Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Nhẹ nhàng bước đi trong rừng, cảm nhận được từng thân cây, ngọn cỏ thậm chí là nghe vào tiếng muông thú cùng với lá đập vào nhau xào xạc, Khương Thần không thể không tin tưởng đây là mơ. Đây rõ ràng là cảnh thật, vật thật. Nếu như là mơ, vậy thì giấc mơ này cũng quá thực tế.



Đưa tay véo lên má của mình, cảm nhận thật sâu nỗi đau trên da thịt, Khương Thần mười phần khẳng định đây không phải mơ.



Vạn năm chờ đợi, ngàn thế chuẩn bị, một lần tưởng như thành công hiện tại lại hóa thất bại. Rời khỏi vòng lặp vô tận trùng sinh ba năm, chẳng lẽ hiện tại hắn lại một lần nữa quay lại vạch xuất phát ư?



Khương Thần trong thoáng chốc bình tĩnh, lúc này lại rơi vào hoảng loạn.



Vô tận trùng sinh? Vậy há chẳng phải chết đi sẽ tốt hơn sao?



Khương Thần rùng mình khi nghĩ đến cảnh tiếp tục trải qua mười lăm năm một đời người. Mười lăm năm, con số này đã giày vò hắn đủ khốn khổ.



Mười lăm năm, mỗi lần mười lăm năm đều sẽ một lần gặp nữ tử bản thân muốn bảo vệ cả đời nhưng mỗi mười lăm năm đó lại phải từ biệt nàng trong buồn đau, loại cảm giác thống khổ đó có khác gì âm dương cách biết.



Điều duy nhất hiện tại khiến cho Khương Thần có thể bình tĩnh đối mặt với sự thật chính là hắn có thể một lần nữa gặp lại nàng.



Lâm Thải Hân!



Hắn còn nợ nàng nhiều, nhiều lắm!



Mỗi một thế trùng sinh hắn đều nợ nàng một lời hứa, một lời xin lỗi. Mà mỗi lần trùng sinh tiếp theo lại tiếp tục nợ nàng.



Nếu như dùng nợ nần để đo đạc cảnh giới vậy thì hắn chính là chí tôn. Nợ xuyên thời gian, xuyên không gian, xuyên qua từng đời người. Mặc dù nàng vẫn là nàng thế nhưng hắn mỗi một thế trùng sinh lại là một hắn khác.



“Ài…trùng sinh thì…”



Đương lúc thở dài ngán ngẩm, sắc mặt Khương Thần lập tức biến đổi. Bởi lẽ trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một lỗ đen nhỏ bằng cổ tay. Lỗ đen này sau khi xoáy tròn liền hóa thành một hắc động rộng lớn. Từ bên trong hắc động, một đạo thân ảnh mặc trường bào màu trắng nhẹ nhàng bước ra.



Thời điểm người này bước ra, không gian ngưng đọng, thời gian dừng trôi, mọi thứ đều bất động. Cả không gian lẫn thời gian đều giống như một đoạn phim bị ấn nút dừng lại mà Khương Thần cùng nam tử trường bào màu trắng kia giống như người xem, cả hai nhìn nhau không nói một lời.



“Ngươi…là Diệp Nam Thiên?” Khương Thần nhìn bộ dáng nam tử trước mắt, sắc mặt càng là khó coi đến cực điểm. Tâm thần bình thường vốn như mặt nước phẳng lặng lúc này lại như sóng trào.



Nam tử trường bào kia vẫn một mực lạnh lùng nhìn hắn, trên người khí tức thánh thần không tự chủ tỏa ra khiến cho cảnh vật xung quanh mặc dù đang bị ngưng đọng cũng thoáng trở nên ảm đạm.



“Hơn vạn năm không gặp, vậy mà còn có thể nhận ra ta?” Nam tử trường bào khẽ nở một nụ cười, hai mắt ánh lên tinh quang.



“Ngươi…ngươi làm sao có thể? Tới được đây?”



“Làm sao không thể? Thiên Điện vốn là hậu hoa viên của Thời tộc. Mặc dù đã trở thành thế giới hoang phế thế nhưng vẫn là có tác dụng nuôi nhốt.” Nam tử trường bào gọi là Diệp Nam Thiên kia cười nhạt nói: “Ngươi nuôi heo, ngươi không thể đến chuồng thăm heo hay sao?”



“Ngươi...” Khương Thần trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, thanh âm ra đến cổ họng liền dừng lại. Nếu quả thật như Diệp Nam Thiên nói há chẳng phải mọi cố gắng của hắn từ trước đến giờ đều là làm trò cười cho đám người này xem hay sao?



“Chăn nuôi kết thúc, đây là lúc tới đây thu hái thành quả.” Diệp Nam Thiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Thần nói: “Bồi luyện đạo tâm của ngươi hơn vạn năm…có lẽ cũng đã đến lúc thu lượm nó…tin tưởng sẽ là mỹ vị.”



“Nhưng trước đó cần đưa ngươi đi xem một thứ.” Diệp Nam Thiên khẽ nở nụ cười, ánh mắt có chút thâm ý nhìn Khương Thần.



Chỉ thấy hắn khẽ vung tay, thân thể Khương Thần không tự chủ được lơ lửng trên không trung như bóng bay theo sau lưng đi vào trong thông đạo.



Xuyên qua thông đạo thời không, cửa ra bên kia là một thế giới hoang tàn đổ nát.



“Có nhận ra nơi này?” Diệp Nam Thiên cười nhạt khẽ hỏi.



Khương Thần trơ mắt nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt. Trên bầu trời mặc dù không một gợn mây thế nhưng cũng không trong xanh mà mang màu xám xịt. Toàn bộ bầu trời nhuốm màu u tối, ngoại trừ màu xám tro cũng chỉ có màu đen chết chóc.



Dưới đất la liệt xương khô, cây cối đổ gãy, kiến trúc tan hoang, đất đai có chỗ khô cằn đỏ như máu có chỗ lại mọc lên cây cối um tùm che phủ toàn bộ đống đổ nát bên dưới.



Gần nhất với vị trí của Khương Thần là một tòa tháp cao chọc trời. Tòa tháp này trước kia có lẽ vô cùng tinh xảo cùng tráng lên thế nhưng với việc vắng bóng con người khiến cho nó trở nên u ám, rùng mình.



Trên bầu trời vẫn còn lơ lửng vài mảnh đại lục rộng lớn trôi nổi, thế nhưng trên đó cũng chỉ còn là những đống đổ nát.



Toàn bộ khung cảnh thế giới này có thể dùng hai từ tận thế để hình dung.



Mặc dù hoang tàn đổ nát đến không thể đổ nát hơn thế nhưng dựa vào dấu vết tàn tích để lại, rất hiển nhiên nơi đây từng là một phiến thế giới phồn vinh nhưng sau đó đã bị một thế lực nào đó hủy diệt.



“Đây là…” Khương Thần sau khi định thần lại, hơi thở trở nên gấp rút, thậm chí hít vào cũng là vô cùng khó khăn.



Sâu trong mắt hắn lúc này không phải vô tận phẫn nộ, không phải oán hận, không phải tự trách cùng tuyệt vọng mà là lạnh lùng, lạnh lùng đến vô cảm. Một đôi mắt với đồng tử đen tuyền lúc này đã hóa thành xám bạc. Hắn phẫn nộ, hắn oán giận, thế nhưng toàn bộ những thứ đó đều đã thu hết vào trong song đồng kia.



Thánh Giới!



Chính là tên gọi của nơi này, chính là nơi được coi là nhà của hắn. Thánh Giới – thế giới của Thánh tộc.



Thánh Giới bị phá hủy là điều hắn không thể tưởng tượng được bởi lẽ dù cho Thời tộc có mạnh mẽ đến nhường nào đi chăng nữa cũng không thể đem Thánh tộc bọn họ nhổ tận gốc như vậy được. Hủy diệt một đại tộc tại Đại Thiên Nguyên Giới vốn phải trả một cái giá rất đắt, huống hồ Thánh tộc lại là một đại cổ với Cổ Đế tọa trấn.



“Làm sao? Ngạc nhiên không?”



Khương Thần trơ mắt nhìn khung cảnh trước mắt, cũng không thấy hắn nói gì và cũng không biết hắn đang nghĩ gì.



Diệp Nam Thiên đứng cạnh Khương Thần lúc này mỉm cười, thanh âm trầm trầm, vẻ mặt hồi tưởng giống như kể lại chuyện cũ, nói:



“Năm xưa sau khi âm thầm phục kích ngươi, không ngờ lại bị Thánh tộc các ngươi điều tra ra được. Ha ha, cha ngươi thời điểm đó hùng uy không cạn, dẫn người tới Thời tộc hỏi tội Diệp Nam Thiên ta. Kết quả đây? Có đi không có về. Thánh tộc diệt vong, Thánh Giới phong giới.”



“Cũng không đúng. Ít nhất Thánh tộc còn có ngươi, cũng chưa hẳn là diệt tộc.” Diệp Nam Thiên cười lạnh nói: “Nhưng sau đây thì chính xác là diệt tộc.”



Nói đoạn, hắn quay sang nhìn thân ảnh tiểu hài tử của Khương Thần. Nhận ra Khương Thần không có động tĩnh gì, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, hai mắt nhìn về phương xa hiện tại giống như đang thưởng thức cảnh đẹp hơn là tiếp thu sự thật Thánh tộc diệt vong.



“Ngươi…loại biểu cảm này khiến cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn...”



“Được rồi.” Thanh âm non nớt thế nhưng lạnh lùng của Khương Thần lúc này khẽ vang lên ngắt đi lời nói của Diệp Nam Thiên.



Chỉ thấy Khương Thần khẽ đưa tay chọc nhẹ về phía trước, không gian đột nhiên vỡ nát, thời gian dừng trôi lúc này lại trở về trạng thái bình thường.



“Cố gắng một chút nữa liền có thể lừa gạt được ta rồi…” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Cách đây không lâu ta liền nhận được chúc phúc của Thánh tộc, khả năng rất cao là mẫu thân đột phá Cổ Đế. Hiện tại đem việc Thánh tộc bị diệt vong, Thánh Giới bị hủy hoại ra hù dọa ta? Đây quá ư là buồn cười đi.”



Dứt lời, hắn giơ ra một ngón tay đâm thẳng về phía Diệp Nam Thiên. Thời điểm này, Diệp Nam Thiên đột nhiên bất động tùy ý để ngón tay của Khương Thần đâm tới.



Phanh!!!



Một đạo thanh âm giống như giương vỡ vang lên, thân ảnh Diệp Nam Thiên vốn mười phần ngưng thực lúc này giống như một tấm gương bị ngón tay của Khương Thần chọc cho vỡ nát.



“Giấc mơ này cũng quá giống thật. Hù ta suýt chút nữa sợ tè ra máu.”



Khương Thần khẽ lắc đầu nở một nụ cười khổ. Thế nhưng nụ cười trên môi hắn còn chưa nở được bao lâu liền cứng lại. Tại nơi xa xa ở đầu bên kia phiến không gian đổ nát, Khương Thần nhìn thấy một đạo thân ảnh mặc hắc bào đầu trùm mũ đen bộ dáng mười phần thần bí quay lưng bước đi.



Khương Thần sau khi phát hiện ra thế giới này chỉ là giấc mơ, chỉ là giả tưởng của mình liền yên tâm tất cả mọi thứ nơi đây có thể tùy ý mình thay đổi. Thế nhưng thời điểm nhìn thấy đạo thân ảnh hắc bào kia, hắn lập tức biết được đây không hoàn toàn là thế giới ảo.



Bởi lẽ duy nhất đạo thân ảnh hắc bào hắn nhìn thấy kia là người thật. Chân thật không phải ảo cảnh do cơn ác mộng này tạo ra.



Vì sao?



Vì hắn nhìn thấy ở đối phương có điểm quen thuộc.



Thời điểm tung hoành Đại Thiên Nguyên Giới hay là lâm vào vô tận trùng sinh, ngẫu nhiên qua một đoạn thời gian hắn đều có cảm giác có người từ trên cao nhìn trộm bản thân mình. Mà loại cảm giác đó vừa vặn trùng khớp với cái liếc mắt thoáng qua của hắc bào nhân kia.



Chính điều này khẳng định thế giới là ảo, thế nhưng hắc bào nhân là thật.



“Ngươi là ai?” Thanh âm mang theo vẻ tò mò cùng với đó có đôi chút hoảng sợ vang lên.



Người khác có thể đi vào giấc mơ của hắn, đây quá khủng bố đi. Nói kt hắn không sợ hãi liền là nói điêu.



“Có một ngày…ngươi sẽ tìm ra đáp án này.” Một đạo thanh âm phiêu miểu có chút mờ ảo không xác định khẽ vang lên. Hắc bào nhân kia đi dần về phương xa sau đó biến mất giữa những mảnh vỡ không gian.



“Đứng lại.”



Khương Thần quát lên một tiếng, một tay vung ra toan tính vạch phá hư không trước mắt tìm kiếm thân ảnh hắc bào nhân. Hắn chợt nhân ra bản thân ở chính giấc mơ của mình hiện tại lại không thể làm được gì. Bao quanh hắn lúc này là một chiếc lồng ánh sáng màu xanh lam vô cùng kiên cố. Ngăn cách bản thân với ngoại giới.



Thời điểm này Khương Thần mới nhận ra, cơn ác mộng vừa trải qua không phải tự mình tự tưởng tượng mà là do vị hắc bào nhân kia xây dựng nên. Mà cũng chính hắc bào nhân này đã làm ra lồng sáng này ngăn cản không cho hắn đuổi theo.



“Thứ chôn sâu trong lòng ngươi không phải tìm ra lý do Thời tộc ám toán thiên tài các thời đại…mà là tìm ra thân phận của ta.” Một đạo thanh âm phiêu miểu vang lên: “Chứng minh đi. Thoát khỏi ảo mộng chính là bước đầu tiên trên con đường tìm ra thân phận của ta.”



Nói đến đây, thanh âm kia hoàn toàn biến mất. Không gian rơi vào u tĩnh không một tiếng động. Tại không gian u tĩnh này, Khương Thần hoàn toàn có thể nghe được tiếng tim đập, tiếng máu chảy trong cơ thể. Thậm chí là nghe được tiếng các cơ quan trong cơ thể hoạt động.



Lúc này, hắn ngửa cổ nhìn theo phương hướng mà hắc bào nhân lần cuối cùng biến mất. Thanh âm lạnh lùng mang theo chút kích động vang lên:



“Mặc dù không biết ngươi là ai…thế nhưng cảm ơn đã tạo ra ảo cảnh này nhắc nhở ta.”



Nói đến đây, ánh mắt Khương Thần hiện lên vẻ sắc bén:



“Đó là trước khi tìm ra ngươi…ta nhất định phải đem Thời tộc xới tung lên. Đem tên khốn Diệp Nam Thiên kia chân chính đánh bại. Đem gót giày này đạp thẳng vào mặt hắn.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK