Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Khương Thần bị một quyền đánh bay lên không trung, miệng phun ra máu tươi. Điều này khiến cho các đệ tử phía dưới lập tức vang lên những tiếng ca thán. Không thể ngờ người bị thương trước tiên lại là Khương Thần.“Ha ha…ta đã nói rồi, Khương sư huynh làm sao có thể đánh lại được Âu Dương sư huynh. Từ đầu đến giờ vẫn luôn bị áp chế, hiện tại rốt cuộc nhận vào thương thế.”
“Dù sao ưu thế của Khương sư huynh cũng nằm trên trận pháp. Đấu tay đôi thế này thiệt thòi cho hắn.” Một vị đệ tử khác trầm ngâm một hồi, khẽ nói.
“Đúng vậy. Nếu như để hắn có thời gian bày ra trận pháp, vậy thì một Âu Dương Trác có là gì.” Một vị đệ tử nữa dường như có thành kiến với Âu Dương Trác, lúc này cố ý hạ thấp đối phương.
“Ha ha. Nói giống như các ngươi có thể vượt qua được Âu Dương sư huynh vậy.” Một nữ đệ tử ngồi gần đó bĩu môi: “Trận pháp sư đương nhiên có thế mạnh của trận pháp sư. Thế nhưng bọn hắn không thể tận dụng thế mạnh này trong chiến đấu, vậy thì chỉ có thể trách bọn hắn mà thôi.”
“Hừ. Tiểu sư muội này tự tin về Âu Dương sư huynh của ngươi vậy sao?” Một đạo thanh âm nữ tử lạnh lùng khẽ vang.
Người ngồi xung quanh đều không hẹn mà cùng hướng về người vừa phát ra đạo thanh âm đó. Chỉ thấy nơi kia là một vị hoàng y nữ tử khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng hơi có chút lạnh lùng. Nàng đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vị nữ đệ tử lên tiếng trước đó, thanh âm giống như chất vấn.
“Hóa ra là Chu sư tỷ, đúng vậy thì sao? Hiện tại chẳng phải Âu Dương sư huynh đang chiếm ưu thế hay sao?”
“Ha ha, vậy thì ta thông báo cho vị sư muội này một tiếng, Khương sư huynh cũng không dễ bị đánh bại như vậy. Mà hắn cũng không phải không thể xây dựng được trận pháp trong lúc chiến đấu.” Nữ tử hoàng y chính là Chu Tiểu Mỹ, nàng cười lạnh lùng nói.
Tại thí luyện đại chiến cách đây hai năm, Khương Thần trong lúc giao đấu cùng đối thủ đã lừa đối phương rơi vào trong trận pháp bằng máu, cảnh tượng đó Chu Tiểu Mỹ vẫn nhớ kỹ cho nên hiện tại dù Khương Thần rơi vào hạ phong thì nàng vẫn tự tin rằng hắn sẽ chiến thắng.
Lại nói, nữ đệ tử kia khuôn mặt cũng ưa nhìn, chẳng qua lúc này vẻ khinh thường trên mặt nàng hiện ra tương đối nồng đậm khiến cho sự ưa nhìn bị lấn át, còn lại chỉ là vặn vẹo khó coi.
“Được, vậy liền chờ xem Chu sư tỷ đúng hay ta đúng.”
Dưới sân đấu không vì nghị luận trên khán đài mà dừng lại nhịp đấu. Âu Dương Trác sau khi đánh bay Khương Thần liền lập tức đạp mạnh về phía sau, thân thể giống như đạn pháo bắn phá mà ra hướng thẳng tới Khương Thần oanh kích.
Chỉ thấy Khương Thần lơ lửng trên không trung cũng không làm ra phản ứng, ngay lập tức hắn lại bị húc văng một lần nữa. Không dừng lại ở đó, Âu Dương Trác sau khi đánh bay Khương Thần lại đổi một cái phương hướng khác tiếp tục oanh kích.
Hơn mười lần điên cuồng oanh kích, Khương Thần đã bị đánh bay lên bầu trời. Đương trên đà lao xuống, Âu Dương Trác không biết lấy ở đâu ra một cây cung màu xanh lam, điên cuồng dùng Hỗn Nguyên Chi Khí của mình tạo thành lôi tiễn bắn phá liên tục.
“Lôi Kích.”
Âu Dương Trác quát lạnh một tiếng, tay kéo lôi cung buông ra, ngay sau đó một cơn mưa lôi tiễn điên cuồng bắn phá về phía Khương Thần khiến cho bầu trời chiều nhất thời sáng rực sắc xanh.
Mỗi đạo mũi tên trúng đích đều phát ra những thanh âm ầm ầm nổ vang. Tiếng nổ còn kèm theo sóng khí khuếch tán liên tục khiến cho người ngồi trên khán đài đinh tai nhức óc.
“Không ổn rồi. Khí tức của Khương sư đệ đang suy yếu.” Mộc Kiếm Thanh ngưng thần nhìn về phía lôi quang đại thịnh, sắc mặt chợt biến.
“Không đúng, dù bị công kích liên tục cũng không thể một lần hao hụt nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí đến vậy.” Hồng Ngọc Kiều cũng cảm nhận được Khương Thần suy yếu, thế nhưng sự suy yếu kia giống như ngọn đèn vụt tắt chứ không phải ngọn nến tắt dần. Điều này không khỏi khiến cho mọi người trên khán đài xuất hiện chút nghi hoặc.
“Hắn đang chuẩn bị phản công sao?” Mộc Kiếm Thanh khẽ lẩm nhẩm: “Chiêu số gì có thể rút một lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí như vậy?”
Oành oành oành!!!
Lại một tràng tiếng nổ vang lên, chẳng qua những tiếng nổ này không đến từ lôi quang trên bầu trời mà là từ vị trí đứng của Âu Dương Trác. Hắn lúc này hai tay giương cung, hai chân hơi nhún xuống, tư thế đứng giống như Hậu Nghệ bắn mặt trời, từ xa nhìn lại hết sức oai hùng. Tiếng nổ vang lên là bởi vì đôi bàn chân hắn va chạm vào sàn đấu khiến cho đất đá dần nứt vỡ. Một tiễn tiếp theo tuy chưa bắn ra thế nhưng uy thế đã đủ để cho những người ngồi xung quanh đây sợ mất mật.
“Vương cấp nguyên thuật? Khương sư đệ không ổn rồi.” Mộc Kiếm Thanh sắc mặt tái mét: “Lần trước giao đấu với ta, hắn vẫn chưa có chiêu thức này.”
“Không. Tuy chưa đạt tới Vương cấp nguyên thuật thế nhưng Linh cấp đỉnh phong bình thường còn kém xa nó. Có thể coi như bán Vương cấp.” Vương Chi Sách một bên cũng vô cùng ngưng trọng mà nói.
Thời điểm thí luyện đại chiến ở Tử Vong Sâm Lâm, hắn đã được lãnh giáo Vương cấp nguyên thuật của Quan Thiên Long cho nên hắn hiểu rõ uy lực của nó. Tuy chiêu thức tiếp theo của Âu Dương Trác chưa đạt tới cấp độ Vương cấp thế nhưng nó cũng đã tiệm cận rồi. Lực lượng chắc chắn không tầm thường.
“Long Tiễn Vong Nhân!!!”
Giữa lúc mọi người đang kinh thán về chiêu thức tiếp theo của Âu Dương Trác thì một đạo thanh âm quát lạnh vang lên.
Âu Dương Trác sau khi quát lên một tiếng, toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí vừa mới tích tụ trên đôi tay lập tức truyền vào dây cung hình thành nên một đầu long tiễn to bằng cổ tay. Long tiễn nhìn qua tuy nhỏ bé thế nhưng uy thế mà nó đem đến vô cùng khiếp người.
Sau khi dứt lời, dây cung liền buông ra, long tiễn giống như một đầu chân long lập tức gào rống một tiếng sau đó dùng tốc độ thiểm điện hướng về phía Khương Thần trên không trung mà oanh kích.
Xẹt xẹt xẹt!!!
Long tiễn lao tới đâu không khí nơi đó lập tức bị thiêu đốt nóng rực. Mà đạo long tiễn này sau khi ra khỏi cung liền lập tức điên cuồng khuếch đại, trong phút chốc thân mình đã to như chum nước, dài hàng chục trượng.
Hống!!!
Lôi long há miệng gầm lên một tiếng sau đó dùng một thế không thể cản đỡ lao về lôi quang sáng lóa trên bầu trời.
“Không được!!!” Ánh mắt lo lắng nhìn lên trên bầu trời, nơi mà khí tức của Khương Thần ngày càng yếu đi, Bạch U Cơ không nhịn được nhắm chặt hai mắt, đôi tay đan vào nhau khẽ nguyện cầu bình an. Lúc này nàng giống như thê tử ngóng trông tin tức bình an của người chồng ngoài chiến trường, bộ dáng khiến cho người khác nhìn vào đột nhiên cảm thấy ấm lòng.
Đáp lại nguyện cầu của Bạch U Cơ, Khương Thần trên bầu trời sau một phen chịu trận rốt cuộc cũng có phản ứng. Khí tức suy yếu của hắn lúc này đột nhiên lại kéo vọt lên. Trên bầu trời hình thành một cơn lốc màu xanh lục điên cuồng thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí sau đó dần tích tụ lại thành từng khối chất lỏng nhỏ bắn thẳng vào trong lôi quang còn đang chưa tiêu tán
Oành oành oành!!!
Ba đạo tiếng nổ lớn vang lên, ngay lập tức lôi điện bị một tầng hỏa diễm bao phủ. Hỏa diễm ngùn ngụt bốc lên giữa bầu trời khiến cho phút chốc người ta liên tưởng tới mặt trời rơi xuống.
“Đại Hỏa Cầu.”
Hỏa diễm càng bốc lên mạnh mẽ, sau đó liền là một thanh âm lạnh lùng không mang theo cảm xúc vang lên. Tầng hỏa diễm bị phá vỡ, một hỏa cầu khổng lồ dần dần ló dạng. Kích thước hỏa cầu này so với lôi long kia thì lớn hơn nhiều lắm, mà sau khi lôi long vừa đến liền bị hỏa cầu mạnh mẽ ngăn cản.
“Còn có thể phản kích sao?”
Nhìn thấy hỏa cầu như thái dương hạ san, thân thể Âu Dương Trác không khỏi nhẹ run. Uy thế của hỏa cầu này so với lôi long của hắn thì nhỉnh hơn một chút, mà từ hỏa cầu kia hắn cũng cảm nhận thấy một luồng uy áp mạnh mẽ khiến cho tâm thần kinh sợ.
“Ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh…hừ.”
Nhận ra hỏa diễm quen thuộc cách đây không lâu đã khiến cho mình ăn thiệt thòi, sắc mặt Âu Dương Trác liền trầm xuống.
“Để xem ngươi có thể chống đỡ được mấy lần.”
Dứt lời, Âu Dương Trác liền khom mình chậm rãi kéo dây cung.
Ầm ầm ầm!!!
Khí thế như sóng lớn điên cuồng va đập với sàn đấu khiến cho sàn đấu lại một lần nứt vỡ. Một đạo long tiễn so với vừa rồi mạnh mẽ không kém lập tức được lên dây.
“Long…Tiễn…Vong…Nhân!!!”
Hống! Hống!
Lại một tôn lôi long khủng bố được bắn ra. Lôi long này nhỏ hơn so với ban đầu một chút thế nhưng uy thế cũng không kém đi bao nhiêu. Nó sau khi khuếch đại liền lập tức lao thẳng vào hỏa cầu toan tính xuyên thủng.
Oành!!!
Lại là va chạm mạnh mẽ khiến cho tiếng nổ lớn vang lên. Lần này hỏa cầu của Khương Thần bị đẩy lui đi một chút, thế nhưng so về sức mạnh trấn áp thì vẫn mạnh mẽ hơn hai đầu lôi long.
“Hừ…vậy thì tiễn thứ ba.”
Đương lúc Âu Dương Trác định dồn lực bắn ra mũi tên thứ ba thì trên bầu trời phát ra một đạo thanh âm quát lạnh:
“Chơi đủ rồi…”
Thanh âm quát lạnh vừa dứt, hỏa cầu liền điên cuồng khuếch đại sau đó ầm ầm đè xuống hai đầu lôi long.
“Mạnh như vậy sao?” Âu Dương Trác trợn lớn hai mắt, vẻ mặt hiện ra kinh hãi.
Hắn từ bỏ không bắn ra mũi tên thứ ba, ngược lại Hỗn Nguyên Chi Khí trong người điên cuồng điều động cung cấp cho hai đầu lôi long cản đỡ hỏa cầu.
Vốn đánh cho Khương Thần bay lên không trung để dễ bề ngắm bắn không ngờ lúc này lại rước phiền toái khi mà từ trên đánh xuống, hỏa cầu với sức nặng của mình lại có thêm lợi thế.
Mặt đất bắt đầu khẽ run rẩy, sàn đấu cũng vì rung lắc mà bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.
“Ta không thể liên tưởng được chiến trường dạng này với hai tên Nguyên Hồn Cảnh a.” Một vị trưởng lão ngoại môn nhìn trận thế kinh khủng trên sàn đấu, nở nụ cười khổ nói.
“Không khác gì hai vị cường giả đấu pháp.” Một người khác gật đầu: “Hai người này bất kì ai cũng đều có sở học của riêng mình. Rất cân tài cân sức.”
“Không, Khương Thần dường như hơi chút thắng thế.”
Nhìn đấu pháp rực rỡ trên tỷ võ đài, chúng trưởng lão không ngừng gật đầu phân tích sau đó đưa ra đánh giá khen ngợi.
Dựa theo uy thế mà hai loại chiêu thức đem lại, bọn họ có thể dễ dàng nhìn ra Đại Hỏa Cầu của Khương Thần mạnh mẽ hơn Long Tiễn Vong Nhân của Âu Dương Trác. Dễ nhìn ra nhất đó là hai tiễn của Âu Dương Trác vẫn chưa thể đẩy lùi được hỏa cầu, ngược lại cả hai đầu lôi long còn bị mài diệt đẩy lùi.
Lúc này, Âu Dương Trác gầm lên một tiếng, Hỗn Nguyên Chi Khí điên cuồng bạo phát hướng về hai tôn lôi long gia tăng thêm lực lượng cho bọn chúng:
“Aaaa…”