Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Thời gian lại trôi qua vài ngày. Hôm nay vừa vặn một tuần Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền tới Vân Đoan sơn mạch săn giết yêu thú làm nhiệm vụ tông môn.



Tổng số lượng nhiệm vụ bọn hắn có thể hoàn thành ở Vân Đoan Sơn mạch là sáu mươi nhiệm vụ, còn lại khoảng hai mươi nhiệm vụ rải rác ở những nơi khác trên Minh Nguyệt Vương Triều.



Đến hôm nay, hai ngươi bọn họ đã làm được gần hai mươi nhiệm vụ. Với lượng nhiệm vụ lên tới một trăm hai mươi, bọn họ chỉ có thời gian là một tháng rưỡi để hoàn thành. Tính ra tiến độ làm nhiệm vụ so với thời hạn không chênh lệch bao nhiêu.



Lại nói, mấy ngày trước Khương Thần thành công đem đầu Kim Giáp Quy kia mê hoặc bằng ảo trận. Sau cùng không những lấy được móng của nó mà còn biến mai rùa thành một món đồ phòng ngự vững chắc.



Hiện tại hắn cùng với Trương Nhị Huyền đang tiến dần về phần rìa ngoài phía Đông của Vân Đoan sơn mạch, nơi mà năm xưa vốn thuộc về Cửu Nguyệt Vương Triều.



“Sơn mạch này quả nhiên rất rộng lớn. Chúng ta săn giết yêu thú một tuần nay rồi rốt cuộc vẫn ở rìa ngoài.” Trương Nhị Huyền nhìn núi non trùng điệp trước mặt, khẽ lắc đầu cảm thán.



“May mắn nơi này là địa điểm tập trung nhiều loại yêu thú, bằng không đám nhiệm vụ này không biết ngày tháng năm nào mới hoàn thành.” Khương Thần lạnh lùng, khẽ nói.



Cả hai hiện tại đang theo chỉ dẫn của nhiệm vụ đi thu thập hoa của Tiêm Vân Thảo. Tiêm Vân Thảo là một loại linh thảo nhị phẩm chỉ mọc ở Vân Đoan sơn mạch, mỗi năm chỉ nở hoa một lần, hoa của nó có thể dùng làm linh dược luyện chế các loại đan dược giúp cho thần thanh khí sảng, đối với tu luyện cũng có tác dụng không nhỏ.



Theo tình báo tông môn ghi chép, Tiêm Vân Thảo sinh trưởng ở rìa phía Đông của Vân Đoan sơn mạch. Hiện tại khoảng cách của hai người Khương Thần đối với rìa phía Đông cũng không xa, vì thế bọn họ quyết định đi tìm kiếm Tiêm Vân Thảo.



Len lỏi trong rừng sâu mất hơn một ngày, Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền rốt cuộc chạy từ khu vực Đông Nam tới phía Đông Vân Đoan sơn mạch.



Nơi này thảm thực vật so với phía Đông Nam có chút khác biệt. Cụ thể là mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao hơn phía Đông Nam không ít, độ ẩm không khí cũng cao hơn, thuận tiện sinh trưởng một vài loại linh thảo ưa độ ẩm cao. Mà Tiêm Vân Thảo chính là ưa thích loại điều kiện sinh trưởng này.



“Tình báo nhiệm vụ chỉ nói rằng tại khu vực này có Tiêm Vân Thảo, cũng không có tọa độ cụ thể.” Khương Thần cầm lên ngọc bài nhiệm vụ, khuôn mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.



Giây lát đắn đo, hắn lấy ra rất nhiều nhiệm vụ ngọc bài khác tìm hiểu kĩ từng nhiệm vụ một.



“Như thế này đi.” Khương Thần đem năm cái ngọc bài nhiệm vụ giao cho Trương Nhị Huyền nói: “Khu vực này hầu hết chỉ là yêu thú nhất giai, chúng ta tạm thời tách ra tìm kiếm Tiêm Vân Thảo, thuận tiện làm các nhiệm vụ khác. Khu vực này cũng có vài loại yêu thú trong nhiệm vụ đề cập đến.”



“Được lão đại.” Trương Nhị Huyền gật đầu: “Chẳng qua làm sao có thể trao đổi liên lạc với nhau nếu như tìm thấy Tiêm Vân Thảo?”



“Đem ngọc bài này bóp vỡ, khi đó ta sẽ xác định được tọa độ của ngươi. Ngược lại ta cũng sẽ bóp vỡ ngọc bài này, khi đó phía ngươi cũng sẽ nhận được tin tức.” Khương Thần giao cho Trương Nhị Huyền một cái ngọc bài tự chế, sau đó nói.



“Ồ, thứ này lão đại ngươi kiếm được ở đâu vậy?”



“Không kiếm được ở đâu cả, ta đã đem một đạo tinh thần lực của mình lạc ấn trong đó, thời điểm ngươi bóp vỡ, ta tự khắc cảm nhận được.”



Khương Thần dứt lời liền không giải thích gì thêm, hắn theo một hướng đạp lên mặt đất mà lướt đi. Phía sau, Trương Nhị Huyền cũng chủ động lựa chọn một phương hướng sau đó rời đi.



Lại tiếp tục trôi qua hai ngày trong rừng rậm, Khương Thần đã tranh thủ làm được thêm ba nhiệm vụ nữa trong quá trình tìm kiếm Tiêm Vân Thảo. Trên thực tế, khu vực rìa phía Đông Vân Đoan sơn mạch này cũng không thiếu Tiêm Vân Thảo. Thời gian ba ngày qua, Khương Thần đã tìm thấy vài gốc, chẳng qua nhiệm vụ tông môn yêu cầu thu thập hoa của Tiêm Vân Thảo cho nên dù cho tìm được linh thảo mà không có hoa thì vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.



Trong thời gian này, Khương Thần cũng thu nhặt được không ít các loại linh thảo khác, mà mấy loại linh thảo này nếu như có thể bảo tồn tốt, hoàn toàn có thể luyện chế đan dược.



Hiện tại Khương Thần đang lúc giao chiến cùng một tôn cự mãng yêu thú nhị giai thì cảm ứng được ngọc bài bên phía Trương Nhị Huyền truyền đến tin tức. Hắn lập tức từ bỏ đối thủ của mình, dựa theo cảm ứng trên ngọc bài mà dò tìm tọa độ của đối phương.



Sau hai canh giờ lần theo cảm ứng tinh thần lực, hắn rốt cuộc tìm thấy Trương Nhị Huyền. Đương lúc định lên tiếng gọi đối phương, Khương Thần chợt nhận ra bộ dáng đối phương có chút lén lút nhìn về một hướng, nổi lên chút tò mò, hắn chậm chậm tiến lại gần.



“Ngươi đang làm gì vậy? Chỗ nào có hoa của Tiêm Vân Thảo? Làm sao ta ngay cả một gốc cũng không thấy?”



Trương Nhị Huyền đang nhập tâm nhìn trộm qua một lùm cây, thanh âm của Khương Thần vang lên không khỏi khiến cho hắn giật nảy cả mình. Tóc gáy hơi dựng lên, Trương Nhị Huyền khẽ nói:



“Lão đại, ngươi muốn hù dọa chết ta sao?”



“Hừ, làm gì lén lén lút lút ở đây?”



“Hắc hắc.” Trương Nhị Huyền nở nụ cười đê tiện nói: “Lão đại, ngươi sẽ ngạc nhiên vì phát hiện của ta a.”



Trương Nhị Huyền nói đoạn liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho Khương Thần ngồi xuống. Vạch ra lùm cây, Trương Nhị Huyền chỉ về phía trước nói:



“Ngươi nhìn xem ta phát hiện ra thứ gì?”



Theo chỉ tay của Trương Nhị Huyền, Khương Thần nhìn về phương hướng đó. Sắc mặt vốn dĩ lạnh lùng của hắn lúc này hiện lên chút kích động.



Phía trước cách vị trí bọn hắn đứng khoảng chừng hơn một trăm mét xuất hiện ba tôn yêu thú to lớn. Ba yêu thú này là ba con hổ vằn đen hung dữ, trên lưng của bọn chúng đều có hai cánh rộng lớn đang khép lại.



Cả ba tôn yêu thú này quây lại với nhau đều nằm yên trên mặt đất, xung quanh còn có rất nhiều máu tươi. Vẻ mặt Khương Thần khi nhìn thấy ba tôn yêu thú kia liền ngạc nhiên vô cùng. Đây chẳng phải là ba tôn Thiên Dực Hổ mấy ngày trước đại chiến cùng Vân Sí Điểu trên bầu trời hay sao? Làm sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây?



“Thiên Dực Hổ này chẳng phải chạy về sâu trong sơn mạch sao? Sao lại xuất hiện ở đây a?”



Thu lại vẻ mặt kích động, Khương Thần trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng hắn đưa ra được một cái kết luận. Đó là trong lúc kháng cự với yêu đan tự bạo của Vân Sí Điểu, ba tôn Thiên Dực Hổ này đã bị thương nặng. Thân mang trọng thương, bọn chúng không dám trở về hang ổ sâu trong sơn mạch vì sợ các yêu thú khác săn giết cho nên đã bay ra ngoài rìa chờ đợi khôi phục thương thế.



Khương Thần có thể nhìn ra được ba tôn Thiên Dực Hổ lúc này bị thương nặng bởi vì tư thế ngủ của bọn chúng so với bình thường khác xa.



Thiên Dực Hổ cùng với dã hổ bình thường tập tính cũng không có khác nhau bao nhiêu. Trong lúc bọn chúng ngủ say thì tư thế vẫn luôn ở trạng thái rình rập con mồi hoặc đề phòng mọi thứ. Dựa vào đó có thể phản ứng kịp thời trước biến cố có thể xảy ra.



Thế nhưng nhìn vào ba tôn Thiên Dực Hổ trước mặt, bộ dáng uể oải, tư thế tùy ý năm trên mặt đất đều cho thấy bọn chúng vô cùng suy yếu.



“Yêu đan của Vân Sí Điểu bạo tạc vậy mà có thể đem bọn chúng đánh thành hình dạng như thế này. Tứ giai đỉnh phong yêu thú quả nhiên kinh khủng.” Khương Thần nhìn bộ dáng uể oải của ba tôn Thiên Dực Hổ, khẽ lắc đầu cười khổ: “Thậm chí chúng ta tiếp cận với khoảng cách gần thế này nó cũng không biết.”



Ba tôn Thiên Dực Hổ lúc này có thể dùng hai từ thê thảm để hình dung. Trên người xuất hiện vô số vết bỏng lớn. Lông tóc cháy trụi, lông cánh thậm chí cũng bị hỏa diễm thiêu cháy nham nhở. Mặc dù mấy ngày trôi qua rồi thế nhưng miệng các vết thương vẫn không ngừng rỉ máu.



Phải biết phòng ngự cùng sức hồi phục của yêu thú vốn rất kinh khủng, các loại vết thương ngoài da thường chỉ trong vài canh giờ là có thể liền vết, cầm máu. Hiện tại mấy đạo vết thương kia vẫn còn rỉ máu, chứng tỏ thiệt hại phần mềm do bạo tạc gây ra đối với Thiên Dực Hổ là rất lớn.



“Lão đại, hiện tại chúng ta làm gì?”



“Nếu như ngươi quyết định gọi ta tới đây, vậy thì ta nghĩ ngươi đoán được ta sẽ làm gì tiếp theo.” Khương Thần cười nhạt khẽ nói.



Thằng này bình thường nhát gan, không nghĩ tới hiện tại uống nhầm thuốc gì lại dám đánh chủ ý lên đầu tứ giai yêu thú. Phải biết kia là tứ giai yêu thú, tứ giai chân chính, so với nhân loại chính là Nguyên Linh Cảnh trung kì nguyên giả a. Mặc dù lúc này cả ba tôn yêu thú đều bị thương đến không nhấc được mình, thế nhưng lạc đà gầy chung quy lại vẫn hơn con ngựa béo. Nếu như muốn làm thịt ba đầu yêu thú kia, vậy thì nhất định phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng.



“Hắc hắc, ta biết nhất định lão đại ngươi sẽ hứng thú.” Trương Nhị Huyền nở nụ cười gian xảo nói: “Không giấu gì lão đại ngươi, Trương Nhị Huyền ta trời sinh linh mẫn với nguy hiểm. Thời điểm ba tôn yêu thú này còn đỉnh phong, tâm thần ta đều sẽ rối loạn không yên, hiện tại đối mặt với bọn chúng lại không có cảm giác gì, vì thế ta đoán chắc bọn chúng bị thương nặng hơn so với bề ngoài rất nhiều. Thậm chí hiện tại có thể đối kháng với địch nhân hay không cũng khó nói.”



Nghe Trương Nhị Huyền nói vậy, Khương Thần lại một lần nữa phải thay đổi ánh mắt nhìn đối với tên bàn tử này. Không ngờ đôi phương lại còn có thể dựa vào cảm giác linh mẫn của bản thân để suy đoán ra mấy tôn yêu thú này bị thương trong khi hắn phải mất một hồi quan sát tỉ mỉ mới nhìn ra sơ hở.



“Xem ra nhát gan cũng co thể hình thành nên một loại kĩ năng đặc thù đến vậy.” Khương Thần cười nhạt khẽ nói.



“Hắc hắc hắc.” Trương Nhị Huyền tươi cười. Chỉ cần Khương Thần không bác bỏ phán đoán của mình, hắn liền có thể xác định tám thành cảm giác của bản thân là chính xác.



“Hừm. Ngươi nói không sai, ba tôn Thiên Dực Hổ kia quả thật bị thương nặng.” Khương Thần gật đầu khẽ nói: “Đây quả thật chính là miếng mồi béo bở ông trời ban cho chúng ta.”



“Ha ha ha, được rồi, ta chỉ cần lão đại ngươi khẳng định như vậy.” Trương Nhị Huyền cười đáp.



Đoạn, hắn đang định đứng dậy tiến về ba tôn Thiên Dực Hổ thì một bàn tay đem lưng áo của hắn kéo lại.



“Lão đại, ngươi làm gì a?”



“Chờ.”



“Chờ cái gì?”



“Chờ đợi ba tôn Thiên Dực Hổ này có động tĩnh. Thông tin hiện tại của chúng ta quá ít ỏi, không thể manh động.” Khương Thần lắc đầu khẽ nói.



Dù cho hiện tại Thiên Dực Hổ có bị thương đến không nhấc được mình đi chăng nữa thì Khương Thần cũng không dại gì mà tiến lên. Trước khi xác định được chắc chắn ba tôn yêu thú kia vô lực tái chiến, hắn sẽ không dễ dàng ra mặt.



“Chờ? Càng để lâu ba tôn yêu thú kia càng hồi phục được nhiều thực lực, lúc đó chúng ta làm sao có thể ra tay.” Trương Nhị Huyền khẽ nói.



“Cảm giác linh mẫn của ngươi không sai.” Khương Thần nở nụ cười nghiền ngẫm nói: “Thế nhưng vẫn cần phải rèn dũa một số kinh nghiệm thực chiến khác.”



“Vì sao lão đại ngươi lại nói vậy?”



“Bởi vì có lẽ có kẻ sẽ không nhịn được mà ra tay trước chúng ta.” Khương Thần cười nhạt nói.



Hắn vừa dứt lời, một đạo thanh âm hổ gầm vang lên khiến cho rừng cây run rẩy.



Hống!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK