Người đăng: meomeo14311
Hang động chỉ một thoáng tăm tối lại bừng sáng. Khác với ban đầu bừng sáng bởi hỏa chủng thiêu đốt thì hiện tại bừng sáng bởi vì Khương Thần bị thiêu đốt.Hiện tại thiêu đốt bên ngoài Khương Thần chỉ là chút tổn thương da thịt mà thôi. Thứ hắn quan tâm lúc này chính là đem kinh mạch bảo vệ khỏi sự ăn mòn của hỏa diễm. Dùng tinh thần lực cùng huyết mạch trấn áp hỏa chủng không cho nó tàn phá cơ thể. Đồng thời dùng Hỗn Nguyên Chi Khí hỏa hệ của bản thân chậm chậm đồng hóa ngụy hỏa.
Việc này nói thì rất dễ, thế nhưng làm được lại không phải là việc dễ dàng.
Nếu như không phải Khương Thần tự tin về huyết mạch Thánh tộc thì hắn cũng không ngu mà nuốt vào hỏa chủng. Đó không khác gì tự tìm đường chết.
Chung quy thứ hắn ỷ vào lúc này chính là huyết mạch lực cường hãn, có thể trấn áp được hết thảy mọi thứ.
Lại nói, cố nén cơn đau nhức từ da thịt bị đốt truyền tới, Khương Thần chậm rãi nhắm lại hai mắt, tâm thần từ từ tiến vào bên trong cơ thể.
Lúc này, bên trong thể nội Khương Thần chính là ngập tràn hỏa diễm. Hỏa diễm bùng phát muốn đốt phá toàn bộ mọi thứ. Thế nhưng tuyệt nhiên nó lại không thể tổn hại được tới kinh mạch của Khương Thần. Bởi lẽ kinh mạch đã được từng tầng huyết dịch bao phủ bảo vệ.
Tuy rằng kinh mạch được bảo vệ bởi huyết mạch Thánh tộc thế nhưng hỏa diễm mang theo nhiệt độ khủng bố vẫn là chậm rãi thâm nhập vào hòng mài mòn dần huyết dịch ngưng kết kia. Mặc dù thâm nhập có chút chậm rãi thế nhưng kinh mạch là thứ yếu ớt nhất trong cơ thể nguyên giả, nếu như để hỏa diễm tổn thương dù chỉ chút xíu, thời khắc quan trọng đó có thể chính là đả kích chí mạng mang tính hủy diệt.
Kinh mạch Khương Thần mỗi ngày đều được huyết mạch chẫm rãi rèn dũa cùng cường hóa thế nhưng dưới nhiệt độ thẩm thấu, nó cũng dần trở nên héo rũ khô cạn, nhìn qua cực kì khủng bố. Không có huyết mạch cường đại, kinh mạch sớm đã bị thiêu đốt cho không còn tý gì.
Đem huyết mạch lực thôi phát đến tận cùng, Thánh Đồng bộc phát một màu cổ đồng lan tràn khắp hang động che phủ màu vàng kim của hỏa diễm.
Hỏa chủng dường như cũng cảm nhận được trấn áp liền lập tức bạo động không ngừng bộc phát ra lực lượng hủy diệt muốn tàn phá cơ thể Khương Thần.
“Tiểu bất điểm…ở trong thể nội của gia, gia chính là chúa tể.” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần lúc này vang lên.
Thánh Đồng mở lớn, cổ đồng sắc che phủ thân thể Khương Thần. Hỏa diễm bao phủ người Khương Thần dần dần thu nhỏ lại nhiệt độ hang động cũng dần giảm bớt.
…
Hoàng cung ba ngày sau…
Ngày hôm qua, đoàn đệ tử của Minh Nguyệt Vương Triều rốt cuộc đã chạy tới hoàng cung. Sau khi để tất cả mọi người chỉnh lại trạng thái tốt nhất, Long Thiên Thánh quyết định hôm nay chính là ngày mở ra thí luyện.
Vừa mới sáng sớm tất cả mọi người đã tập trung ở quảng trường rộng lớn nhất hoàng cung, cũng là nơi mà tất cả mọi người phải đi qua trước khi tới gian nghị sự điện.
Lúc này, đệ tử của chín đại thế lực đều xếp hàng ngay ngắn, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ phấn khích. Có thể thấy khí thế tỏa ra từ trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ.
Hiển nhiên loại thí luyện tràng này so với tỉ đấu võ đài kích thích hơn nhiều. Bởi lẽ tỉ võ đài giống như chỉ cần mạnh là được thế nhưng thí luyện này còn cần có kĩ năng sinh tồn, tự bảo vệ mình, kĩ năng đoàn đội…
Lúc này, bên phía Linh Vân Tông, ngoại trừ Bạch U Cơ, cũng không ai để ý rằng đội mình thiếu đi Khương Thần.
Một vị nam tử mặc thanh sam trường bào, dáng người thanh mảnh như thư sinh, khuôn mặt như tạc tượng, làn da trắng, môi đỏ như đánh son, sau khi nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Bạch U Cơ liền hướng về phía nàng, khẽ nói:
“Có chuyện gì vậy Cửu muội?”
“Ta không nhìn thấy Khương Thần mấy ngày hôm nay rồi.” Bạch U Cơ lộ ra khuôn mặt lo lắng nói.
Trong số các vị sư huynh sư tỷ, cũng chỉ có Bạch U Cơ tiếp xúc gần với Khương Thần, những người khác thậm chí còn chưa có thời gian nói chuyện với hắn. Bọn họ cũng chỉ được nghe Bạch U Cơ kể về hắn mà thôi, do đó trước sự kiện Khương Thần vắng mặt này, ai nấy cũng chỉ thoáng hiện chút lo lắng. Không có bày ra vẻ mặt thật tâm buồn rầu như Bạch U Cơ.
“Thời điểm các vương triều tới đây ta nhớ rõ hắn đã đi theo công chúa tới đâu đó…dường như từ hôm đó tới nay vẫn chưa nhìn thấy Khương Thần.” Mộc Kiếm Thanh giống như nhớ ra điều gì, khẽ nói.
“Vị công chúa nào?”
“Còn vị công chúa nào, sư tỷ. Tất nhiên là Long Giai My rồi.” Mộc Kiếm Thanh đáp: “Chỉ sợ lại bị công chúa này câu đi linh hồn rồi a.”
“Hừ.” Bạch U Cơ hừ lạnh không nói gì. Nàng đưa mắt nhìn về phía Long Giai My đang đứng bên đội ngũ Cửu Nguyệt Vương Triều.
Bên kia, Long Giai My đột nhiên cảm nhận được một luồng địch ý khó hiểu. Nàng lập tức lần theo dấu vệt nhìn sang. Sau khi thấy Bạch U Cơ đang lạnh lùng nhìn mình, theo lễ nghi, Long Giai My khẽ gật đầu cười một cái, thế nhưng khuôn mặt hiện lên vẻ kì quái.
Bạch U Cơ nhìn thấy Long Giai My mỉm cười gật đầu với mình, bản thân lại nghĩ lại Mộc Kiếm Thanh nói rằng Long Giai My câu hồn Khương Thần đi mất, lúc này nghĩ tới nụ cười đó khiến cho nàng tưởng tượng ra đối phương đây là đang cười nhạo mình. Nội tâm chợt dâng trào một luồng cảm xúc hỗn tạp.
Cố nén cỗ cảm xúc này xuống, Bạch U Cơ nhẹ nhàng bước về phía Long Giai My cách đó không xa, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng thổi vào chuông gió vang lên:
“Công chúa…có phải mấy hôm trước Khương Thần tới tìm ngươi?”
“Đúng vậy…không biết vị tỷ tỷ này hỏi chuyện đó là có việc gì?”
Bạch U Cơ mặc dù không thích Long Giai My thế nhưng đối phương nhẹ nhàng lễ nghĩa, bản thân cũng không thể kém cạnh được. Thanh âm nhẹ nhàng vì thế cũng vang lên:
“Hắn đã mấy ngày không xuất hiện, không biết công chúa có biết hắn đi đâu hay không?”
Mọi người xung quanh sớm đã bị vẻ đẹp thanh thuần đầy tươi trẻ của Long Giai My khiến cho kinh diễm, lúc này còn bị vẻ đoan trang thành thục của Bạch U Cơ làm cho si mê.
Song nữ cùng đứng cạnh nhau, mỗi người một vẻ, kia quả thật chính là tiên cảnh.
Thế nhưng người ngoài nghe được hai nàng dường như đang nghị luận về một tên nam tử. Giọng nói vị nữ tử đoan trang thành thục kia mang theo vẻ lo lắng. Ai nấy đều thầm hâm mộ vị nam tử gọi là Khương Thần kia. Có thể để một nữ tử như Bạch U Cơ lo lắng như vậy, bọn họ tò mò không biết vị Khương Thần kia lớn lên nhìn như thế nào.
Lại nói, Long Giai My nghe thấy Khương Thần vẫn chưa trở về, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên. Hiển nhiên nàng biết Khương Thần là rời đi luyện hóa ngụy hỏa. Hắn hẹn nội trong nửa tuần sẽ trở về. Ngày hôm nay vừa vặn nửa tuần. Nếu như về không kịp sẽ không được tham dự thí luyện. Nghĩ tới đây, sắc mặt cũng có đôi chút lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Long Giai My, Bạch U Cơ đại khái có thể xác định được đối phương không biết vị trí cụ thể của Khương Thần. Nội tâm mặc dù thở phào thế nhưng kèm theo đó càng thêm lo.
“Ta cũng không biết rõ hắn đi đâu…thế nhưng ta tin nhất định trong ngày hôm nay hắn sẽ trở về.”
“Đa tạ công chúa đã cho biết.”
Đương lúc mọi người còn đang ổn định đội hình chờ trưởng lão đoàn cùng với Long Thiên Thánh xuất hiện, phương xa vang lên từng tiếng ồn ào giống như xảy ra cãi vã.
Không hẹn mà cùng nhìn về hướng xảy ra thanh âm cãi vã, nơi đó chính là cổng vào hoàng cung.
Bởi vì khoảng cách xa cho nên không ai biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng dưới tinh thần lực mạnh mẽ, Bạch U Cơ nhận ra được khí tức quen thuộc. Khuôn mặt lo lắng lúc này giãn ra, nàng nở nụ cười tủm tỉm nhìn về phía Long Giai My nói:
“Cảm phiền công chúa giải vây giúp hắn. Dường như hắn bị thị vệ trong cung ngăn cản.”
“Hắn?”
“Khương Thần.” Bạch U Cơ khẽ nói.
Đoạn, nàng lặng lẽ đi trở về vị trí ban đầu của mình, bàn tay nắm chặt quyển sách cổ lúc này chậm chậm thả lỏng.
Long Giai My không có tinh thần lực linh mẫn, nàng cũng không xác định được tại cổng hoàng cung là ai đang cãi vã. Thế nhưng nếu như Bạch U Cơ nói đó là Khương Thần, nàng cũng muốn chạy ra nhìn xem. Dù sao đây cũng là hoàng cung, nàng là chủ nhà, tất nhiên chuyện này phải do nàng phụ trách.
Cổng hoàng cung lúc này quả thật Khương Thần đang bị hai vị thị vệ trung niên thực lực Nguyên Khí Cảnh ngăn cản. Bởi lẽ bộ dạng hiện tại của Khương Thần quả thực khiến cho người ta không khỏi có chút nghi ngờ.
Một thân mặc bạch y sạch sẽ liền không nói. Thế nhưng đầu tóc hắn thật kì dị.
Tại nơi đây nam tử có ba kiểu tóc phổ biến, thứ nhất liền là buộc hờ sau lưng, thứ hai là búi cao, cuối cùng là buông xõa. Thế nhưng kiểu tóc của Khương Thần lúc này lại khiến cho hai vị trung niên thị vệ ngạc nhiên một phen. Tóc cắt ngắn vô cùng, nhìn qua rất lạ mắt, thế nhưng không phủ nhận được nó rất đẹp.
Đây chính là kiểu tóc hiện đại được sử dụng tại Lam Hải Tinh. Khương Thần mặc dù không tình nguyện thế nhưng hắn chỉ có thể đem loại tóc này trình diện trước mặt mọi người, bởi lẽ tóc của hắn trong lúc luyện hóa ngụy hỏa đã bị ngụy hỏa đốt cho cháy gần hết.
Không chỉ có kiểu tóc, tay phải Khương Thần lúc này được quấn đầy băng trắng, thậm chí quấn thành một cục băng trắng to lớn nhìn qua giống như đồng chùy hết sức kì dị. Người ta gãy tay cũng không quấn băng dị hợm như hắn.
Chính bởi tạo hình kì dị như Khương Thần cho nên hai vị thị vệ hiện tại mới không cho hắn qua cổng đi vào trong cung.
“Hai vị đại ca, ta quả thật là đệ tử Linh Vân Tông, nếu các ngươi không tin có thể hỏi mấy vị sư huynh đệ của ta.” Khương Thần hướng về phía hai vị nam tử thị vệ khách khí nói.
“Hừ…không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể làm đệ tử Linh Vân Tông. Đệ tử Linh Vân Tông tham gia thí luyện lần này nghe nói đều từ Nguyên Khí Cảnh trở lên, ngươi là một tên Nguyên Thể Cảnh, chạy tới đây xàm ngôn cái gì?”
“Ta quả thực tới đây thí luyện.” Khương Thần cười nhạt nói: “Hai vị không tin có thể trở vào hỏi người bên trên.”
“Ta không rảnh ở đây nghe tiểu thí hài ngươi nói bậy. Nhanh chóng rời đi, chậm trễ liền cho ngươi đi bằng bốn chân.” Một trong hai vị thị vệ xua xua tay nói.
“Ta quả…”
“Đủ rồi…”
Vị thị vệ còn lại dường như có chút mất kiên nhẫn. Sau khi quát lên một tiếng, bàn tay của hắn ngưng tụ một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí hung bạo. Chưởng nắm thành quyền hướng thẳng về phía Khương Thần oanh kích muốn đánh hắn bay ra khỏi cổng hoàng cung.
Trước công kích hung bạo của đối phương, Khương Thần chỉ lạnh lùng nhìn nó tới gần.
Nếu như là lúc trước, hắn đối với một quyền này còn phải tốn một phen tâm tư ngăn cản. Thế nhưng hiện tại được ngụy hỏa trui rèn, tố chất thân thể của hắn đã mạnh lên không ít. Hiện tại nếu như đối chiến với Tô Ưng, hắn không cần sử dụng phù lục cũng có thể chiến thắng đối phương dễ dàng.
Bởi vậy cho nên trước quyền kình của thị vệ kia, Khương Thần không có ý định bày ra phòng ngự.
Khương Thần khinh thường phòng ngự rơi vào trong mắt tên thị vệ lại khiến cho hắn nghĩ là đối phương vì sợ hãi nên bất động. Thị vệ này cười lạnh một tiếng, quyền kình càng thêm uy mãnh đấm xuống.
“Tiểu tử…về sau tốt nhất tìm chỗ khác đùa giỡn.”
Thời điểm quyền đầu còn cách Khương Thần một đốt ngón tay, hắn dùng một phương vị xảo trá nghiêng sang trái né đi toàn bộ kình lực. Bàn tay trái cũng thuận thế tùy ý đánh ra một chưởng không chút Hỗn Nguyên Chi Khí.
Một chưởng bình thường đánh ra tưởng như muỗi cắn voi thế nhưng nó khiến cho thị vệ vẫn còn đang trong trạng thái ngạc nhiên, lúc này như phi đạn bắn ngược mà ra. Lăn lộn vài vòng trên mặt đất sau đó ôm lấy ngực mà ngất xỉu.
“Tiểu tử, ngươi dám động thủ?” Thị vệ còn lại nhìn thấy đồng bọn gặp nạn, hắn nộ khí xung thiên, thân thể lập tức di động. Bàn tay hướng về phía Khương Thần tung ra một chưởng.
Đứng trước một chưởng hung bạo, Khương Thần cũng không có ý định ra tay cản đỡ. Bởi lẽ hắn đã nhìn thấy Long Giai My chạy tới gần.
“Dừng tay.”