Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Đã quen với ngữ khí của thần bí nhân, Vương Dĩnh cũng chỉ thoáng tức giận liền thôi, ngược lại hắn nở một nụ cười, nói:



“Được, không gặp thì không gặp…Nhưng xin nhắc nhở bằng hữu một câu, ngươi có thể bảo vệ tiểu tiện nhân này hôm nay, ngày mai…nhưng không thể bảo vệ nàng một đời. Tham Lang mạo hiểm đoàn nhất định sẽ tiêu diệt ả.”



Một câu vừa tới chữ cuối cùng, trong mắt Vương Dĩnh đột nhiên tuôn ra hàn mang dữ dội, một cước nhất thời đạp mạnh lên mặt đất, thân thể hóa thành một đạo thanh lam sắc thiểm điện. Trong nháy mắt thân ảnh hắn đã xuất hiện trước mặt Trương Tiểu Hân. Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hồn thời khắc này bùng phát ra mạnh mẽ. Một trảo mang theo lôi mang đại thịnh đánh thẳng về phía thiên linh cái của Trương Tiểu Hân, bộ dáng dường như muốn một chiêu chấn sát nàng.



“Con quỷ nhỏ, hôm nay không bắt sống được ngươi vậy thì giết ngươi là được. Không ai có thể thoát khỏi tay Vương Dĩnh ta.”



Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hồn ngưng tụ gần như thực chất tuôn ra, theo thanh âm lạnh lùng của Vương Dĩnh bắt đầu bao phủ thân thể Trương Tiểu Hân khiến cho nàng bị tê liệt không thể cử động được.



Lấy thực lực của Trương Tiểu Hân vốn dĩ không thể né tránh trảo lực, đối phương lại còn sử dụng lôi thuộc tính có khả năng làm tê liệt đối thủ. Chính vì vậy mắt thấy một trảo chụp tới thế nhưng nàng cũng không thể làm ra được phản ứng.



“Hỗn láo.”



Bàn tay Vương Dĩnh còn cách đầu Trương Tiểu Hân chừng một gàn tay, một tiếng quát lạnh uy nghiêm lại mang theo sát ý đã vang lên. Ngay sau đó không gian xuất hiện một đạo năng lượng dao động. Năng lượng vô hình này dung nhập vào không gian, ngay sau đó trực tiếp bạo tạc trước ngực Vương Dĩnh.



Phanh!!!



Một đạo thanh âm nổ mạnh trầm thấp vang lên. Năng lượng bạo nộ chưa phát tán ra thế nhưng Hỗn Nguyên Chi Khí lôi thuộc tính của Vương Dĩnh đã tiêu tán hơn phân nửa. Một luồng kình lực khổng lồ nổ tung trên lồng ngực, lực đạo cuồng bạo khiến cho ngực áo cùng da thịt liền lẫn lộn. Vương Dĩnh đem theo máu tươi đầm đìa cấp tốc lùi ra.



Oanh oanh oanh!!!



Luồng năng lượng vô hình sau khi bạo tạc còn chưa chấm dứt, nó lại lần nữa dung nhập vào không gian dao động tới vị trí của Vương Dĩnh oanh kích thẳng vào não hải hắn.



Ngay lập tức Vương Dĩnh cảm thấy não hải của mình xuất hiện một trận chấn động nhỏ. Trước mắt thoáng chốc xuất hiện một màu tối đen. Hắn loạng choạng lùi lại hai bước, sắc mặt hiện lên vẻ kinh hồn táng đảm.



“Tinh thần lực? Ngươi là luyện đan sư?”



Sau khi tiếp xúc qua cỗ lực lượng vô hình này, Vương Dĩnh rốt cuộc nhận thức được thần bí nhân kia là luyện đan sư. Về phần tại sao không phải trận pháp sư hay phù sư, bởi lẽ trước đó đối phương có sử dụng hỏa diễm để công kích.



Tinh thần lực công kích cùng hỏa diễm rõ ràng là sở trường của luyện đan sư. Trước đó Vương Dĩnh hắn cũng đã từng tiếp xúc qua mấy vị luyện đan sư cho nên chỉ thoáng qua liền phán đoán ra thân phận của Khương Thần.



Đối với tiếng kêu sợ hãi của Vương Dĩnh, Khương Thần cũng không đáp lời. Trong không gian, tinh thần lực lại một lần nữa xuất hiện mang theo thế lôi đình hung hăng bắn mạnh tới Vương Dĩnh.



Cảm thụ được tinh thần lực công kích kia lần nữa đánh úp tới, lông tóc Vương Dĩnh dựng ngược lên. Trên khuôn mặt, vẻ sợ hãi càng thêm nồng đậm. Cuối cùng, hắn không nhịn được mà hét lên chói tai, thân ảnh lóe lên một cái sau đó chạy biến vào rừng sâu không thấy gì nữa.



Theo Vương Dĩnh chạy trốn, trung niên nhân cầm lưu tinh chùy cũng lập tức quay đầu trốn chui như chuột.



Tại một hang núi nhỏ vô cùng kín đáo cách đó không xa xuất hiện một vị nam tử bạch y đang ngồi xếp bằng. Ngay thời điểm Vương Dĩnh cùng đồng bọn bỏ chạy, nam tử này liền mở ra hai mắt, miệng trào ra một ngụm máu, sắc mặt từ hồng nhuận sau đó ngay lập tức tái nhợt. Ngụm máu kia giống như một trọng chùy đem khí huyết của người này kéo đến gần như đổ sập.



“Công kích tinh thần lực dạng này quả thật quá tốn sức.” Nam tử cười khổ một tiếng, đầu khẽ lắc.



Người này ngoài Khương Thần thì còn có thể là ai. Sau khi dựng nên một cái trận pháp gọi là Hỏa Phụng Liêu Nguyên Trận, hắn liền chạy tới hang núi này âm thầm điều khiển trận pháp bảo vệ Trương Tiểu Hân.



Về phần duy trì trận pháp, trận pháp này sử dụng hỏa diễm cùng Hỗn Nguyên Chi Khí của hắn để duy trì. May mắn hắn luyện hóa thành công ngụy hỏa mới có thể đủ sức chèo chống trận pháp. Bằng không thì dựng cũng đừng nghĩ đến.



Phía Trương Tiểu Hân lúc này, sau khi hai tên trung niên nhân chạy đi, nàng cũng đứng bật dậy toan tính bỏ chạy. Thế nhưng còn chưa đi được vài bước, một đạo thanh âm nhỏ nhẹ suy yếu từ đâu truyền tới bên tai nàng.



“Ở yên đó, không được đi đâu. Hai tên kia vẫn còn đang ở phụ cận quanh đây.”



Trương Tiểu Hân nghe nói vậy lập tức khựng lại. Rốt cuộc nàng lựa chọn nghe lời Khương Thần mà chậm rãi ngồi xuống điều tức.



Về phía hai trung niên nhân kia. Cả hai sau khi bị Khương Thần dọa cho bỏ chạy liền đi đường vòng mà quay trở lại, muốn mai phục tại phụ cận để xem thần bí nhân rốt cuộc là ai. Dĩ nhiên hành tung của bọn họ đều nằm trong sự giám sát của Khương Thần, chính vì thế hắn mới không để cho Trương Tiểu Hân bỏ chạy. Chỉ cần nàng có dấu hiệu bỏ chạy, hai người kia chắc chắn sẽ đoán ra Khương Thần chỉ hư trương thanh thế dọa dẫm mà thôi. Đến khi đó không chỉ có Trương Tiểu Hân không thoát được mà ngay cả hắn cũng sớm bị hai người kia tìm ra.



Hiện tại để nàng ở lại thế này, hai người kia nghi thần nghi quỷ sẽ không dám chạy tới gây bất lợi, bởi lẽ trong lòng một khi có quỷ, con người ta thường sẽ trở nên thiếu quyết đoán, khả năng phán đoán chính xác cũng không còn. Giống như ném chuột sợ vỡ đồ quý, hai người kia sẽ sợ mà không dám làm loạn.



Lúc này, hai trung niên nhân ẩn núp tại phụ cận muốn quan sát động tĩnh của Trương Tiểu Hân. Nhìn thấy nàng vậy mà điềm nhiên ngồi tại chỗ chữa thương, bộ dáng không chút sợ hãi như vậy, khuôn mặt hai người này liền hiện lên vẻ nghi hoặc.



Vương Dĩnh nhíu lại đôi mày, khuôn mặt lâm vào trầm tư suy nghĩ. Sau cùng, hắn lắc đầu bất đắc dĩ nói:



“Đi thôi, trở về báo cho đoàn trưởng biết chuyện này.”



“Làm sao không bắt tiểu tiện nhân kia?”



“Ngươi có gan có thể thử xem?”



Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy trầm mặc không đáp. Hắn cũng giống như Vương Dĩnh. Sợ!



“Ta đoán người kia rất có thể đang ở một nơi xa không tiện chạy tới, hoặc là hắn đang mang thương thế…thế nhưng tinh thần lực của hắn rất mạnh. Ta không dám liều.” Vương Dĩnh thở dài một hơi.



Trên thực tế đòn công kích tinh thần lực của Khương Thần không gây cho hắn quá nhiều tổn hại. Hắn tự tin nếu như Khương Thần không lộ diện hắn vẫn có thể có cơ hội mang Trương Tiểu Hân đi. Thế nhưng thân phận của đối phương là luyện đan sư, hắn lo sợ chính là ở điểm đó.



Phải biết không chỉ riêng Minh Nguyệt Vương Triều mà ở các nơi khác, luyện đan sư là một chức nghiệp vô cùng cao quý. Đám người này thực lực có thể không mạnh thế nhưng lại có một mạng lưới quan hệ rất rộng. Rất nhiều cường giả sẵn sàng nợ ân tình của luyện đan sư chỉ vì cầu một khỏa đan dược.



Có loại quan hệ này, luyện đan sư thường thường rất ít người dám đắc tội. Vương Dĩnh chính là lưu ý đến điểm này cho nên không dám căng thẳng cùng với Khương Thần. Ngộ nhỡ khiến cho đối phương phật ý, hắn sau đó nhất định sẽ rơi vào thảm kịch.



“Ngươi lúc trước nói hắn là luyện đan sư sao?”



“Đúng vậy, thủ đoạn công kích tinh thần lực cùng với hỏa diễm này chỉ có thể là luyện đan sư mà thôi.” Vương Dĩnh gật đầu: “Người này tinh thần lực cũng rất khủng bố, hai lần công kích đều nhắm vào yếu hại. Nếu như ta không phải có vài biện pháp phòng hộ có lẽ đã bị đánh trọng thương.”



Nói đến đây, sắc mặt hắn chợt biến, thanh âm có chút run run vang lên:



“Không hay rồi. Mau chạy.”



Vừa dứt lời, thân ảnh hắn biến thành một tia thiểm điện hướng về ngoại vi sơn mạch mà bỏ chạy. Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy không hiểu chuyện gì thế nhưng nhìn thấy đồng bọn bỏ chạy cũng liền tức tốc co giò chạy trốn.



Ra khỏi sơn mạch, Vương Dĩnh mới dừng lại thở dốc, sắc mặt có chút sợ hãi.



“Có chuyện gì thế?”



Vương Dĩnh nở nụ cười khổ nói:



“Người kia là luyện đan sư, tinh thần lực rất mạnh, rất có thể việc chúng ta quay lại hắn cũng biết. Để tiện nữ nhân kia ngồi ở đó điều tức cũng là để cảnh cáo chúng ta. May mắn ta nhận ra sớm, để hắn tức giận liền không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.”







“Ngươi có thể rời đi được rồi.”



Bên tai Trương Tiểu Hân lại vang lên thanh âm của Khương Thần. Nàng không biết mục đích của hắn bắt nàng ở lại, hiện tại lại kêu nàng rời đi là gì thế nhưng nàng cũng không dám làm trái ý hắn. Chính vì vậy thân ảnh nhoáng lên một cái lập tức hướng về sâu trong sơn mạch mà chạy đi.



Tới lúc này, Khương Thần mới thở ra một hơi, thân hình không tự chủ được nằm ra đất, bộ dáng hư nhược vô cùng. Điều khiển trận pháp cùng sử dụng tinh thần lực công kích liên tục khiến cho tinh thần của hắn lâm vào trạng thái suy kiệt.



Đối với nguyên giả, mệnh mạch của bọn họ chính là linh hồn. Mà thứ trực tiếp liên quan tới linh hồn nhất chính là tinh thần lực. Linh hồn càng cường đại, tinh thần lực liền càng mạnh mẽ, mà tinh thần lực cạn kiệt đương nhiên nó sẽ kéo theo linh hồn cũng suy yếu.



So với cạn kiệt Hỗn Nguyên Chi Khí, suy kiệt linh hồn nguy hiểm hơn nhiều. Bởi lẽ cạn kiệt Hỗn Nguyên Chi Khí, ngươi chỉ là không sử dụng được nguyên thuật mà thôi. Thế nhưng suy kiệt linh hồn, ngươi gần như không thể làm được gì sau đó. Thậm chí ngay cả nhấc tay nhấc chân cũng là khó khăn vô cùng.



Đó cũng là lý do vì sao cường giả ở cảnh giới cao thường xuyên chú trọng đến việc bảo vệ linh hồn trước công kích của đối thủ. Bởi lẽ linh hồn một khi bị đánh tổn thương sẽ tương đương với việc ngươi dễ dàng trở thành thịt cá trên gỗ trước mặt đối thủ. Nguyên giả phụ tu chức nghiệp khiến cho đồng cấp đối thủ đau đầu chính là ở chỗ đó, bởi vì tinh thần lực của đám người kia quá lợi hại.



Lại nói, Khương Thần hiện tại chỉ là tinh thần lực cạn kiệt, linh hồn suy yếu. Trường hợp này hoàn toàn khác với linh hồn bị tổn thương, do vậy hắn chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì tinh thần lực tự khắc sung mãn, linh hồn theo đó cũng mạnh mẽ trở lại. Hoàn toàn không tổn hại tới căn cơ, ngược lại lại có lợi ích đối với việc tăng trưởng linh hồn của hắn.



Cách Vân Đoan sơn mạch chừng một dặm về phía Đông Bắc có một tiền trang rộng lớn nằm trọn vẹn trên một ngọn đồi trọc. Đây chính là đại bản doanh của Tham Lang mạo hiểm đoàn.



Tiền trang này bao gồm ba tòa kiến trúc xếp thành hình chữ u ở phía trước, phía sau còn có rất nhiều đình viện, phòng ốc san sát nhau. Phía trước là đại sảnh nghị sự cùng chỗ ở của các thành viên cốt cán của Tham Lang mạo hiểm đoàn. Hậu viện đương nhiên là chỗ ở của những người khác.



Lúc này, phía dưới chân đồi xuất hiện khoảng mười người khí tức suy yếu, quần áo rách nát cháy xém, thân thể mang theo trọng thương dìu dắt nhau đi lên đỉnh đồi.



Phía trên, một thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn nhìn thấy đám người này, hắn lập tức chạy vào tiền sảnh, một bên thở phì phò, một bên hô:



“Đoàn chủ, đám người Đoàn tham mưu cùng Doãn đội trưởng trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK