên.”

Rất nhiều những dòng nhật ký được Bạch U Cơ nắn nót ghi chép lại, mà giọng văn của nàng khiến cho Khương Thần không khỏi phì cười vì sự đáng yêu của nó.

Qua nửa bên kia của cuốn sách, những dòng chữ vẫn nắn nót thế nhưng lại bớt đi sự đáng yêu. Những dòng chữ này nhiều hơn là ghi chép lại sự việc xảy đến trong ngày, dường như nửa sau quyển sách này chính là Bạch U Cơ dùng để nhắc nhở công việc khi bản thân mắc bệnh mất trí nhớ tạm thời.

“Ài…tại Bạch gia ít nhất vẫn còn gia gia là yêu quý nàng. Cứu hắn xem ra không phải quyết định tồi.”

Toàn bộ nội dung quyển nhật ký khiến cho Khương Thần mơ hồ cảm giác được Bạch U Cơ bị mọi người lạnh nhạt khi mắc phải quái bệnh. Thậm chí đến cả thân mẫu cùng tỷ muội nàng cũng bị Bạch Trình tác động làm cho xa lánh, chỉ có Bạch Khiêm là vẫn nhất mực cưng chiều nàng. Có lẽ khi Bạch Khiêm rời khỏi Bạch gia đi lịch luyện, không còn cảm giác thân cận, an toàn, Bạch U Cơ mới quyết định thoát li Bạch gia.

Đặt quyển sách trở lại chỗ cũ, Khương Thần khẽ vươn vai một cái. Quyển nhật ký tuy rằng không dài nhưng Khương Thần lại đọc nó một cách rất cẩn thận. Chính vì thế một đêm vậy mà trôi qua rất nhanh. Trời vừa mới hửng sáng, hắn liền rời khỏi Bạch gia, đi tới dược phường tìm kiếm dược liệu.

Trên thực tế chữa bệnh cho Bạch Khiêm cũng không tốn kém quá nhiều dược liệu, phần lớn Khương Thần đã thu thập đầy đủ thế nhưng còn một vài loại thuốc không hoàn toàn thuộc về linh dược, săn tìm được nó có thể sẽ tốn một phen công sức.

Hôm nay Khương Thần đi tới dược phường của Bạch Lĩnh Thành một mình. Nơi này không hổ gọi là dược phường. Toàn bộ những phường thị ở nơi đây mười phần đều bán đan dược cùng các loại dược liệu, tuyệt không xuất hiện loại mặt hàng khác.

Dưới sự phong phú của dược liệu, Khương Thần cũng chỉ mất nửa buổi để tìm được phần còn lại của dược phương kia.

Đem theo tâm trạng vui vẻ trở lại Bạch gia, Khương Thần chợt bắt gặp Bạch Linh Cơ cùng hai tiểu hài tử thất thểu đi ra khỏi một cái sòng bạc. Ba người một lớn hai nhỏ lúc này thỉnh thoảng vẫn còn đang trách móc lẫn nhau.

Xem ra chuẩn bị có chuyện…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK