Người đăng: meomeo14311
Nghe thấy Khương Thần nói vậy, sắc mặt của Trương Tiểu Hân mới xuất hiện vẻ hòa hoãn. Thật ra mà nói, nàng vẫn có đôi chút không tin tưởng năng lực của Khương Thần. Thế nhưng ngẫm lại lúc trước, hắn có thể dựa vào trận pháp mà vây khốn mười người trung niên nhân đầu lĩnh kia, sau đó Trương Nhị Huyền cũng dựa vào trận pháp đó mà khiến cho chín người khác rơi vào mê huyễn, loại năng lực này không thể không nói đối với nàng rất là hữu ích.Chính bởi vậy cho nên nàng tình nguyện hợp tác với hắn hơn là tìm kiếm kẻ khác mạnh hơn để chia sẻ bí mật. Dù sao hai người cũng được tính là có chút quen biết, đồng thời nàng cũng cảm thấy hắn không phải là người xấu.
“Ngươi xác định?”
“Giống như ta đã nói lúc trước…” Khóe miệng Khương Thần hiện lên ý cười: “Một lời đã ra, ta rất ít khi rút lại.”
“Rất ít khi nghĩa là ngươi vẫn có thể rút lại?” Trương Tiểu Hân khẽ nhíu mày.
Khương Thần gật đầu, lạnh lùng đáp:
“Đúng vậy…nhưng chỉ là một đám Nguyên Hồn Cảnh nhỏ nhoi còn chưa đủ tư cách để ta rút lại lời đã nói.”
“Ha ha…thật không biết ngươi lấy đâu ra năng lực để có thể nói ra một câu Nguyên Hồn Cảnh nhỏ nhoi.” Trương Tiểu Hân ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Mặc dù vậy, ta đột nhiên có chút tin tưởng ngươi có loại năng lực đó.”
Miệng Khương Thần hơi cong xuống, hai vai khẽ nhún biểu đạt không có ý kiến gì.
“Được rồi! Nếu đã thế, vậy quan hệ giữa chúng ta hiện giờ là hợp tác. Ngươi có thể cùng hưởng mảnh sơn cốc này với ta. Hi vọng ngươi nhớ rõ lời nói ngày hôm nay, ngày sau mạnh mẽ rồi có cơ hội nhất định phải hốt trọn ổ Tham Lang mạo hiểm đoàn.”
“Yên tâm, sẽ không lâu đâu. Dùng hai từ ngày sau có lẽ hơi quá.” Khương Thần khẽ nở nụ cười lạnh.
Trương Tiểu Hân cũng không quan tâm Khương Thần nói gì, nàng chỉ về phía góc tối tận cùng hang động phía trước nói:
“Nơi đó có một cái địa đạo bí mật xuyên qua lòng núi có thể dẫn chúng ta tới gần khu vực nội vi Vĩnh Hằng Băng Tinh này chính là ta lấy từ nơi đó.”
“Sơn cốc này vốn đã thập phần bí mật, khu vực tiếp giáp đó càng bí mật hơn nữa. Nơi đó còn có đại lượng linh dược, Hỗn Nguyên Chi Khí cũng rất dồi dào. Tu luyện tại nơi đó một ngày công hiệu gấp mấy chục lần bên ngoài, hơn nữa nơi đó cũng không tồn tại yêu thú. Chúng ta có thể tới nơi đó hảo hảo tăng lên thực lực sau đó lại tìm Tham Lang mạo hiểm đoàn báo thù.”
Một cái thiên đại bí mật cứ thế chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút liền bị nàng nói ra.
Khương Thần không khỏi khẽ giật mình, trong nội tâm cảm thấy ngoài ý muốn. Không thể tưởng tượng được nữ tử này nhìn thoáng có vẻ ngốc nghếch, vậy mà lại ngốc nghếch thật. Tâm tư cũng rất đơn thuần. Sơn cốc này, hay nói đúng hơn là phía sau sơn cốc này chính là một mảnh bảo địa, nàng dĩ nhiên lại hời hợt nói với một người chỉ quen biết chưa được bao lâu.
Vẻ ngoài băng sương, bên trong lại là một cô nương chưa trải sự đời!
“Ngươi tin tưởng ta thế sao? Chẳng lẽ không sợ vì ta độc chiếm bảo địa đó mà sẽ gây bất lợi với ngươi?” Khương Thần lộ ra ý cười nghiền ngẫm, nói: “Phải biết có thể đem đám Nguyên Hồn Cảnh kia vây công trong trận pháp, ta liền có đầy đủ thực lực vây nhốt ngươi.”
“Chỉ cần ngươi giúp ta tiêu diệt được đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kia, bảo địa thuộc về ngươi thì có làm sao?” Trương Tiểu Hân nhàn nhạt nói, sau đó khẽ lườm Khương Thần mà nói tiếp: “Chẳng qua nếu như ngươi muốn gây bất lợi với ta, chỉ sợ ngươi sẽ phải trả một cái giá lớn.”
“Có thể sống sót dưới vây quét của đám người kia trong hai năm nay, ta cũng không phải dễ đối phó như vậy đâu.”
“Đã như vậy, chúng ta cứ hảo hảo hợp tác thôi. Ngươi tín nhiệm ta, ta cũng sẽ không cô phụ tín nhiệm của ngươi.” Khương Thần lạnh lùng đáp.
“Hừ.” Trương Tiểu Hân khẽ hừ lạnh một tiếng: “Đi, ta dẫn ngươi đi nhìn thiên đại bí mật.”
“Đợi một chút, cá sắp chín.” Khương Thần mở ra vung nồi lớn nhìn phần cá hấp bên trong, khẽ nói: “Đã lâu rồi chưa được ăn.”
“Ngươi còn có tâm tư ăn uống sao?”
“Dĩ nhiên. Tu luyện không phải là vì một khỏa tự tại chi tâm sao? Ung dung, không bị ràng buộc, hết sức tự nhiên cùng nhàn hạ.” Khương Thần cười cười đóng lại vung nồi, miệng lẩm nhẩm khẽ đếm số.
“Thật không hiểu đám nam nhân các ngươi nghĩ gì.” Trương Tiểu Hân khẽ nói thầm trong cổ họng.
Một lời này vang lên rất khẽ thế nhưng lại dễ dàng để cho Khương Thần nghe được. Hắn không chút khách khí, một câu hết sức bình thường vang lên:
“Ngươi muốn biết bọn hắn nghĩ gì sao? Ví dụ như một nam nhân khác đứng ở đây đi, hắn có lẽ sẽ nghĩ cách đem ngươi chinh phục. Hơn nữa chính là đem ngươi đẩy ngã.”
Trương Tiểu Hân trợn trừng mắt lên, thanh âm kèm theo chút tức giận:
“Lưu manh.”
“Ha, đừng hiểu nhầm. Ta chỉ là lấy ví dụ mà thôi.” Khương Thần khoát tay ra hiệu: “Tất nhiên là loại trừ ta ra. Ta không có hứng thú với ngươi.”
“Ngươi…”
Trương Tiểu Hân tức giận, sau khi dẫm mạnh chân một cái, nàng liền di chuyển về phía giường đá góc hang. Một trận chân đá tay đấm vang lên, Trương Nhị Huyền vốn đang ngất xỉu nay càng rơi vào thảm trạng. Trước tình cảnh này, Khương Thần cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Nữ nhân quả nhiên là giống loài kì lạ nhất thế gian. Ngươi đối với nàng sản sinh hứng thú, buông lời tán tỉnh, nàng sẽ mắng ngươi lưu manh. Ngược lại ngươi nói ngươi đối với nàng không có nửa điểm hứng thú, nàng liền đối với ngươi vô cùng tức giận.
…
Trải qua một canh giờ theo thông đạo đi qua lòng núi, Trương Tiểu Hân dẫn Khương Thần tới một sơn cốc khác đẹp đẽ hơn chỗ cũ gấp trăm lần.
Nơi đây sinh trưởng đủ loại linh dược trân quý. Một cỗ mùi thuốc xen lẫn trong không khí khiến cho tâm thần người ta trở nên thư sướng. Trách không được Trương Tiểu Hân này nói nơi đây tu luyện nhanh hơn bên ngoài. Nồng độ Hỗn Nguyên Chi Khí tại đây quả thực cao không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt tham lam đảo quét qua linh dược trong sơn cốc, Khương Thần khẽ thè lưỡi ra liếm mép. Nếu như trong mắt kẻ si tình là yểu điệu thục nữ, vậy thì trong mắt luyện đan sư bọn hắn liền chính là linh dược, đan dược…
“Không tệ. Ta đang lo bản thân thiếu khuyết tài nguyên tu luyện đây.” Khương Thần khẽ cười nói: “Nếu như có thể tu luyện tại nơi này…ha ha.”
Hiện tại Trương Tiểu Hân đi phía trước hắn, hắn ngược lại ở phía sau thỉnh thoảng lại ngắt lấy vài gốc dược liệu, bộ dáng dường như đang tìm lựa theo chủng loại cần thiết chứ không phải tùy ý mà ngắt lấy.
Trương Tiểu Hân dẫn Khương Thần đi tới một gốc cây sần sùi màu nâu đen mười phần cao lớn. Trên cây mọc ra rất nhiều trái cây màu hồng phấn hình dáng tựa như quả đào.
“Trái cây trên cây này mỗi tuần đều mọc ra một lần, đây chính là lương thực của ta thời gian qua. Tất nhiên ngươi nếu như muốn ăn thịt vậy thì phải tự mình giải quyết.”
Khương Thần nhìn lên những trái cây kia, trong lòng tấm tắc lấy làm kì lạ. Mỗi tuần nở ra một lần, trước giờ hắn còn chưa từng nghe thấy loại cây nào như thế. Mảnh đất này quả nhiên là phúc duyên bảo địa.
Trương Tiểu Hân nói đoạn, bấy giờ nàng mới để ý Khương Thần vậy mà trên đường đi đã ngắt nhiều linh dược đến thế. Mày liễu khẽ nhíu, miệng hơi chút hé mở muốn nói gì, thế nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Khương Thần cũng để ý tới cử chỉ của nàng, hắn cũng là im lặng không nói gì.
“Chỉ cần ngươi hoàn thành hứa hẹn, những thứ kia đều là của ngươi. Hôm nay ta dẫn ngươi tới đây có nghĩa là đã chia nơi này cho ngươi rồi. Hi vọng ngươi có thể nhanh chóng tăng lên thực lực. Ta nghĩ với thực lực hiện giờ, ngươi cũng không thể làm gì được Tham Lang mạo hiểm đoàn.”
“Ngươi yên tâm. Tốc độ tu luyện của ta cũng không tệ, có lẽ không ra một năm ta đã có thể vượt qua ngươi rồi.”
“Hừ, nam nhân các ngươi chỉ biết mạnh miệng.” Trương Tiểu Hân hừ lạnh nói: “Một năm nữa ta chắc chắn sẽ chạm tới Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Ngươi muốn vượt qua ta, tối thiểu liền là đột phá hai đại cảnh giới…một năm ư?”
“Ta là luyện đan sư.”
Khương Thần cười nhạt một tiếng, không chút dài dòng nói thẳng. Hắn muốn sử dụng linh dược trong sơn cốc này, không bằng nói thẳng ra thân phận này cho Trương Tiểu Hân biết, như vậy sau này cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
“Ngươi…ngươi chẳng phải là trận pháp sư sao?”
Khuôn mặt Trương Tiểu Hân hiện lên vẻ kích động. Nhưng tiếp theo lại là giật mình, trách không được người này vừa mới nhìn thấy linh dược lại lộ ra thần sắc mê say đến thế.
“Cũng không có quy định trận pháp sư liền không thể là luyện đan sư.” Khương Thần có chút hờ hững đáp.
“Luyện đan sư cấp bậc gì?”
“Có thể coi như nhị phẩm đi.” Khương Thần nhún vai khẽ nói.
Trương Tiểu Hân lại một lần nữa đánh giá nam tử trẻ tuổi trước mắt này. Trên khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Nàng tuy xuất thân không cao quý thế nhưng cũng hiểu rõ luyện đan sư nhị phẩm đại biểu cho điều gì.
Trước kia nàng nhớ dong binh của mình có hộ tống một vị luyện đan sư nhất phẩm mà thôi vậy mà đoàn trưởng của bọn họ đã đích thân huy động cả đội dong binh làm hộ vệ cho người kia. Vậy có thể hiểu luyện đan sư bình thường đã được người người tôn kính như vậy rồi, luyện đan sư nhị phẩm như Khương Thần đương nhiên so với nhất phẩm thì kinh khủng hơn nhiều lắm.
“Không nghĩ tới ngươi lại khủng bố như vậy.”
“Tóm lại hiện giờ ta có thể luyện chế liên tục nhị phẩm đan dược. Vì vậy đối với đan dược tu luyện ta nghĩ sẽ không thiếu khuyết.” Khương Thần chậm chậm nói: “Thậm chí ta có thể giúp ngươi đạt tới Nguyên Linh Cảnh, khi đó ngươi có thể tự tay trả thù mà không cần nhờ đến trợ giúp của ta.”
Trương Tiểu Hân nghe vậy, sắc mặt liền hiện lên vẻ vô cùng vui mừng. Nàng nói:
“Thật sự?”
“Tất nhiên. Nhưng đó là khi ta đạt tới tứ phẩm luyện đan sư.” Khương Thần cười nhạt nói: “Với phẩm cấp nhị phẩm như bây giờ, rất khó hoặc tốn không ít thời gian.”
“Ài…” Trương Tiểu Hân ủ rũ một thoáng, sau cùng nàng mới nở một nụ cười nói: “Không sao, chỉ cần tiêu diệt được Tham Lang mạo hiểm đoàn, bất kì ai cũng đều là ân nhân của ta. Mảnh sơn cốc này chính là phần thưởng.”
Khương Thần lại nhún vai một lần nữa biểu thị không có ý kiến. Trương Tiểu Hân thấy vậy liền khẽ bĩu môi.
Nói chuyện với kẻ này quả thực chán ngắt!