Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, sau khi Khương Thần bố trí xong một cái trận pháp vây khốn, hắn liền cởi ra áo ngoài sau đó treo lên một cành cây gần đó. Nhìn thấy hành động kỳ lạ của hắn, Bạch U Cơ không nhịn được mà khẽ hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Ừm. Đám Tô Thiên kia âm thầm hạ thủ đoạn trên y phục của ta.” Khương Thần khẽ gật đầu.

Khương Thần từ lúc đi vào kết giới đến giờ luôn cảm thấy bị người theo dõi. Mặc dù loại cảm giác này có chút mơ hồ thế nhưng linh cảm của hắn trước giờ ít khi sai lệch. Hiện tại ngẫm lại có vẻ như người theo dõi là đám Tô Thiên. Bởi lẽ trước khi vào kết giới, Khương Thần đã xuất hiện cảm giác lạnh gáy một lần. Có lẽ thời điểm đó đối phương đã dùng một loại thủ đoạn thần không biết quỷ không hay nào đó để lại dấu vết truy tung trên người hắn.

Bởi vì có đề phòng cảnh giác cho nên vừa rồi Khương Thần cũng đã kiểm tra y phục. Quả nhiên phía cổ áo của hắn mơ hồ có dấu vết một đạo phù văn nhỏ xíu. Loại phù văn truy tung này hắn cũng không lạ gì. Trong lòng hắn chỉ hơi khó hiểu một điểm đó là bản thân luôn cảnh giác cao độ, không nghĩ tới đối phương lại vẫn tìm được sơ hở mà ra tay.

“Ngươi muốn vây giết bọn họ?” Mộc Kiếm Thanh trên đường đi vốn luôn trầm mặc, lúc này nhướng mày nói.

“Không! Vào trong đây làm gì có kẻ nào không có một vài thủ đoạn bảo mệnh. Trận pháp của ta hiện tại vây giết một hai người còn có thể. Mười tám người…không thể.”

“Sở dĩ làm ra khốn trận chỉ là để bọn hắn biết khó mà lui.” Khương Thần cười cười: “Hiện tại tranh đoạt còn chưa bắt đầu, làm ra thương vong là không khôn ngoan.”

Bốn người lại tiếp tục bước đi. Trên đường, bọn họ bắt gặp rất nhiều linh dược quý hiếm. Dựa theo kinh nghiệm của mình, Khương Thần hướng dẫn ba người kia thu hái sao cho không tổn hại đến linh dược. Không chỉ vậy, hắn cũng nhắc nhở bọn họ rất nhiều lần phòng tránh các loại độc vật giả dạng linh dược, điều này khiến cho ba người một phen cảm thán không thôi.

Kiến thức về linh dược của luyện đan sư quả nhiên không thể coi thường!

Không chỉ có nhiều linh dược quý hiếm. Bên trong Thiên Ma sơn mạch này cũng có rất nhiều yêu thú cường hãn. Phần lớn đều là từ tam giai yêu thú trở lên. Trên đường, nhóm người Khương Thần cũng đã tiêu diệt mấy đầu tam giai cùng một đầu tứ giai yêu thú.

“Nơi này mặc dù là bảo địa thế nhưng cảm giác thật quỷ dị. Ta thật không muốn ở đây lâu thêm.” Bạch U Cơ nhìn đất trời một màu xám xịt, lúc này khẽ lắc đầu cảm thán.

Nguyên bởi vì tầng kết giới phong ấn phía trên bao phủ bởi hàng loạt phù văn màu đen khiến cho ánh sáng khó lòng lọt xuống phía dưới. Vì lẽ đó mà màu sắc nơi đây tương đối ảm đạm, nó khiến cho người ta có cảm giác tù túng, bức bối khó có thể ở lâu.

“Cố gắng một chút, chúng ta…Cẩn thận!”

Khương Thần đang lúc bước đi phía trước liền nhìn mặt đất xung quanh đề phòng độc vật. Vừa lên tiếng thì đồng tử bỗng co rút lại, chân giẫm mạnh xuống, một luồng lực lượng mạnh mẽ theo đó truyền tới khiến cho mặt đất nứt một đường. Bên dưới tầng đất đá dày chừng nửa gang tay là một đám yêu thú to cỡ bắp chân người trưởng thành, toàn thân đầy gai nhọn, đầu có sừng giống bọ hung. Cả người đám yêu thú này đều một màu đen, răng nanh nhọn hoắt cùng đôi mắt đỏ ngầu.

Khi Khương Thần phát hiện ra đám yêu thú này ẩn nấp dưới mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện sụt lún, vô số gai nhọn theo tiếng gầm rú của chục tôn yêu thú kia bắt đầu phóng ra.

Gặp phải công kích từ yêu thú lẩn trốn dưới đất, ba người phía sau đều cảm thấy bất ngờ. May mắn bọn họ phản ứng rất kịp thời, Hỗn Nguyên Chi Khí bùng nổ đem những gai nhọn phóng ra kia chặn lại toàn bộ.

Rầm rầm rầm!!!

Đại địa bỗng nhiên sụt lún liên tục. Mỗi khu vực sụt lún đều rộng chừng mấy chục thước vuông, từ nơi đó ồ ạt phóng lên hàng loạt loại yêu thú nọ.

“Không được rồi, đám yêu thú này rất nhiều. Trước tìm cách né tránh bọn chúng đã.” Vẻ mặt Khương Thần hơi chút khó coi, hiển nhiên hắn không ngờ trong lúc lơ đễnh đã rơi vào trận địa của đám yêu thú dị hợm này.

Đại địa vẫn không ngừng sụp xuống. Loại yêu thú màu đen kia tràn lên như thủy trều. Những móng vuốt cùng bộ lông sắc nhọn của bọn chúng lấp lánh hàn quang lạnh thấu xương.

“A a a a!!!”

Tại khu vực rừng rậm phía trước, từng đạo thanh âm kêu gào thảm thiết vang lên. Cùng với những thanh âm kêu gào còn có thanh âm đập cánh của côn trùng. Mà số lượng kéo tới dường như không ít, bởi lẽ thanh âm kia không khác gì mưa rào.

“Xem ra không chỉ có chúng ta rơi vào vòng vây.”

Khương Thần cười khổ khẽ nói.

Hắn còn đang thắc mắc làm sao nơi này tồn tại thời gian lâu như vậy mà yêu thú không có nhiều. Hóa ra bọn này đều thành tinh hết cả rồi. Chờ nhóm người họ tiến vào trong vòng vây sau đó mới xuất hiện.

Cả một vùng sơn mạch bởi vì xuất hiện hàng loạt độc vật công kích nhân loại mà nhất thời trở nên huyên náo vô cùng.

Rào rào rào!

Thanh âm như mưa rào từ phương xa vẫn không ngừng truyền đến. Mà sắc mặt Khương Thần lúc này đã khó coi vô cùng. Rõ ràng hắn cảm nhận được thứ đang kéo tới là gì.

“Họa vô đơn chí a.”

Cây rừng trước mắt bằng một loại tốc độ rất nhanh liền bị ăn sạch sẽ. Mà nguồn gốc thanh âm rào rào nãy giờ rốt cuộc xuất hiện. Đây là hàng ngàn hàng vạn con kiến với đôi cánh dài đang không ngừng vỗ đập trên không trung.

Lũ kiến này toàn thân đen bóng, đôi kìm trước miệng sắc nhọn có thể cắt tan mọi thứ nó đi qua. Mỗi con kiến đều có thực lực tương đối yếu, thế nhưng cả đàn kiến bay trên không trung này phải có đến vài vạn con, số lượng này đủ để khiến cho Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong cũng phải quăng dép bỏ chạy.

Nhìn thấy đàn kiến bay đến, ngoại trừ Khương Thần còn bảo trì trấn tĩnh, ba người còn lại đều tái mặt. Rõ ràng bọn họ đây là rơi trúng ổ mai phục, một bẫy rập hoàn hảo.

Đương lúc đầu óc xoay chuyển nghĩ đối sách, Khương Thần chợt để ý thấy nhịp độ công kích của đám yêu thú mình gai chậm lại. Phần lớn bọn chúng từ bỏ công kích nhóm người bọn họ mà quay về phía sau tập trung lại trước đám kiến bay.

“Ồ…bọn này vậy mà lại là kẻ thù. Hóa ra không phải nhắm vào chúng ta.”

“Mọi người, chậm chậm lui lại.” Khương Thần hướng tới ba người đồng đội khẽ quát, đồng thời cước bộ lui dần về phía sau.

Dĩ nhiên bọn hắn không chủ động công kích nhưng đám yêu thú mình gai không phải là không tấn công bọn họ. Xung quanh vẫn còn rất nhiều yêu thú khát máu vẫn nhảy bổ lên phóng những chiếc lông nhọn hoắt để tấn công.

Lúc này, ba người kia dường như cũng nhận ra đám kiến vừa chạy tới cùng với đám yêu thú mình gai dường như không phải cùng hội cùng thuyền. Thậm chí song phương lúc này còn chuẩn bị nổ ra đại chiến.

“Chờ một lúc nữa ta sẽ khiến cho song phương đại chiến, chúng ta chớp thời cơ đó bỏ chạy.” Khương Thần đối với từng người một bắt đầu truyền âm.

Sau một phen chờ đợi, đôi bên yêu thú vẫn chưa có dấu hiệu giao chiến. Khương Thần không nhịn được liền đem một đầu yêu thú mình gai ném thẳng về phía đám kiến bay.

Rào rào rào!!!

Yêu thú mình gai vốn có thân thể vô cùng chắc chắn thế nhưng khi rơi vào trong vòng vây của hàng vạn con kiến bay, nó lập tức bị ăn đến không còn một tý gì.

Hành động của Khương Thần lập tức chọc giận đám yêu thú mình gai, mà đám kiến bay linh trí tương đối thấp, bọn chúng sau khi thấy yêu thú mình gai công kích trước, tất cả đều đồng loạt tràn tới.

“Chạy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK