Người đăng: meomeo14311
Chương 457: Yêu thú tập kíchPhương viên hơn chục dặm xung quanh Mộc Linh Thành hướng về phía biên giới có thể nói là tương đối an toàn, bởi lẽ yêu thú quanh đây hầu như đã bị các mạo hiểm giả tiêu diệt, thế nhưng vượt qua phạm vi đó, có an toàn hay không phải dựa vào khả năng tinh nhanh nhạy bén của người đi rừng.
Đội ngũ di chuyển đến nửa buổi chiều liền bắt gặp một cuộc tấn công nhỏ của yêu thú. Lúc này, sự tàn khốc của khu rừng mới thực sự bắt đầu.
Đợt yêu thú tập kích này là một bầy Xích Hồng Xà nhị giai yêu thú. Đối với đội dong binh do Khang đội trưởng dẫn đầu, nhị giai yêu thú là chưa đủ gây sợ, thế nhưng vừa mới bắt đầu đã có nhị giai yêu thú tập kích, đường đi phía trước không thể không nói báo hiệu một đợt chập chùng hiểm nguy.
Xích Hồng Xà toàn thân đỏ rực to cỡ bắp đùi người trưởng thành, trên đầu có mào đỏ tía, răng nanh dài cùng một chiếc lưỡi như tia máu không ngừng thò ra thụt vào.
Bầy Xích Hồng Xà này có năm con, bọn chúng trèo lên cành cây muốn thừa dịp những dong binh không kịp chuẩn bị mà tấn công. Rất tiếc kinh nghiệm chiến đấu của những dong binh này không phải dạng vừa. Hai đầu Xích Hồng Xà dẫn đầu đi trước liền bị đánh cho phải thoái lui.
“Tất cả mọi người cẩn thận với hỏa độc của nó. Nếu như dính phải, da thịt sẽ dần bị bong tróc như bị bỏng, rất nguy hiểm.” Khang đội trưởng gọi là Khang Chính, hắn đối với các loại yêu thú tương đối am hiểu, lúc này liền ngay lập tức ra lệnh cho các đội viên trong đội dong binh tản ra phòng thủ.
Năm đầu nhị giai yêu thú này không đáng sợ, thế nhưng Khang Chính sợ mọi người mải mê đối phó với yêu thú sẽ rơi vào tập kích của các yêu thú khác cho nên mới cẩn thận nhắc nhở.
“Đội trưởng yên tâm, mấy đầu nghiệt súc này còn chưa đủ gây sợ.” Một vị đội viên trong đội tự tin cười nói.
Trường kiếm trong tay hắn lúc này huy động trên không trung, từng tia kiếm khí hướng về phía một đầu Xích Hồng Xà bắt đầu oanh kích.
Gào!!!
Đầu Xích Hồng Xà bị chọn làm mục tiêu kia lúc này rú lên một tiếng giận dữ. Nó trườn trên cành cao hướng về phía vị nam tử kia triển khai công kích. Những người khác sau khi thấy nam tử nọ đi tiên phong liền không chút chậm trễ chia nhau bao vây những đầu độc xà còn lại mà oanh giết.
Chiến trường chỉ còn Khang Chính cùng Khương Thần là chưa gia nhập. Trong khi Khang Chính đứng ngoài vòng chiến quan sát thế trận, chuẩn bị cho bất trắc xảy ra thì Khương Thần một mực nhìn về phía thùng xe sang trọng nơi mà một nam một nữ kia đang ngồi.
Dong binh được thuê việc tối quan trọng chính là bảo vệ tính mạng của thân chủ, hiện tại công việc chiến đấu đã có những người kia lo, Khương Thần đương nhiên ở một bên phải đảm đương nhiệm vụ bảo vệ thân chủ rồi. Chẳng qua có tới phiên hắn ra tay không cũng chưa biết. Bởi lẽ ngoài dong binh ra, hai người kia còn có bốn hộ vệ thân cận chuyên cặp kè sát nách.
“Khương tiểu huynh đệ cũng thật có nghề. Không nghĩ tới lại thích ứng nhanh như vậy.”
Khang Chính một bên nhìn thấy cử động của Khương Thần liền gật đầu tấm tắc ngợi khen. Những người kia đều ham đánh nhau với yêu thú, không một ai ở lại bảo vệ cho thân chủ, chẳng may có yêu thú bên ngoài tập kích thùng xe kia, đó chẳng phải là làm hỏng nhiệm vụ hay sao.
“Khang đội trưởng cũng không tệ. Mấy vị huynh đệ trong đội quả thật có phúc mới gia nhập được đội của ngươi.” Khương Thần khẽ gật đầu đáp lại.
Khang Chính nhận ra cử động của hắn là lo cho thân chủ nhiều hơn đánh nhau đương nhiên hắn cũng nhận ra cử động của đối phương là bảo vệ cho những đội viên trong đoàn.
“Ha ha.”
Khang Chính chỉ cười trừ không nói gì, ánh mắt nhìn Khương Thần càng nhiều thêm sự hân thưởng.
Bên kia chiến trường, năm đầu Xích Hồng Xà càng đánh càng hăng, thế nhưng bọn chúng lại không thể địch lại được liên tục mấy vị Nguyên Khí Cảnh, thậm chí có cả Nguyên Hồn Cảnh tham gia vây công.
Do đó chỉ một khoảng thời gian ngắn, cả năm đầu yêu thú đều bị mọi người giết chết. Thân thể của tất cả bọn chúng đều bị mổ ra làm đôi, bất quá trong cơ thể năm đầu yêu thú không có một cái yêu đan nào. Đối với việc này, các dong binh cũng thoáng có chút tiếc nuối thở dài một hơi. Lúc thám hiểm chém giết yêu thú bị thương mà không nhận được gì cũng không phải là chuyện lạ, cho nên việc này đối với bọn họ cũng chỉ thoáng thất vọng mà thôi.
Mấy dong binh bị thương ngoài da sau khi sử dụng một loại thuốc bột, các vết thương liền nhanh chóng cầm máu, chỉ thoáng chốc sau đó liền đóng vảy, không có quá nhiều trở ngại.
Đi tiếp về phía trước khoảng hơn nghìn bước, đội ngũ lại gặp phải truy cản của sáu đầu nhị giai yêu thú đỉnh phong. Sáu đầu yêu thú này tương đương với Nguyên Hồn Cảnh sơ kì thậm chí là trung kì nguyên giả cho nên thời điểm mọi người đối phó với nó đều tỏ ra vô cùng cẩn trọng. Ít nhất nếu xét trên phương giện cảnh giới thì bọn họ chỉ có ba vị Nguyên Hồn Cảnh kể cả Khang Chính mà thôi.
“Các vị, mời xuất thủ tiêu diệt nhanh mấy đầu yêu thú này.” Khang Chính hướng về phía bốn bị hộ vệ của một nam một nữ nọ kêu lên.
Bốn người kia mặc dù chỉ có Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong thế nhưng cũng là trợ lực không nhỏ đối với đội dong binh.
Cả bốn người từ đầu tới giờ chỉ chịu trách nhiệm vây quanh bảo vệ chủ nhân của mình, cũng không thấy một ai tới giúp đỡ đội dong binh đối kháng với yêu thú.
Sau khi đạt thành hội ý với nhau, đồng thời được trung niên nhân trong thùng xe kia cho phép, cả bốn người mới đem theo vũ khí gia nhập vòng chiến.
Không thể không nói thực lực của bốn người này đã tiếp cận Nguyên Hồn Cảnh, có trợ lực của bọn họ, gánh nặng của mấy Nguyên Khí Cảnh sơ kì được giảm đi rõ rệt.
Đương lúc mọi người còn đang vây công sáu đầu nhị giai yêu thú đỉnh phong, trên cành cao bỗng nhiên vang lên một tiếng rít gào. Cành cây này nằm ngay bên trên thùng xe chở trung niên nhân cùng nữ nhân xinh đẹp cho nên rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Cẩn thận có yêu thú mai phục.”
Một trong bốn vị hộ vệ của trung niên nhân kia kêu lên, ngay lập tức hắn bỏ qua tấn công yêu thú mà chạy trở về gần thùng xe.
Rất tiếc khoảng cách quá xa, hắn trễ!
Chỉ thấy trên cành cao kia xuất hiện một con báo đốm to như con bò mộng lao bổ xuống thùng xe trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Chủ nhân cẩn thận.”
Nam tử hộ vệ kinh hồn thất sắc hô lên một tiếng, trường thương trên tay phóng về phía con báo đốm kia nhưng lại phóng trượt.
Lúc này, trung niên nhân dẫn theo nữ nhân xinh đẹp cũng vừa thò đầu ra khỏi thùng xe. Nhìn thấy báo đốm lao xuống, cả hai kinh hồn táng đảm, răng va vào nhau lập cập, miệng không nói thành lời.
Gào!!!
Báo đốm kia gọi là Tam Vĩ Báo, là yêu thú nhị giai đỉnh phong. Nếu như trưởng thành thậm chí có thể đạt tới tam giai đỉnh phong. Lực công kích nổi tiêng trong hàng ngũ nhị giai yêu thú. Sát thương chủ yếu tới từ lực cắn và móng vuốt, có ưu thế về tốc độ.
Hiện tại nếu như không có ai ngăn cản Tam Vĩ Báo lại, hai người trong xe kia nhất định lành ít dữ nhiều. Dù gì thực lực bọn họ cũng chỉ là Nguyên Thể Cảnh, trước mặt Tam Vĩ Báo hầu như không có chỗ phản kháng.
Lại nói, trường thương phóng ra rất nhanh nhưng bị Tam Vĩ Báo khéo léo oằn mình né được. Khoảng cách của nó đối với thùng xe chỉ còn một sải tay.
Giữa lúc mọi người bó tay trơ mắt nhìn, một đạo lam quang đột nhiên lóe lên sau đó bao phủ lấy thùng xe biến nó thành một tấm lá chắn vững chắc phòng hộ trước công kích chớp nhoáng của Tam Vĩ Báo.
Choang!!!
Tam Vĩ Báo vươn ra một trảo, trảo lực của nó vô cùng khủng bố. Bởi lẽ chỉ một cú vỗ liền xé rách phòng hộ xanh lam bao phủ thùng xe cùng với cả thùng xe.
Rất may mắn thời điểm thùng xe bị xé mở, hai người bên trong cũng không bị sao, mà một trảo của Tam Vĩ Báo cũng bị một đạo thân ảnh ngăn cản.
Gào!!!
Tam Vĩ Báo một kích thất bại lập tức thối lui không hề ham giao tranh, một bộ vô cùng giảo hoạt.
Trước tình huống này, đạo thân ảnh trẻ tuổi kia thở ra một hơi, bàn tay chống đỡ một trảo của Tam Vĩ Báo cũng thuận thế thu về.
“Ha ha, tiểu huynh đệ lợi hại. Thật không thể tin nổi a, cư nhiên có thể chống đỡ được Tam Vĩ Báo.”
“Hắc hắc, tuổi còn nhỏ mà đã cường hãn như thế, tương lai sau này không thể hạn lượng.”
“Ha ha, tên tiểu tử kia là người nhỏ nhất trong đoàn, thế nhưng lực lượng không nhỏ a.”
Các dong binh nhìn thấy Khương Thần đỡ được công kích của Tam Vĩ Báo, thành công cứu nguy cho hai người trong xe, bọn họ lập tức lên tiếng ủng hộ làm ra một sự rối loạn nho nhỏ trong đội ngũ.
Đối với mấy thanh âm này, Khương Thần cũng chỉ cười cười cho qua, không ngạo mạn cũng không đắc ý, một vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh chưa từng thay đổi.
Két két két!!!
Sáu đầu nhị giai yêu thú dưới sự công kích của bọn họ lúc này đã thấm mệt, nhìn thấy dong binh thế mà buông lỏng công kích, cả sáu đầu yêu thú kêu ré lên sau đó cong đuôi bỏ chạy thục mạng.
Đội ngũ cơ bản có thể nói đã đẩy lui được nguy hiểm.