Người đăng: meomeo14311
Trước khi trở về Linh Vân Tông, Khương Thần điều khiển phi chu dừng lại ở bên ngoài Vấn Nguyệt Thành. Tại nơi này hắn muốn hỏi thăm tình hình tông môn trong những ngày qua trước. Muốn xem có điều gì biến động xảy ra sau chuyến đi tới di tích của Thiên Ma Giáo hay không. Dù sao nếu như tin tức hắn bị phong ấn hoặc đoạt xá truyền ra mà hiện tại hắn lại xuất hiện ở đây, điều này quả thực quá dọa người. Thậm chí hắn có thể sẽ bị đánh chết ngay khi vừa mới trở về tông môn khi mà mọi người tưởng hắn là Ma Thiên Tiếu.Sau khi biết được tin tức bản thân bị đoạt xá vẫn chưa truyền ra, trong lòng Khương Thần hơi chút mừng thầm. Điều này có nghĩa là tông môn vẫn dành một phần tin tưởng cho hắn, ít nhất là không tin hắn sẽ bị đoạt xá dễ dàng như vậy.
Khương Thần tìm một tên nam tử nhanh nhẹn sau đó cho hắn chút tiền, nhờ hắn chạy tới Linh Vân Tông liên lạc với Trương Nhị Huyền một chút. Trương Nhị Huyền hay qua lại với Hồng Ngọc Kiều chắc hẳn đã biết tin tức về hắn, chính vì thế tìm gặp đối phương trước tiên là khiến cho đối phương tin tưởng bản thân không bị đoạt xá, sau đó mới nhờ tên kia tìm tới Nam Cung Y Vận giúp mình.
Chủ yếu Khương Thần vẫn là muốn tìm Nam Cung Y Vận trước. Đạt được đảm bảo của nàng, hắn mới dám chạy trở về tông môn, miễn cho vừa mới xuất hiện lại bị mấy trưởng lão nội môn hợp sức đánh chết. Bất quá Nam Cung Y Vận rất ít khi ra ngoài, vẫn là phải nhờ tới tiểu bàn tử kia giúp đỡ việc này.
Chờ đợi nửa ngày trời bên ngoài Vấn Nguyệt Thành, tên nam tử kia mới dẫn theo Trương Nhị Huyền đi tới. Tiểu tử này xem ra cũng là thành thật, lại rất uy tín. Chính vì thế sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Khương Thần lại cho hắn thêm chút tiền thưởng.
Lúc này, Trương Nhị Huyền đứng trước mặt Khương Thần, ánh mắt hiện lên vẻ âm tình bất định. Giây lát thân hình hắn nhảy dựng lên, khuôn mặt giống như gặp phải đả kích nặng nề, thanh âm như gào rống vang lên:
“Yêu nghiệt, ngươi là kẻ đoạt xá lão đại ta có đúng không?”
Nói đoạn, hắn giống như không nhận ra Khương Thần, một quyền đem theo kình phong gào thét mà đánh tới. Quyền đầu bàng bạc Hỗn Nguyên Chi Khí, khí thế này quả thật là hung bạo khác hẳn với phong thuộc tính mà tên béo này tu luyện.
“Rất khá, mới có mấy tháng không gặp liền đã đạt tới Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ…” Khương Thần nhìn thấu cảnh giới của Trương Nhị Huyền, lúc này liền tấm tắc khen.
Kẻ này tuy rằng hay cà chớn bông đùa nhưng lúc nghiêm túc quả thật cũng rất ghê gớm. Trong thời gian ngắn không gặp hắn vậy mà đã nhảy vọt lên Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ. Trong lớp đệ tử nội môn cũng là nhân vật có số má.
“Hừ, đừng nói giống như ngươi là lão đại của ta vậy.” Trương Nhị Huyền gầm lên: “Tới tiếp lão tử một quyền.”
“Láo toét.” Khương Thần cười lạnh, miệng khẽ thở ra một câu.
Chỉ thấy quyền đầu của hắn bao bọc bởi hỏa diễm cũng thuận thế đấm ra. Phong thuộc tính bị khắc chế bởi hỏa thuộc tính, thêm nữa lực đạo của Khương Thần hiện tại cũng rất lớn, một quyền này đánh ra lập tức khiến cho Trương Nhị Huyền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ruột gan lệch vị, mặt mũi nhăn nhó.
“Bàn tử, có cần ta treo ngươi lên đánh sau đó mới nhận thân không?” Ánh mắt lạnh lùng của Khương Thần hiện lên một tia chế giễu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói.
“Nguyên Linh Cảnh…Thật ghê gớm, nguyên lai lão đại ngươi đã là Nguyên Linh Cảnh? Tốc độ đột phá của ta nhanh như vậy mà vẫn không thể theo kịp ngươi. Mấy tháng trước ngươi mới chỉ là Nguyên Hồn Cảnh a.” Trương Nhị Huyền thần sắc hiện lên không thể tin nổi, miệng ngoác rộng có thể đút vừa nắm đấm, hắn thốt lên.
“Làm sao? Hóa ra là tên bàn tử nhà ngươi cố ý không nhận ra ta?” Khương Thần nhướng mày.
Vừa rồi tên bàn tử này ra tay rất nặng, hơn nữa đều không có dấu hiệu lưu tình. Vẻ mặt của hắn lúc đó cũng rất hung hăng, thậm chí Khương Thần còn tưởng rằng đối phương thật coi mình là kẻ địch.
“Ha ha…” Trương Nhị Huyền ngửa cổ cười lớn sau đó mới nghiêm lại sắc mặt, ánh mắt tám phần tin tưởng, hai phần nghi ngờ, cẩn thận hỏi lại: “Thực ra lão đại ngươi tìm tới ta đầu tiên, ta liền đoán ngươi không sao…hơn nữa…hắc hắc, khí chất của ngươi độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước được. Vừa rồi chỉ là muốn diễu võ giương oai trước mặt lão đại ngươi thôi, không nghĩ tới vẫn là mùa rìu qua mắt thợ.”
“Nói vậy nghĩa là ngươi cũng biết tình huống của ta?”
“Hắc hắc, đúng thế. Từ khi đám sư huynh sư tỷ trở về, không thấy ngươi ta liền đoán ra có sự chẳng lành, sau đó Bạch sư tỷ cả ngày ủ rũ thất thần, ta liền biết ngươi không xong rồi.” Trương Nhị Huyền nở nụ cười hơi chút ngây ngô, nói: “Gặng hỏi Hồng sư tỷ, nàng mới nói mọi chuyện cho ta biết.”
“Dĩ nhiên chuyện này trong tông môn cũng không có nhiều người biết. Ngoại trừ ta ra còn lại đều là những người tham dự lần tranh đoạt di tích.”
Đoạn, Trương Nhị Huyền nghiêm sắc mặt, nói:
“Bất quá, lão đại ngươi có thể từ chỗ chết mà trở về, quả thật là kỳ tích. Ta tưởng rằng ngươi sẽ không qua khỏi đấy.”
“Hừ, Khương mỗ cao số, bàn tử ngươi không chết trước, ta khó lòng nhắm mắt xuôi tay.” Khương Thần cười cười, có chút đùa cợt mà nói.
“Hắc hắc. Đùa một chút.” Trương Nhị Huyền mắt ngang mày dọc, miệng cười toe toét, sắc mặt vui vẻ nói: “Nhưng mà lão đại ngươi trở về liền tìm tới ta đầu tiên, điều này làm cho Nhị Huyền ta cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh a. Theo lý mà nói, ngươi đầu tiên phải tìm đến Bạch sư tỷ chứ?”
“Bớt nghĩ nhiều. Ta chỉ là sợ đột ngột trở về sẽ bị các trưởng lão coi thành kẻ đoạt xá, sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ a.” Khương Thần khẽ lắc đầu.
Nếu như không phải là sợ điều này, người đầu tiên hắn muốn gặp đương nhiên là Bạch U Cơ, kế đến chính là Nam Cung Y Vận, Trương Nhị Huyền này chỉ đứng thứ ba mà thôi. Có thể nói đây cũng là ba người ở Linh Vân Tông được Khương Thần tin tưởng.
Ừm, đúng ra tại Linh Vân Tông cũng chỉ có ba người này là hắn có thể tin được, còn lại đều không thể tin.
“Hắc hắc…lão đại ngươi để ta tự luyến một chút không được sao?” Trương Nhị Huyền cười cười. Giây phút hắn lại nghiêm mặt lại mà nói: “Lão đại ngươi trở lại ngược lại là đúng dịp, bằng không Bạch sư tỷ liền không ổn.”
“Nàng thế nào?” Khương Thần nhíu mày, nội tâm cũng có chút lo lắng, nói.
“Từ lúc trở về tông môn, nàng đều ngây ngốc một chỗ, đoán chừng là thương tâm gần chết.” Trương Nhị Huyền trầm giọng nói: “Mấy lần đều nói rằng muốn tự tử…bất quá bị đám người Hồng sư tỷ khuyên bảo một hồi, hiện tại cũng đã từ bỏ loại ý nghĩ kia.”
“Hừm, đoán chừng lão đại ngươi trở về muộn một thời gian, nàng liền sẽ lại nghĩ quẩn.” Trương Nhị Huyền vuốt vuốt cằm, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên ôn nhu cùng một chút tự trách. Thời điểm đối kháng Ma Thiên Tiếu, hắn cũng chỉ nghĩ muốn Bạch U Cơ được an toàn mà không hề nghĩ đến cảm giác của nàng. Một đôi tình nhân đang trong thời điểm lửa tình mặn nồng, một người nếu như chết rồi, một người ở lại nhân thế hẳn sẽ rất thương tâm. Thậm chí người ở lại mới là người chịu nhiều thống khổ.
“Không sao rồi. Chẳng phải ta đã về rồi đây.” Khương Thần cười cười, chậm rãi nói.
“Lão đại, ngươi gọi ta tới đây có phải là có chuyện?” Trương Nhị Huyền bây giờ mới vào chuyện chính, vẻ mặt đã không còn bỡn cợt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiếm khi xuất hiện.
“Ừm, ta cần ngươi trước tiên báo tin cho sư phụ, sau đó chính là muốn nhờ ngươi đem nàng dẫn đến đây.” Khương Thần nói: “Muốn bình yên mà quay lại tông môn thì cần khiến cho nàng biết rằng ta mười phần chính là Khương Thần, không hề bị đoạt xá.”
“Hắc hắc, ta tưởng lão đại ngươi không sợ trời không sợ đất, hóa ra vẫn sợ chết nha.” Trương Nhị Huyền mới nghiêm túc chưa đầy một phút, lúc này khuôn mặt lại hiện lên vẻ cà chớn, miệng cũng là toe toét cười.
“Mạng mỗi người chỉ có một.” Khương Thần cười nhạt, một câu sau hắn cũng chỉ cúi đầu khẽ lẩm nhẩm: “Huống hồ ta tân tân khổ khổ mới thoát khỏi nguyền rủa, sinh mạng này đáng quý hơn bao giờ hết.”
Đoạn, Khương Thần ngẩng đầu hướng về phía Trương Nhị Huyền, sau khi lấy ra một món nguyên bảo là một đôi găng tay, hắn giao cho đối phương sau đó nói:
“Tới gặp sư phụ ta sau đó mang thứ này giao cho nàng, nàng tự khắc biết phải làm gì.”
“Không cần báo tin cho U Cơ, ta muốn cho nàng một cái ngạc nhiên nho nhỏ.”
“Hắc hắc, ta hiểu, lão đại cứ giao cho ta.” Trương Nhị huyền vỗ vỗ bộ ngực đầy thịt, thanh âm hữu khí hữu lực vang lên, bộ dáng cố tỏ ra uy phong lẫm lẫm, bất quá vì hắn quá béo cho nên trả lại chỉ là hình ảnh khôi hài.
“Đi đi.”
Trương Nhị Huyền nhận mệnh liền tức tốc chạy về Linh Vân Tông.