Người đăng: meomeo14311
Kiến trúc của Bạch gia bị phá hủy tương đối nhiều thế nhưng phần lớn là những địa phương không quá quan trọng. Chỉ là chút phòng ở cùng với khu vực sảnh tiếp đón khách nhân. Lúc này, tại một khu đình viện xa hoa khác đang tập trung tương đối nhiều người. Đây có thể coi là một trong những địa điểm canh phòng cẩn mật của Bạch gia bởi lẽ nó là địa phương con cháu Bạch gia dòng chính sinh sống.Lúc này, trong một gian sảnh nhỏ nhỏ giống như thư phòng đang ngồi lấy mấy bóng người. Chủ vị là Bạch Trình, bên dưới phân biệt là Vương Nguyên Cơ, mấy người của Bạch gia cùng với Khương Thần.
“Khương tiểu hữu, đa tạ ngươi trong lúc nguy khó đã tương trợ Bạch gia. Nhân đây Bạch mỗ cũng hướng tới ngươi tạ lỗi vì sự việc hôm trước.” Bạch Trình ngồi trên chủ vị nhưng không chút cao ngạo, ngược lại đè thấp tư thái mà hướng tới Khương Thần, mỉm cười nói.
“Bạch gia chủ không cần khách khí. Ta nếu như chấp nhặt chuyện đó thì ngày hôm nay đã không ngồi ở đây.” Khương Thần chỉ khẽ gật đầu, thanh âm không nghe ra vui buồn vang lên.
Bạch Trình mỉm cười, ánh mắt nhìn Khương Thần so với nhìn Kiền Ninh rõ ràng nhiều hơn một vệt tán thưởng. So với Kiền Ninh, Khương Thần lộ ra trầm ổn, lễ độ hơn rất nhiều. Hơn nữa Khương Thần trước mắt hắn này không hề nhìn ngang ngó dọc nữ nhi hắn như Kiền Ninh ngày hôm trước, ít nhất ấn tượng về người trước mắt đã tốt hơn.
“Khương tiểu hữu. Bởi vì lý do tên tiểu tử họ Kiền kia khiến cho tình hình gia phụ xấu đi rất nhiều, ta cũng không dám hi vọng có thể chữa khỏi được cho lão nhân gia. Bất quá ta vẫn muốn hỏi, ngươi có bao nhiêu nắm chắc có thể trị khỏi cho hắn?”
“Điều này cũng còn phụ thuộc vào Bạch gia các ngươi có thể huy động bao nhiêu nhân lực.” Khương Thần không mặn không nhạt mà nói.
“Ta vẫn chưa rõ lắm?”
“Ta cần máu của tộc nhân Bạch gia các ngươi. Càng nhiều càng tốt.” Khương Thần nói: “Ba ngày chuẩn bị, hi vọng Bạch gia có thể đổ đầy một cái hồ dài rộng năm mét, sâu một mét. Chừng đó huyết dịch của tộc nhân Bạch gia có lẽ liền đủ.”
“Ồ…ta còn tưởng là gì, việc này Khương tiểu hữu có thể yên tâm, trong ba ngày nhất định ta sẽ cho người hoàn thành việc này.” Bạch Trình mỉm cười nói.
“Ta có thể cam đoan chữa khỏi cho Bạch lão gia tử thế nhưng không chắc hắn có thể đạt tới trạng thái đỉnh phong như lúc trước hay không. Có thể sau khi chữa khỏi sẽ hậu tích bạch phát, nhận được kỳ ngộ, cũng có thể thực lực sẽ vĩnh viễn dừng lại ở Nguyên Đan Cảnh. Tuy nhiên khả năng phía sau sẽ cao hơn.” Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đối với một vài chuyện, hắn vẫn là cần thông báo trước cho Bạch Trình, miễn cho đến lúc đó đối phương lại cảm thấy thất vọng.
Quả nhiên khi nghe Khương Thần nói khả năng Bạch Khiêm sẽ dừng lại vĩnh viễn ở Nguyên Đan Cảnh, vẻ mặt Bạch Trình hiện lên hơi chút thất vọng một chút. Vẻ thất vọng này chỉ thoáng hiện sau đó được hắn che giấu rất kỹ bất quá vẫn là bị Khương Thần nhìn thấy.
Dựa theo quan sát lúc trước đến giờ, Khương Thần đại khái có thể thấy được Bạch Trình thuộc loại người đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Cứ nhìn việc lúc trước hắn quyết ý vây chết Bạch Khiêm để cho Bạch Khiêm không thể phá hủy Bạch gia liền có thể thấy. Hơn nữa hiện tại khi nghe cha mình có thể chữa khỏi bệnh nhưng thực lực dừng lại ở Nguyên Đan Cảnh, hắn không vui vẻ ra mặt ngược lại lại thất vọng.
Trong lòng Khương Thần đột nhiên có chút suy đoán về việc Bạch U Cơ rời bỏ Bạch gia mà đi trong nhiều năm. Rất có thể năm xưa nàng mắc quái bệnh, Thiên Thánh Cầm Cung không coi trọng nàng nữa cho nên Bạch Trình cũng bên trọng bên khinh đối với ba tỷ muội các nàng. Điều này dẫn đến Bạch U Cơ có chỗ bất mãn, sau đó chính là sự việc như hiện tại.
Lại nói, phỏng đoán của Khương Thần cũng gần chính xác, chỉ là Bạch U Cơ không có gan rời bỏ Bạch gia. Chẳng qua năm đó cơ duyên xảo hợp lại gặp La Chinh, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của La Chinh, nàng mới quyết định rời đi Bạch gia.
“A a a, Khương tiểu hữu có thể chữa trị được cho gia phụ đã là phúc lớn vạn phần của Bạch gia chúng ta rồi. Ta liền không còn hi vọng gì hơn.” Bạch Trình nở một nụ cười sau đó đứng dậy hướng về phía Khương Thần chắp tay, nói: “Bạch mỗ tại nơi này trước hết đa tạ ngươi trước. Có chuyện gì cần phân phó ngươi cứ việc nói với Diễm Cơ.”
“Bạch gia chủ không cần khách sáo. Bạch gia cùng ta nói sâu xa cũng có chỗ liên quan, vì thế việc này dù cho các ngươi không nhờ cậy thì Khương Thần ta cũng sẽ xông pha một phen.” Khương Thần hơi chút khiêm tốn, nửa giấu giấu diếm diếm, nói.
“Có chỗ liên quan? Ồ không biết là Bạch gia cùng Khương tiểu hữu ngươi có quan hệ ở điểm nào?” Vẻ mặt Bạch Trình hơi chút ngạc nhiên mà nói.
“Ha ha, cái này xin thứ ta không thể nói thẳng.” Khương Thần cười cười.
“Mặt khác ta cần Bạch gia hỗ trợ tìm kiếm chút linh dược.” Khương Thần từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tờ giấy có ghi rất nhiều tên các loại dược liệu sau đó hướng về phía Bạch Trình mà nói.
“Không vấn đề gì. Bạch gia chúng ta còn bảo tồn rất nhiều dược liệu tốt. Hơn nữa nếu như không đủ ta có thể cho người đi thu thập giúp Khương tiểu hữu.” Bạch Trình cười cười, không cho đó là một chuyện quan trọng, nói: “Diễm Cơ, ngươi dẫn Khương tiểu hữu đến dược khố. Còn thiếu thứ nào có thể dẫn hắn tới dược phường nhìn xem.”
Theo thanh âm Bạch Trình vừa dứt, Bạch Diễm Cơ ngồi ở phía đối diện Khương Thần liền đứng đứng lên, còn chưa kịp mở lời khách sáo thì lập tức bị một câu tiếp theo của hắn làm cho khựng lại:
“Mà thôi, mấy thứ này vẫn là nên từ ta đến chuẩn bị. Trong số đó có vài vị dược liệu không thường xuất hiện, không nhiều người biết về bọn chúng.”
Nói đoạn, Khương Thần lại thu lại danh sách dược liệu trước sự ngỡ ngàng của Bạch Diễm Cơ.
“Khương công tử, ngươi đây là ghét bỏ đi cùng Diễm Cơ sao?” Bạch Diễm Cơ tinh ý nhận ra Khương Thần có ý né tránh bản thân mình, lúc này liền nở nụ cười không được tự nhiên, khẽ nói.
“Hoàn toàn không. Ai được đi cùng một nữ tử đẹp như Bạch tiểu thư đây chính là phúc ba đời của người đó. Bất quá ta vẫn là không muốn khiến ngươi nhọc lòng.” Khương Thần lắc đầu cười cười.
Bởi vì lý do hắn cùng Bạch U Cơ ở chung một chỗ cho nên hắn không muốn có quá nhiều liên quan đến Bạch Diễm Cơ cùng Bạch Linh Cơ. Người ta thường nói hoa thơm đánh cả cụm, thế nhưng Khương Thần cảm thấy chỉ cần Bạch U Cơ là đủ rồi.
Trước lời từ chối nửa phần thẳng thắn nửa phần có nhã ý của Khương Thần, Bạch Diễm Cơ nhất thời không biết đáp như thế nào. Bản thân sau đó chỉ có thể ngồi trở lại ghế ngồi, vẻ mặt hơi chút không vui.
Rõ ràng một nữ tử xinh đẹp quyến rũ như nàng năm lần bảy lượt bị người khác không để ý, nội tâm nhất định sẽ khó chịu.
“Ha ha ha. Khương tiểu hữu, ta không phải tự mãn về Diễm Cơ thế nhưng trong số những người trẻ tuổi từng tiếp xúc với nó, ngươi là người đầu tiên lãnh đạm như vậy.”
Bạch Trình sau khi cười lớn một tiếng liền lập tức mở lời phá giải tình thế xấu hổ của Bạch Diễm Cơ. Chỉ thấy sau khi hắn dứt lời, Bạch Diễm Cơ không biết vô tình hay cố ý liền khẽ lườm Khương Thần một cái, bộ dáng ba phần vũ mị bảy phần đáng yêu. Mà một đạo ánh mắt này của nàng trực tiếp khiến cho Khương Thần thầm đổ mồ hôi lạnh.
Sẽ không trở thành mục tiêu của nàng đấy chứ? Trong lòng Khương Thần thầm than một tiếng.
“Được rồi. Khương tiểu hữu, ngày hôm nay ta thấy ngươi cũng đủ mệt mỏi, chi bằng ngươi trở về nghỉ ngơi trước. Ta sẽ cho người sắp xếp phòng ngủ cho ngươi. Thế nào?”
“Đa tạ Bạch gia chủ.” Khương Thần khẽ gật đầu, bản thân hắn cũng không có gì phải khách sáo. Tương lai đây chính là nhà vợ của hắn, hiện tại làm quen cảnh sắc một chút cũng tốt.
“Ha ha. Tốt. Diễm Cơ, ngươi sắp xếp cho Khương tiểu hữu một gian phòng ngủ.”
“Vâng.”
Bạch Diễm Cơ lần này thực sự giận Khương Thần. Sau khi đánh mắt ra hiệu cho hắn một cái, nàng lập tức đi ra bên ngoài gian phòng, cũng không thèm để ý xem Khương Thần có đi theo sau hay không.
“Bạch gia chủ, vậy ta liền lui trước.”
Khương Thần cung kính nhất mực, đối với mấy vị trưởng bối của Bạch U Cơ ở trong đây rất là lễ phép. Sau khi cúi chào qua một lượt, hắn mới chậm rãi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Khương Thần rời khỏi thư phòng, vẻ mặt Bạch Trình từ hiền hậu chuyển thành lạnh lùng. Thanh âm nghiêm nghị hơi chút khô khan khẽ vang:
“Nhị đệ, ngươi thấy vị Khương tiểu hữu này thế nào?”
“Không nhìn ra.” Bạch Liêm lắc đầu: “Dựa theo thủ đoạn lúc trước…hắn có lẽ là một vị trận pháp sư…bất quá, ta càng quan tâm hơn là giọt máu lúc đó.”
“Ngươi cũng để ý.” Bạch Trình nhường mày.
“Ừm. Không chỉ có ta, tam muội cũng nhìn ra được giọt máu đó có điểm không tầm thường.” Bạch Liêm khẽ gật đầu, chậm chậm nói.
Nữ nhân xinh đẹp ngồi gần với Vương Nguyên Cơ lúc này chính là muội muội Bạch Trình, nàng gật đầu, vẻ mặt hiện lên hứng thú:
“Cũng không rõ tiểu tử này lấy được thứ đó từ đâu, bất quá nó đã dùng để kiềm hãm Phệ Thiên Trùng trong cơ thể phụ thân, đây coi như là Bạch gia ta kiếm lợi.”