Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đang thu lượm đồ vật còn sót lại của Thiên Dực Hổ liền bị một đám người mặt sẹo hung dữ bao vây. Sau khi bị thủ lĩnh của bọn chúng uy hiếp, sắc mặt Khương Thần biến lạnh.



Từ trước đến giờ chỉ có hắn đi cướp của người khác, đã có ai dám cướp trên đầu hắn như bây giờ. Chỉ thấy hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, miệng khẽ lẩm nhẩm ra hiệu cho Trương Nhị Huyền chuẩn bị.



“Lão đại, có cần thả ra phi chu?”



“Tạm thời chưa cần. Tại sâu trong sơn mạch tốt nhất nên hạn chế phi hành.” Khương Thần khẽ nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không muôn nhìn thấy cảnh hàng trăm yêu thú truy sát đâu.”



Trương Nhị Huyền nghe vậy liền khẽ gật đầu. Hắn không phải là không hiểu loại quy tắc này.



Yêu thú cùng nhân loại vốn là thù địch của nhau, việc yêu thú bị săn bắt lấy tài liệu luyện cũng như việc nhân loại bị yêu thú săn giết vẫn luôn xảy ra ở khắp mọi nơi.



Mỗi bên đều có địa bàn riêng của nhau, ví dụ như nhân loại thì ở thành trấn, yêu thú ngự trị rừng sâu núi thẳm. Hai bên nước sông thỉnh thoảng vẫn phạm nước giếng, thế nhưng đều là trong tầm kiểm soát.



Vì sao mà nhân loại tiến vào sơn mạch săn bắt yêu thú nhưng không có cao giai yêu thú chạy ra tiêu diệt? Vì sao yêu thú sơn mạch có vô số tài nguyên như vậy mà cường giả các phương không chạy đến vây công sau đó chiếm lĩnh? Bởi vì luôn luôn có quy tắc ngầm đặt ra giữa nhân loại và yêu thú. Nếu như cường giả chạy đến vây công sơn mạch, yêu thú sơn mạch hoàn toàn có thể tràn tới thế giới loài người phá phách. Đến cuối cùng song phương đều nhận phải thiệt hại vô cùng lớn.



Đôi bên chỉ cần không khiêu khích uy nghiêm của đối phương, không chạm tới điểm mấu chốt của đối phương, giao tranh cũng tốt, đối chiến cũng được, chẳng thà để cho một ngàn nhân loại cùng yêu thú chém giết lẫn nhau cũng đừng để vài ba tôn ngũ giai yêu thú cùng Nguyên Vương Cảnh cường giả đấu pháp. Bởi vì lúc đó song phương chính là đã triệt để trở mặt rồi.



Yêu thú đối với tôn nghiêm của mình vô cùng coi trọng, việc có người đi qua đầu bọn chúng chính là làm tổn hại tôn nghiêm, vì thế mà phi hành qua địa bàn của yêu thú đương nhiên là hành động khiêu khích chúng. Ai cũng vậy thôi, đều không ai muốn kẻ khác ngồi lên đầu của mình. Loại quy tắc bất thành văn này nói một cách đơn giản đó là ngươi nếu như không đủ mạnh, vậy thì tốt nhất đừng trèo lên đầu người khác mà đi.



Khương Thần biết rõ điều này cho nên không phải trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, hắn cũng là không muốn lấy ra phi chu mà bỏ trốn. Bỏ trốn được đám người trước mặt này lại rơi vào vây công của mấy tôn yêu thú tầm cỡ như Thiên Dực Hổ, vậy thì bọn họ chỉ có con đường chết.



Lại nói, lúc này Khương Thần hướng về phía hơn chục người mặt sẹo kia lạnh lùng nói:



“Các ngươi là sơn tặc?”



“Sơn tặc? Ha ha. Ai nói với ngươi chỉ có sơn tặc mới được cướp bóc?” Nam tử mũi ưng cười lạnh nói: “Mà thôi, không cần nhiều lời làm gì, giao ra nhẫn trữ vật, thả cho các ngươi con đường sống.”



“Không giao ra,

vậy thì giết các ngươi sau đó vẫn lấy nhẫn trữ vật.”



“Dựa vào đâu có thể tin lời các ngươi?”



“Dựa vào đâu ư?” Nam tử mũi ưng cười lớn: “Nghe hắn nói a, dựa vào đâu?”



“Ha ha, tên tiểu tử này dáng dấp xem ra vẫn còn trẻ tuổi, chắc lại đệ tử gia tộc nào mới chạy ra lịch luyện đúng không? Quả thật non trẻ.”



“Ha ha, hành tẩu trên giang hồ hắn lại còn hỏi dựa vào đâu để tin lời người khác.”



Đám đông mặt sẹo lúc này được một phen cười ngặt nghẽo. Bọn họ giống như nghe được thiên đại tiếu thoại, không thể nhịn được cười.



“Dựa vào thực lực của bọn ta có thể trong nháy mắt giết chết các ngươi a.” Nam tử mũi ưng cười gằn: “Đối với bọn ta, lấy mạng các ngươi không khác gì lấy đồ trong túi áo, vậy ngươi nghĩ chúng ta còn phải lừa các ngươi sao?”



“Được! Nhưng các ngươi phải chắc chắn sẽ tha cho chúng ta.” Khương Thần nhíu mày đáp.



“Ha ha. Được rồi, đừng nhiều lời.”



Phía sau Khương Thần, Trương Nhị Huyền hiện lên vẻ mặt mờ mịt. Hắn có cảm giác người đứng trước mặt mình bây giờ không phải Khương Thần mà là một người hoàn toàn khác. Bởi lẽ kia đâu phải là tác phong thường thấy của đối phương.



“Lão đại…ngươi định làm gì?”



“Đưa cho ta nhẫn trữ vật.” Hai mắt Khương Thần khẽ híp lại, miệng nở nụ cười vô hại, tay chìa ra hướng về phía Trương Nhị Huyền.



“Ngươi…”



“Cứ đưa đây.”



Trương Nhị Huyền không còn các nào khác đành phải tháo ra nhẫn trữ vật sau đó giao cho Khương Thần.



Cầm hai chiếc nhẫn trữ vật trong tay, sắc mặt Khương Thần thoáng chốc hiện ra chút âm hiểm. Hắn nhìn về phía nam tử mũi ưng kêu lên:



“Đón lấy.”



Nói đoạn, hai chiếc nhẫn trữ vật rời tay bay về phía nam tử mũi ưng.



“Ha ha, hai tên tiểu tử này còn thật cẩn thận. Chẳng qua là hai con kiến hôi mà thôi, giết bọn chúng bẩn tay của ta.”



Nam tử mũi ưng nhìn hành động của Khương Thần, lúc này có chút buồn cười vì sự nhát gan của đối phương.



“Bàn tử, mau chạy.” Khương Thần quát lên một tiếng.



Dứt lời, hắn đạp lên nền đất rắn theo phương hướng bờ vực dưới đáy lòng chảo lao tới. Trương Nhị Huyền dường như cũng lờ mờ hiểu ra ý định của Khương Thần, hắn lập tức theo hiệu lệnh của đối phương bỏ chạy cùng hướng.



“Ha ha, nhìn hai tên tiểu tử chạy như vịt a.” Nam tử mũi ưng lại cười sằng sặc nói.



Dứt lời, hắn đưa tay ra đón hai chiếc nhẫn trữ vật đang trên đà lao tới.



“Khoan đã tiểu đầu lĩnh, thứ đó không thể chạm vào.” Một vị trung niên nhân trong đội cảm thấy sự tình có chút không đúng, lúc này hắn vội vã la lên.



Đã muộn!



Oành!!!



Thời điểm nam tử mũi ưng chạm tay vào nhẫn trữ vật Khương Thần vừa mới ném tới, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tại trung tâm bạo tạc, một cột khói theo hình cây nấm màu đen sì bốc lên cao vài chục trượng. Sóng khí theo phương viên mấy chục mét tỏa ra khiến cho không khí rung động. Một luồng nhiệt độ nóng rát theo sau sóng khí kia cũng là khuếch tán ra.



Sâu bên trong bạo tạo, người ta có thể nghe thấy từng đạo thanh âm kêu thét thảm thiết. Trong đó, rõ ràng nhất vẫn là thanh âm của nam tử mũi ưng kia:



“Tiểu tử, Tham Lang mạo hiểm đoàn nhất định không tha cho các ngươi. Truy sát hắn cho ta.”



Ngay sau khi thanh âm của nam tử mũi ưng vừa dứt, từ bên trong khói lửa chạy ra ba vị trung niên nhân. Cả ba nhận lệnh lập tức rút ra vũ khí hướng về phía Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền nơi xa kia truy sát.



“Thời điểm bản thiếu gia đánh cướp của người khác, gia gia các ngươi vẫn còn chưa ra đời a.”



Tại gần đáy của long chảo, thanh âm trào phúng của Khương Thần vang lên. Lúc này chỉ thấy hắn lấy ra phi chu. Sau khi thả phi chu xuống đất, nó lập tức phóng to lên vài mét.



“Đi thôi.”



“Phi chu?” Ba trung niên nhân còn một khoảng cách xa mới chạy đến nơi thế nhưng từ xa bọn hắn vẫn có thể nhận ra thứ đồ mà hai người Khương Thần vừa mới lấy ra. Sắc mặt cả ba lúc này hiện lên vẻ vô cùng khó coi.



Loại đồ vật phi hành như phi chu này cần tốn một chi phí cực kì lớn mới có thể sở hữu. Nếu như không phải con cháu hoàng thất hay đệ tử tông môn lớn, tối thiểu cũng là đại gia tộc tại vương triều. Chính vì thế cho nên sắc mặt ba vị trung niên mới hiện ra vẻ khó coi đến như vậy.



Nếu như hai người Khương Thần kia lấy ra phi chu, đó đại biểu cho thân phận của bọn họ không hề tầm thường. Tham Lang mạo hiểm đoàn bọn chúng đánh chủ ý lên người đối phương, nếu như sau này đối phương dẫn người đến, vậy thì phiền phức lớn.



“Làm sao đây?”



“Ngươi quay lại báo cáo với tiểu đầu lĩnh, ngươi cùng ta đi truy sát hai kẻ kia.” Một trong ba vị trung niên nhân lúc này hiện lên vẻ tàn nhẫn cũng tham lam nói: “Nhất định không được để hai tên tiểu tử kia chạy ra khỏi sơn mạch.”



Dứt lời, hắn đổi một cái phương hướng quyết định đi vòng qua bờ vực đuổi theo phi chu vừa mới bỏ chạy.



Trên phi chu lúc này, Trương Nhị Huyền nhìn lấy Khương Thần phục sát đất. Hắn cười lên khoái trí nói:



“Lão đại, ngươi ngưu bức.”



“Hừ. Tham Lang mạo hiểm đoàn sao? Dám đánh chủ ý lên đầu chúng ta. Rất tốt. Bọn hắn thành công chọc giận ta.”



“Lão đại, kế hoạch tiếp theo như thế nào?”



“Trước hết tìm kiếm một nơi an toàn sau đó hạ cánh. Nơi này không thể phi hành quá lâu.” Khương Thần lạnh lùng đáp: “Mặt khác, bọn người kia nhất định sẽ phái người đuổi theo chúng ta. Cần phải hành động thật cẩn thận.”



Đoạn, hắn nhìn về mảnh rừng rậm rạp phía trước, khẽ thở dài một hơi:



“Xem ra làm nhiệm vụ lại khó khăn rồi.”



“Ha ha. Dù thế nào đi nữa, một đòn của lão đại ngươi vừa rồi quả thật thống khoái. Tiếc rằng không được nhìn bộ dáng tên mũi chim ưng kia thế nào.”



“Hừ. Một trăm lá phù lục nhất phẩm cùng lúc bạo phát, Nguyên Hồn Cảnh cũng phải khó chịu a.”



“Đại gia.” Trương Nhị Huyền giơ lên ngón tay cái.



Xuất thủ liền một phát một trăm lá phù lục nhất phẩm mà không nháy mắt lấy một cái. Quả nhiên chỉ có người có tiền như Khương Thần mới có thể làm được.



“Trả ngươi nhẫn trữ vật.” Trong tay Khương Thần lúc này là một chiếc nhẫn trữ vật cũ kĩ, chính là nhẫn trữ vật của Trương Nhị Huyền khi nãy. Hắn khẽ tung một cái, nhẫn trữ vật rời tay, chính xác rơi vào trong lòng bàn tay Trương Nhị Huyền.







Thời gian lại trôi qua hai ngày…



Hôm nay, trong một phiến rừng rậm đầy sương mù xuất hiện hai đạo nhân ảnh. Hai người này đang không ngừng công kích một con rùa lớn rụt đầu vào chiếc mai của nó.



“Lão đại, không còn cách nào khác ngoài công kích như thế này ư?”



“Nếu ngươi có thể giết chết được nó, vậy thì không cần phải làm thế này để ép nó thò đầu ra.” Một người hừ lạnh nói: “Ngươi nghĩ xem.”



“Ta nghĩ ép nó thò đầu ra còn khó hơn so với việc giết chết nó…hừ hừ, lão đại ngươi châm một mồi lửa chẳng phải có thể nướng chín nó sao?”



“Ngươi nghĩ có thể nướng chín được nó mà ta còn phải làm ra hạ sách này hay sao?”



Người vừa rồi hiện lên vẻ mặt khinh bỉ nói:



“Chỉ cần đem nó oanh kích đủ lâu, nó chắc chắn sẽ không nhịn được mà thò đầu ra.”



Hai người này ngoại trừ Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền bỏ trốn hôm trước thì còn ai.



Sau khi thoát khỏi truy bắt của hai vị Nguyên Hồn Cảnh Tham Lang mạo hiểm đoàn, cả hai không điều khiển phi chu bay ra ngoài sơn mạch mà ngược lại đổi cái phương hướng sau đó lại quay ngược vào sâu trong sơn mạch này hơn. Dĩ nhiên trước đó cả hai đã thu hồi lại phi chu tránh hấp dẫn sự chú ý của yêu thú.



Hiện tại hai người đang oanh kích một đầu rùa vàng chính là một phần trong nhiệm vụ của cả hai: Thu thập răng cùng móng của Kim Giáp Quy.



Kim Giáp Quy là yêu thú nhất giai trung kì. Loại yêu thú này hầu như không bao giờ chủ động công kích con người, tính tình cũng tương đối hiền lành. Nó ngoại trừ có một lớp mai cứng rắn, còn lại so với yêu thú nhất giai còn lại không nổi bật hơn thứ gì.



Mặc dù vậy, đừng bao giờ khinh thường Kim Giáp Quy. Nó chính là lấy mai rùa vững chắc này làm nổi danh. Một số yêu thú nhị giai cường hãn thậm chí cũng không thể nào đâm xuyên qua được lớp mai vô kiên bất tồi của nó đâu.



Cũng bởi vì lý do này mà Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền hiện tại đang hết sức khổ sở để có thể ép cho con rùa này thò đầu ra để tiêu diệt.



“Lão đại, nghỉ một chút…đầu rùa rút đầu này làm ta mệt chết rồi.” Trương Nhị Huyền sau một đòn công kích thật mạnh chỉ có thể gây nên một vết xước nhỏ trên mai rùa, hắn ngồi vật ra đất thở hồng hộc nói.



“Hừm…được rồi, thử cách khác xem.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một tiếng: “Cũng không biết có thể hiệu quả hay không.”



Dứt lời, trong tay Khương Thần xuất hiện vô số Hỗn Nguyên Thạch. Đem Hỗn Nguyên Thạch ném ra xung quanh tầng tầng lớp lớp theo phương vị hoàn chỉnh, Khương Thần liền miệng đọc khẩu quyết, tinh thần lực chậm rãi tỏa ra.



Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Trương Nhị Huyền lập tức nổi lên hứng thú. Hắn cũng không biết hiện tại Khương Thần đang làm gì, thế nhưng dường như có vẻ rất thần bí.



Vụt!!!



Một đạo quang mang từ đầu ngón tay Khương Thần đột nhiên hiện lên. Quang mang sau khi chia nhỏ ra lập tức chuẩn xác bắn về phía hàng loạt Hỗn Nguyên Thạch vừa mới được ném ra trên mặt đất.



Không khí lúc này đột nhiên xuất hiện chút ít chấn động sau đó lập tức có một chút mê vụ xuất hiện. Sau khi mê vụ tản mát trong không khí, dùng mắt thường cũng có thể thấy phần không gian bên trong tầng lớp Hỗn Nguyên Thạch kia dường như huyền ảo hơn một chút.



“Lão đại, ngươi làm gì?”



“Xây dựng một cái ảo trận, lừa cho đầu rùa rút đầu này rằng nó đã chết. Sau đó hi vọng nó có thể bị mắc lừa mà thả lỏng phòng ngự.”



“Còn có thể dùng cách này?”



“Ngươi nghĩ sao?”



“Tuyệt diệu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK