Người đăng: meomeo14311
“Trương huynh đệ, những người này?” Một vị nam tử nhìn thấy Trương Nhị Huyền dường như quen biết với ba người Khương Thần, sắc mặt liền hiện lên vẻ ngạc nhiên, khẽ hỏi.“Đều là người quen.” Trương Nhị Huyền cũng không chút giấu diếm cười nói.
Nghe vậy, những người kia lập tức vây kín xung quanh Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều liên tục giới thiệu bản thân, cố ý bày ra tài lực hùng hậu của mình để khoe khoang với hai vị mỹ nữ. Chẳng qua đối với đám người này, Bạch U Cơ hoàn toàn không để ý, thậm chí để cho bọn họ không bám theo mình, nàng trực tiếp ngồi sát lại gần Khương Thần, không chút xấu hổ mà ôm lấy tay hắn, khẳng định bản thân đã có người trong lòng.
Ngược lại với Bạch U Cơ hiền dịu đoan trang khi mà nàng dùng cách hết sức mềm dẻo để từ chối nhã ý làm quen của đám người kia, Hồng Ngọc Kiều trực tiếp rút ra trường tiên, khuôn mặt tràn đầy sát khí dọa cho bọn họ sợ kinh hồn bạt vía.
Dưới sân sau một hồi giao tranh rốt cuộc đã sắp có kết quả. Không ngoài Khương Thần dự đoán, bạch y sau khi giao đấu hơn năm mươi hiệp vẫn chưa kích thương được hắc y nam tử cho nên có dấu hiệu xuống sức. Từng đạo công kích của hắn đã không còn bén nhọn như ban đầu. Ngược lại hắc y nam tử bên kia bấy giờ mới bắt đầu triển khai thế công sau một thời gian dài phòng thủ.
“Ô…làm sao hắn lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy.” Một trong số những người cá cược vơi Trương Nhị Huyền lúc này nhìn thấy thế trận dưới sân đang đổi chiều, sắc mặt hắn chợt biến đổi.
“Hắc hắc. Xem ra các vị nhất định thua về tay Trương Nhị Huyền ta rồi.” Trương Nhị Huyền thấy sắc mặt đám người kia rất thối, hắn lập tức cười khoái trí nói. Mà một câu này phối hợp với thanh âm như lợn chọc tiết của hắn không khác gì chọc tức đám người kia khiến cho bọn họ càng thêm giận dữ.
Oành oành oành!!!
Dưới đài lúc này thắng thua đã phân, vị bạch y sau khi bị tấn công dồn dập liền lâm vào yếu thế, cuối cùng bị đánh bay khỏi đài tỷ võ, bất tỉnh nhân sự.
“Ha ha…tốt tốt. Mời các vị giao tiền đặt cược.” Trương Nhị Huyền vui mừng kêu lên, ngay sau đó đôi tay mập mạp của hắn hướng về phía đám nam tử kia giống như xin ăn.
Đám đông cá cược với Trương Nhị Huyền chủ yếu là các đệ tử của Tân Tinh học viện hoặc một số con em thế gia cho nên mặt mũi đối với bọn họ tương đối quan trọng, vì thế chút tiền đặt cược kia cũng chưa đến mức bọn họ trở mặt.
Từng người một giao ra tài bảo khiến cho Trương Nhị Huyền cười đến tít cả mắt. Những tảng mỡ trên da mặt không ngừng rung lên từng nhịp nhìn qua tương đối khiếp người.
“Hắc hắc, không biết các vị còn muốn cá cược với ta?”
“Hừ, làm sao không dám?”
“Tốt tốt.” Trương Nhị Huyền xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt nhìn về phía mấy vị nam tử kia như mấy con mồi béo bở.
Rất nhanh trận đấu tiếp theo đã diễn ra. Lần này Trương Nhị Huyền tiếp tục nhờ đến sự trợ giúp của Khương Thần và lại tiếp tục thắng lớn. Đám người kia càng thua càng đỏ mắt càng ra sức cược. Thế nhưng đến ván thứ ba, Trương Nhị Huyền cố ý cược sai sau đó thua một cách thảm hại dẫn dụ càng đông người chạy đến đặt cược. Lần này số lượng người đặt cược rất đông, Trương Nhị Huyền phút chốc trở thành nhà cái, khán đài bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Vốn dĩ cũng không có nhiều người gia nhập hội chơi cờ bạc đánh cược này, thế nhưng ai bảo Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều ngồi ở trung tâm kia quá hút mắt. Chính vì thế rất nhiều người chạy đến thứ nhất để tìm vận may thứ hai là để khoe khoang tài lực trước mặt giai nhân.
“Hừ, tên bàn tử này vậy mà đem náo nhiệt kéo đến đây, làm mất nhã hứng xem thi đấu của bổn cô nương.” Hồng Ngọc Kiều nhìn vẻ mặt vui tươi hớn hở của Trương Nhị Huyền, hai hàm răng ma sát vào nhau kêu ken két, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ.
Phía trước, Trương Nhị Huyền không hiểu thấu cảm thấy sau gáy lạnh buốt. Hắn khẽ rùng mình một cái, ánh mắt hiện lên một cỗ nghi hoặc.
“Kì quái, làm sao sau gáy lại lạnh buốt như vậy.” Trương Nhị Huyền khẽ lẩm nhẩm một tiếng thế nhưng hiện tại hắn còn đang mải mê làm nhà cái mở sòng cá cược, làm gì có thời gian để ý đến chuyện kì quái này.
…
Ngày hôm nay, Trương Nhị Huyền thắng lớn, hắn quyết định đem số tiền thắng được phân ra làm bốn phần chia cho mỗi người một phần. Nhờ có điều này mà hắn mới thoát được một kiếp không bị Hồng Ngọc Kiều đánh cho một trận.
Bốn người sau đó thuê hai gian phòng trọ ở lại kinh thành vừa chờ đợi vị luyện khí sư kia hoàn thành nhiệm vụ vừa chạy tới đấu trường xem thi đấu.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua mười ngày, vừa vặn các đệ tử của Tân Tinh học viện cũng vừa thi đấu xong. Từ trong đấu trường đi ra, Trương Nhị Huyền cười có thể nói là không ngậm được miệng. Nhờ có Khương Thần mách nước, hắn dựa vào đó bắt đầu đưa ra tỷ lệ đặt cược khiến cho nhà cái là hắn không bao giờ lỗ vốn. Cuối cùng sau mười ngày, số nguyên tệ cùng Hỗn Nguyên Thạch Trương Nhị Huyền thắng được có thể nói là rất lớn.
Tên này cũng tương đối biết điều, dù cho tài vật thu được đủ để khiến cho nhiều người hoa cả mắt thế nhưng hắn vẫn là nhịn lòng đem số lượng đó chia đều cho cả Khương Thần lẫn hai sư tỷ muội Hồng Ngọc Kiều. Điều này không thể không nói tranh thủ được chút hảo cảm từ hai vị nữ tử.
Đương lúc bốn người di chuyển về phía lò rèn của Triệu Địa, đường cái đột nhiên xuất hiện một toán nhân mã người ngựa đông đúc chặn đường. Dẫn đầu đám người này là một vị nam tử mình mặc áo giáp nhẹ cưỡi trên một tôn chiến mã lực lưỡng. Người này hông đeo bảo kiếm, trên tay thì cầm một cái roi da thỉnh thoảng lại vung vẩy dẹp những người dân xung quanh.
“Bốn người kia dừng lại.”
Nam tử cưỡi trên lưng ngựa tay cầm roi da hướng về phía bốn người Khương Thần quát lạnh. Ngay lập tức một đám nhân mã phía sau lập tức đi lên bao vây lấy bốn người không cho xuất hiện một kẽ hở.
Khương Thần theo phản xạ đưa tay gàn Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều về phía sau, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nam tử cưỡi ngựa, thanh âm chậm rãi nhưng không mang theo chút cảm xúc vang lên:
“Có chuyện gì?”
“Hừ, có người báo các ngươi tại trong đấu trường mở sòng bạc gây ảnh hưởng tới người khác, bọn ta là đội hộ vệ chuyên trách trị an kinh thành, có trách nhiệm đưa các ngươi về thẩm vấn.” Nam tử cưỡi ngựa hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt người này như có như không đảo qua hai người Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều, sâu bên trong hiện lên chút tham lam.
“Theo ta được biết tại kinh thành không cấm các hoạt động như vậy.” Trương Nhị Huyền không chút sợ hãi, nhìn về phía nam tử cưỡi ngựa kia đáp.
“Đúng là tại kinh thành không cấm các loại hoạt động đánh bạc, thế nhưng hành động của ngươi tại đấu trường là tự phát, không có đăng kí kinh doanh không nộp sưu thuế cho triều đình, đương nhiên chúng ta có quyền bắt ngươi về điều tra.” Nam tử nọ cười lạnh nói: “Nếu như số tiền ngươi thu được từ kinh doanh phi pháp quá lớn, chúng ta có quyền tịch thu.”
“Dĩ nhiên chuyện gì cũng có cách giải quyết êm đẹp.” Chợt, người này liếc nhìn Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều, ánh mắt như có chút thâm ý: “Chỉ cần một trong hai vị cô nương đây chịu làm bạn gái của ta, tất cả đều dễ nói chuyện.”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Trương Nhị Huyền chậm rãi âm trầm, mà Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều thì hiện ra nét giận dữ.
“Ấy…các ngươi cũng không cần bày tỏ thái độ như vậy.” Nam tử dẫn đội cười cười nói: “Nếu để đội trị an kinh thành chúng ta bắt về, vậy thì hai vị cô nương xinh đẹp đây liền khó mà giữ được a.”
Đoạn, hắn chậm chậm dong ngựa đi gần về phía đám người Khương Thần, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:
“Mặt khác, ta cũng không bảo một trong hai các ngươi gả cho ta a. Coi như các ngươi chịu, ta còn không muốn đây này. Tương lai ta sẽ trở thành quan trong triều, muốn kết hôn đều là nữ tử vương tôn quý tộc. Hai người các ngươi cũng chỉ xứng ta chơi qua đường. Thế nào? Nếu như đáp ứng, bổn thiếu tha cho các ngươi tội kinh doanh bất hợp pháp.”
“Ngươi diễn trò xong chưa?” Khương Thần bất chợt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn tên nam tử kia hiện lên một vệt chết giễu: “Đến khúc hài hước chưa để ta phối hợp cười với ngươi hai tiếng.”
“Hai vị sư tỷ của ta lấy ngươi, ngươi còn không chịu?” Trương Nhị Huyền cũng chen vào: “Sao ngươi không tự tiểu một bãi sau đó soi gương nhìn xem. Buồn cười ngươi còn tự nghĩ ra được.”
“Bàn tử, ngươi dám hỗn láo với bản thiếu?”
Vút!!!
Một đạo thanh âm xé gió vang lên, nam tử hướng thẳng về phía Trương Nhị Huyền quất ra một roi. Chẳng qua, một cú quất này còn chưa đến nơi đã bị Khương Thần túm được. Nhẹ nhàng dùng lực một chút, thân hình của Khương Thần nương theo roi da xông thẳng về phía nam tử cưỡi ngựa kia tung ra một cước.
“Hừ, tiểu tử mặt trắng, ngươi nghĩ đả thương được bản thiếu sao?”
Nam tử cưỡi ngựa chậm rãi vươn một tay ra chuẩn xác bắt lấy cổ chân Khương Thần. Khóe miệng hắn ngay lập tức nở nụ cười lạnh. Thế nhưng bàn tay còn chưa kịp phát lực, hắn liền cảm thấy đầu óc một trận đau nhói. Sau đó, trước mắt một mảnh tối sầm, nam tử kia từ trên ngựa ngã lăn ra mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ.
“Bàn tử, phần ngươi.” Khương Thần lạnh lùng hô lên một tiếng.
Trương Nhị Huyền nhận được hiệu lệnh của Khương Thần, hắn không chút chậm trễ nhảy lên không trung sau đó dùng thể trọng gần ba trăm cân của mình đè thẳng lên người nam tử còn đang co quắp trên mặt đất.
Rắc rắc!!!
Có tiếng xương gãy vang lên, dưới mông đít Trương Nhị Huyền bắn ra một vòi máu loang lổ trên mặt đất. Hai vị nữ tử chứng kiến cảnh đó không khỏi nhíu mày, khuôn mặt biểu hiện chút đau đớn thay cho nam tử nọ.
Hắn mới chỉ là một tên Nguyên Khí Cảnh, dưới tình trạng không triển khai phòng thủ, bị thể trọng gần ba trăm cân từ trên cao rơi trúng người vậy thì không khác gì núi đổ. Cũng không biết sau đó hắn sẽ gãy bao nhiêu cái xương nữa, thế nhưng nội tạng chắc chắn dập nát.
“Được rồi, không cần giết người. Giáo huấn hắn như vậy là đủ.” Khương Thần lạnh giọng nói.
Bấy giờ Trương Nhị Huyền mới từ trên người nam tử nọ trèo xuống. Mà người kia lúc này nằm bẹp trên mặt đất không khác gì chó chết, bộ dáng thê thảm vô cùng.
“Các ngươi…các ngươi vậy mà dám đánh ca ca ta?”
Phía sau vòng vây người ngựa, một vị nam tử trợn mắt nhảy vào, tay chỉ thẳng về phía đám người Khương Thần, quát lên:
“Bắt chúng lại cho ta.”
Một lệnh vừa ra, không một ai dám xông lên. Đội trưởng của bọn hắn là Nguyên Khí Cảnh còn bị đánh cho nằm lăn trên mặt đất không rõ sống chết, bọn hắn xông vào đơn giản là tự chuốc lấy khổ. Mặt khác người vừa xông vào chỉ là đệ đệ của đội trưởng, hoàn toàn không có liên quan đến đội trị an, bọn hắn không nhất thiết phải nghe lời.
“Ai dô…tưởng là ai hóa ra là Từ thiếu gia. Vậy hóa ra ngươi thua không nổi cho nên nhờ ca ca ngươi đến phiền toái chúng ta phải không?”
Trương Nhị Huyền nhìn thấy nam tử vừa mới chen vào, sắc mặt hiện lên ý cười. Người kia hắn nhận ra, đối phương gọi là Từ Thông, người này trong lúc cá cược là một trong số những tên thua bạc nhiều nhất. Có lẽ vì thế mà hắn chạy tới nhờ ca ca của hắn trong đội trị an kinh thành dẫn người gây khó dễ cho nhóm người Khương Thần.
“Ngươi…”
“Ha ha…ta nói đúng rồi.” Trương Nhị Huyền tay chống hông ngửa đầu cười nói: “Vậy thì hẳn bọn ta cũng không phạm pháp đi.”
Đoạn, hắn hướng về phía đám nhân mã đang vây như nêm cối, quát lên:
“Hừ, tất cả các ngươi còn không mau cút ra. Để cho Trương đại gia nổi giận, Trương đại gia liền đem chuyện các ngươi lộng quyền báo lên quan lớn.”
Đám hộ vệ vốn không hiểu nguyên nhân sâu xa là gì, chỉ là Từ đội trưởng của bọn họ nói dẫn đi bắt người bọn họ liền đi. Hiện tại nghe tnh câu được câu không sau đó lại thấy sắc mặt tối thui của Từ Thông, bọn hắn liền hiểu ra chút ẩn tình trong đó. Chính vì thế không ai bảo ai lập tức giãn ra một lối nhường cho đám người Khương Thần.
Mặc dù đội trưởng bị đánh thật đấy thế nhưng là bọn hắn sai trước, mà bọn hắn cũng không phải người ngu, đám người Khương Thần dám đánh cả đội trị an trong kinh thành, bối cảnh phía sau chắc chắn không nhỏ, đắc tội với đối phương không thể không nói là một quyết định ngu xuẩn.
“Đám người này còn biết chút lý lẽ.”
Vượt qua vòng vây nhân mã, Trương Nhị Huyền ngoảnh đầu lại nhìn, miệng khẽ lẩm nhẩm. Thậm chí hắn còn không ngại lắc lắc cái mông trêu tức Từ Thông. Mà Từ Thông vốn không có liên quan đến đội trị an cho nên cũng không thể ra lệnh cho bất kì ai, lúc này hắn có thể nói là giận sôi máu. Nhưng ngoài giận ra thì hắn có thể làm gì? Ca ca hắn còn bị đánh nằm lăn trên mặt đất, hắn nhảy ra cũng không đủ nhân gia nhét kẽ răng.
“Các ngươi cứ đợi đấy.”