Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hai ngày nhanh chóng trôi qua…



Khi trời dần ngả về Tây, trong tầm mắt Khương Thần rốt cuộc cũng xuất hiện kiến trúc của nhân loại. Từ kiến trúc đặc thù làm toàn bộ từ gỗ, Khương Thần khẳng định chắc nịch đây chính là Mộc Linh Thành được ghi chú trên bản đồ.



Mộc Linh Thành là một thành trấn nằm trên lãnh thổ Cửu Nguyệt Vương Triều, nơi này trước kia vốn là một vùng rừng rậm đầy nguy hiểm. Về sau các mạo hiểm giả thường xuyên lui tới săn bắt yêu thú, bọn họ tại nơi này bắt đầu dựng trại để ở, lâu dần biến thành tiền trang, cuối cùng chính là Mộc Linh Thành như bây giờ.



Mặc dù nằm trên lãnh thổ Cửu Nguyệt Vương Triều thế nhưng hoàng triều cũng không rảnh vươn tay tới hết thảy các thành trấn trong thiên hạ mà quản lý được, thành ra Mộc Linh Thành trở thành một trong những khu vực tự trị trên vương triều.



Đi vào trong Mộc Linh Thành, Khương Thần phát hiện đường lớn do đất vàng trải thành bắt đầu đổi sang màu xanh lá mượt mà như cỏ. Mà những phòng ốc hai bên đường lớn đều xây dựng từ gỗ, thậm chí còn không ít những tòa kiến trúc còn dùng chính cây còn sống để xây dựng nên, biến rất nhiều những ngôi nhà đều phủ một màu xanh của lá cây. Khương Thần nhìn mảnh kiến trúc độc đáo như thế này, trong lòng không khỏi tấm tắc khen.



“Quả nhiên xứng với hai chữ mộc linh.”



Theo quan sát của Khương Thần trên địa đồ, hắn phát hiện ra Mộc Linh Thành này xem như là khu nhân loại duy nhất trong bán kính hai trăm dặm quanh đây. Bởi vì là nơi tập trung mạo hiểm giả từ bốn phương tề tựu cho nên mặc dù vị trí hoang vu thế nhưng mậu dịch lại thập phần phồn vinh.



Là địa phương tập trung đông đúc mạo hiểm giả cho nên đương nhiên trên đường phố phần lớn là đám người cả ngày thè lưỡi liếm vết máu trên đao rồi. Còn lại những người khác hoặc là mấy vị nam nữ thanh niên trẻ tuổi tới lịch luyện hoặc chính là thương nhân.



Tuy mậu dịch ở đây phồn vinh, lượng người cũng lớn nhưng bởi vì hàng năm đều sẽ phát sinh thú triều nên đến thời điểm đó người nơi này sẽ bỏ chạy. Đợi thú triều đi qua mới trở về, cho nên thành trấn tuy phồn vinh nhưng cũng không thể phát triển mạnh như những thành trấn ở sâu trong nội địa được.



Đây cũng là lý do tại sao nơi này lại xây dựng kiến trúc hoàn toàn giống như dung nhập vào rừng xanh. Bởi lẽ thú triều đi qua, bọn chúng nhiều ít sẽ nghĩ rằng đó là một phần của núi rừng cho nên sẽ giảm thiểu được nhiều thiệt hại.



Đi trên đường phố Mộc Linh Thành, kiến trúc đơn sơ mang theo phong cách đặc biệt khiến cho Khương Thần không khỏi có cảm giác mới lạ. Trong thành cũng có rất nhiều cửa hàng, có cái là bán đồ dùng hằng ngày, có cái bán trang bị vũ khí, thậm chí còn bán cả đan dược.



Ngoài những cửa hàng đó ra còn có tửu quán, khách điếm, kĩ viện, bán đấu giá các loại nữa. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ. Về cơ bản thì các thành trấn bình thường có gì, Mộc Linh Thành này đều có.



Nơi đây cũng có không ít mạo hiểm giả không có cửa hàng cố định, bọn họ đều ngồi bệt ở hai bên đường, trước mặt đều bày ra những thu hoạch ở trong rừng rậm để bán hoặc trao đổi.



Mộc Linh Thành mặc dù là một trong những khu tự trị của Cửu Nguyệt Vương Triều thế nhưng có một ít mạo hiểm giả thực lực tương đối cao đã kết thành liên minh, cùng nhau quản lý thành trì này. Giữa bọn hắn đã lập ra ước định, trong phạm vi của Mộc Linh Thành không được động võ, không được đánh cướp bằng không sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ liên minh mạo hiểm giả.



Khương Thần dọc theo đường cái mà đi, bộ dáng nhỏ gầy thư sinh, trang phục lại sạch đẹp, thoạt nhìn thật rất non nớt. Với bộ dáng này lại dám chạy vào rừng sâu núi thẳm tu luyện, hắn ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh.



Hắn đối với mấy đạo ánh mắt quan sát kia cũng không có bao nhiêu để ý. Một bộ nhàn nhã đi trên đường, vẻ mặt thập phần thưởng thức.



“Không biết lại tên hoàn khố nhà nào chạy tới đây ngắm cảnh.”



“Ha ha, nhìn bộ dáng nhàn nhã của hắn kìa. Không biết gặp phải yêu thú có sợ tè ra quần không đây.”



Người xung quanh nhìn thấy Khương Thần tiêu diêu tự tại, một bộ không hề lo nghĩ chuyện gì, ai nấy đều nhếch mép cười, khuôn mặt tràn đầy khinh thường.



Chạy tới nơi này mà lại mang theo loại bộ dáng kia, không phải thằng điên thì cũng là thằng ngu.



Tuy rằng hiện giờ sắc trời chưa tối hẳn thế nhưng rất nhiều những cửa hàng ở Mộc Linh Thành đều đã đốt đèn. Cảnh tượng thành trấn bấy giờ mới thật lung linh huyền ảo. Tất cả đều không khác gì những gốc cây cổ thụ biết phát sáng.



“Ồ.”



Đi tới đi lui một hồi, Khương Thần đột nhiên dừng lại. Hắn trông thấy ven đường cách đó không xa có một vị đại hán da ngăm đen trước người bày bán một ít dược liệu. Trong đó có mấy gốc linh dược hắn đang tìm kiếm ở Linh Vân Tông mà không thấy. Vì vậy, Khương Thần chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, cầm lấy một cây linh dược trong số đó để xem.



“Này này tiểu tử, ngươi có biết đó là thứ gì không mà động vào? Làm hỏng linh dược của ta, ngươi có đền nổi không?” Đại hán da ngăm nhìn thấy bộ dáng Khương Thần tựa như thanh niên mười tám, sắc mặt hiện lên chút thất vọng, thô lỗ nói.



“Vậy đây là linh dược gì thế?” Khương Thần nửa cười nửa không, khẽ nói.



“Hừ, ta cũng không phải luyện đan sư, làm sao biết là linh dược gì. Hù dọa ngươi thôi, thích thì mua, không thích thì cút.” Đại hán da ngăm hừ lạnh một tiếng, thanh âm tràn đầy sự không kiên nhẫn vang lên.



“Ha ha, vị đại ca này thật hài hước.” Khương Thần khẽ nở nụ cười, thanh âm nhàn nhạt khẽ vang: “Tính ta bình sinh rất thích lấy việc giúp người làm niềm vui. Như vậy đi, ngươi cho cái giá, ta mua hết chỗ này, giúp ngươi về nhà sớm.”



“Thật sự?” Đại hán da ngăm trợn mắt nhìn Khương Thần, thần sắc hiện lên vẻ khó tin.



“Mười phần chân thật.” Khương Thần gật đầu nói.



“Năm mươi…không, một trăm Hỗn Nguyên Thạch.” Đại hán da ngăm vui mừng ra mặt, toan tính bán với giá năm mươi Hỗn Nguyên Thạch thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Khương Thần, hắn lâm thời đẩy giá lên một trăm.



“Một trăm Hỗn Nguyên Thạch?” Khương Thần trợn mắt: “Làm sao nhiều như vậy? Ta chỉ có ba mươi mai a.”



Khương Thần nói đoạn liền lấy ra ba mươi khối Hỗn Nguyên Thạch bày lên mặt đất.



“Chỉ mua được vài gốc a.” Khương Thần khẽ nói: “Có thể cho ta xem mấy gốc linh dược đẹp mắt kia được không?”



Khương Thần bỏ Hỗn Nguyên Thạch sang một bên, tay chỉ về phía mấy gốc linh dược mà bản thân nhắm tới lúc đầu.



“Ba mươi khối Hỗn Nguyên Thạch ngươi chỉ mua được vài gốc thôi a.” Đại hán thần sắc có chút thất vọng, tuy vậy khuôn mặt hắn vẫn hiện lên vẻ gian xảo, ánh mắt nhìn về phía ba mươi khối Hỗn Nguyên Thạch của Khương Thần hiện lên chút tham lam.



“Tiểu huynh đệ, mấy gốc linh dược ngươi đang cầm chính là thứ đắt giá nhất của cửa hàng ta rồi. Nếu ngươi thực sự muốn mua, vậy đại gia ta liền chịu lỗ, bán cho ngươi ba mươi khối Hỗn Nguyên Thạch.”



“Thật sao? Vị đại ca này, ngươi thật tốt bụng.” Khương Thần cười nói: “Được rồi, vậy thì lấy nó đi, ta thấy mấy gốc này là đẹp nhất rồi.”



Giao cho đại hán kia ba mươi mai Hỗn Nguyên Thạch, Khương Thần cầm theo mấy gốc dược liệu kia hân hoan rời đi. Đại hán da ngăm nhìn theo bóng lưng Khương Thần nở nụ cười khinh bỉ:



“Không nghĩ tới ở đâu lại chạy ra thằng ngu, mua một đám phế phẩm.”



Đoạn, hắn bỏ ba mươi khối Hỗn Nguyên Thạch vào bao bố bên hông, miệng vui vẻ huýt sáo.



“A Ngưu, hôm nay làm sao có tâm trạng huýt sáo vui vẻ đến vậy?”



Một đạo thanh âm âm dương quái khí đột nhiên vang lên. Cuối đường xuất hiện một tên trung niên râu ria rậm rạp đang cầm theo một cái đùi gà nướng đi tới.



“Ha ha, vừa rồi gặp thằng ngu, hắn vậy mà dùng ba mươi Hỗn Nguyên Thạch đối lấy mấy gốc dược liệu phế phẩm của ta.” Đại hán da ngăm cười vui vẻ nói.



Chợt, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt liền biến đổi. Vội vã thu dọn đồ đạc, đại hán da ngăm lập tức theo hướng Khương Thần vừa rời đi mà đuổi theo, bỏ lại trung niên râu ria một bên còn đang ngơ ngác.



“Khốn kiếp, làm sao lại cảm thấy có điểm sai sai.” Đại hán da ngăm trên đường đuổi theo Khương Thần miệng khẽ chửi: “Tiểu tử kia vậy mà lại có nhẫn trữ vật. Ta làm sao lại không nhận ra ngay thời điểm đó a. Món hàng tốt, nhất định phải rình bắt tiểu tử này mới được.”



Đại hán da ngăm đuổi theo Khương Thần tới cuối đường vẫn không thấy đối phương đâu, trước mắt hắn hiện tại là mấy cái ngã rẽ, hắn cũng không biết đi ngã rẽ nào mà đuổi theo.



“Uy. Ngươi vừa rồi có thấy một tên thanh niên trẻ tuổi mặc áo trắng đi qua không?” Đại hán da ngăm chặn một vị mạo hiểm giả đi đường, vội vàng hỏi.



“Không có. Ở đâu ra thanh niên trẻ tuổi chạy tới nơi này.” Mạo hiểm giả kia là một vị nam tử tuổi tầm ba mươi, hắn không bị đại hán da ngăm làm cho giật mình, ngược lại bình thản đáp.



“Ài…”



Đại hán da ngăm bỏ qua nam tử sang một bên, bản thân nhắm mắt lựa chọn một hướng mà đuổi theo.



Mộc Linh Thành mặc dù ở nơi hoang vu hẻo lánh thế nhưng mật độ người rất đông, phạm vi cũng rất rộng. Nếu như lạc mất người ở đây, muốn tìm thấy cũng không khác gì mò kim đáy bể.



Hi vọng duy nhất của đại hán da ngăm lúc này chính là trang phục của Khương Thần so với người khác khác biệt rất nhiều. Dù sao người tới đây là mạo hiểm giả, trên người đều mang theo mùi vị huyết tinh, y phục cũng là loang lổ không ít vết máu. Bạch y trắng sạch như Khương Thần ngược lại rất dễ phát hiện.



Tìm một hồi lâu cũng không thấy Khương Thần, đại hán da ngăm thở dài một hơi, khuôn mặt tiếc nuôi ngẩn ngơ.



Trong khi đại hán còn đang chạy Đông chạy Tây, Khương Thần lúc này đã đi vào một khách điếm bên đường để tìm phòng trọ.



Lại nói, vừa rồi mua về đám dược liệu kia hắn cũng không lời lãi được bao nhiêu, chủ yếu là hắn mua được dược liệu bản thân cần mà không khiến cho đối phương phát giác hòng nâng giá trục lợi, đó là điều hắn cảm thấy vui vẻ. Đồng thời thái độ của đối phương đối với mình rất không tốt, đó là điểm khiến cho Khương Thần cảm thấy không vui cho nên mới trêu chọc đối phương một phen.



Người bán nắm bắt được tâm lý người mua, ngược lại người mua cũng không phải không có nghệ thuật mua hàng a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK