Người đăng: meomeo14311
Vừa mới sáng sớm, tại một sòng bạc có tên là Thiên Lão đã tập trung rất đông người. Những người ở đây lúc này đều mặt đỏ tía tai, hò hét cổ vũ một vị nữ tử xinh đẹp đang đứng trên một chiếc bàn không ngừng kêu lớn. Nàng đây ngoại trừ Bạch Linh Cơ thì còn ai.“Bạch tiểu thư, ta cảm thấy Bạch lão rất có khả năng có thể phục hồi thực lực. Hay là ngươi cho ta rút một nửa số tiền áp cho hắn hồi phục.” Một vị trung niên tướng người thô cao, khuôn mặt hung hãn, lúc này hướng tới Bạch Linh Cơ nặn ra nụ cười mà nói.
“Đánh rắm! Ngươi cho bản tiểu thư không ra gì hả?” Bạch Linh Cơ nổi giận mắng: “Đại thúc ngươi đường đường là Nguyên Hồn Cảnh, đã đặt tiền rồi còn muốn đổi sao?”
Trung niên nhân kia nở nụ cười gượng. Mặc dù bị một người trẻ tuổi hơn mở lời trách mắng thế nhưng hắn ngược lại cảm thấy nàng rất đáng yêu. Hơn nữa nàng đây cũng chỉ là mắng vui chứ hoàn toàn không có ý xấu.
“Bạch tiểu thư, ta áp một ngàn nguyên tệ Bạch lão gia tử có thể khôi phục.”
“Đánh rắm! Bình thường ngươi ăn của bản tiểu thư còn thiếu tiền sao? Làm sao hôm nay bổn tiểu thư làm nhà cái, ngươi lại bỏ ra có một ngàn nguyên tệ? Không được, ngươi ít nhất phải một vạn.”
Người nọ hơi chút mếu máo, ánh mắt né tránh mà nói:
“Ta thế nhưng đã áp hai vạn cho Bạch lão gia tử không thể khôi phục đỉnh phong. Một ngàn chỉ là an ủi Bạch tiểu thư ngươi thôi.”
“Đáng ghét, ta ghim ngươi rồi.” Bạch Linh Cơ kêu lớn một tiếng.
“Ta áp Bạch lão gia tử không thể khôi phục Nguyên Vương Cảnh.” Một vị nam tử trẻ tuổi từ đâu rẽ đám đông đi tới, miệng nở nụ cười: “Một vạn Hỗn Nguyên Thạch.”
Thanh âm vừa dứt, tàn trường lập tức im lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà hướng về phía người vừa mới lên tiếng.
“Ngô Lỗi, là ngươi?”
“Hắc hắc. Chào Bạch tiểu thư, thế nào? Có nhận không?” Thanh niên nam tử cười lạnh, nói.
“Nhận. Tại sao không nhận? Hừ, tiền của Ngô gia các ngươi đem biếu, ta làm sao dám không nhận.” Bạch Linh Cơ cũng nở một nụ cười gian manh, khuôn mặt trắng nõn lúc này hơi chút ửng đỏ vì hưng phấn, nhìn qua đáng yêu vô cùng.
“Hắc hắc…đến lúc đó hi vọng Bạch tiểu thư không chạy trốn nợ a. Ta nghe nói Bạch tiểu thư ngươi nợ khắp Bạch Lĩnh Thành.” Thanh niên tên Ngô Lỗi kia cười, thanh âm hơi chút mỉa mai khẽ vang.
“Đánh rắm. Bổn cô nương nợ ai? Bổn cô nương tuy rằng có nợ nhưng rất đúng hẹn sẽ trả, chưa thiếu ai bao giờ.” Bạch Linh Cơ nổi giận, ba~ một tiếng đem chân dẫm mạnh lên bàn, tay chống eo thon, hùng hùng hổ hổ mắng.
“Đúng vậy, Ngô thiếu gia ngươi nhầm rồi.” Một vị đại hán cao to cười lớn, thanh âm như sấm nổ vang lên: “Bạch tiểu thư tuy rằng có nhiều mao bệnh nhưng lần nào đặt cược cũng đều rất uy tín, về khoản này ngươi có thể yên tâm.”
“Cái gì mao bệnh? Ngươi dám nói bản tiểu thư có nhiều mao bệnh?” Bạch Linh Cơ giãy nảy lên: “Qua ngày hôm nay, sau đó bản tiểu thư nhất định đánh cho ngươi táng gia bại sản.”
“Hắc hắc, hoan nghênh hoan nghênh.” Đại hán cao lớn cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Bạch Linh Cơ vừa kính trọng vừa lại cảm thấy ưa thích. Đương nhiên ưa thích ở đây không phải loại tình yêu nam nữ mà đơn thuần chỉ là vị đại hán kia cảm thấy Bạch Linh Cơ rất đáng yêu, hơn nữa lại thân thiện, không bao giờ bày ra giá đỡ đại tiểu thư Bạch gia để bắt nạt bọn họ.
“Hừ, hừ, hừ, còn ai đánh nữa không?”
“Có…ta áp năm ngàn Hỗn Nguyên Thạch…Bạch lão gia tử có thể khôi phục được thực lực.” Một đạo thanh âm nữ tử vừa ngập ngừng lại hơi chút yếu ớt từ đám đông vang lên.
Chỉ thấy từ phía cửa vào xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, dáng người yêu kiều thanh thoát. Nàng mặc trên mình một bộ y phục thị nữ, thời điểm bước vào cũng không rõ là xấu hổ do thân phận hay vì điều gì mà khuôn mặt hơi chút ửng đỏ.
“Tiểu Thúy, ngươi vậy mà cũng đi đánh cược.” Bạch Linh Cơ trợn tròn mắt: “Ngươi làm sao có nhiều tiền đến thế?”
“Đây…đây là Khương công tử biết tiểu thư nhất định mở đánh cược, chính vì thế hắn đã phân phó ta trước chạy tới đây đặt cược.”
“Khương đại ca a…ngươi muốn ta táng gia bại sản sao?” Bạch Linh Cơ ngửa đầu, rất muốn khóc lớn một trận.
Tính từ hôm qua đến nay số người áp cho gia gia nàng không thể trở về trạng thái đỉnh phong có rất nhiều, nhưng tổng kết tiền quy ra Hỗn Nguyên Thạch cùng lắm chỉ hai vạn. Đây là do phần lớn số người đặt cược là dân thường, bọn họ chỉ có nguyên tệ, mà nguyên tệ quy ra Hỗn Nguyên Thạch thì rất ít. Chính vì lẽ đó số tiền cược mới ít như vậy. Lần này Khương Thần đặt năm ngàn Hỗn Nguyên Thạch cho gia gia nàng có thể khôi phục, nếu như thành sự thật, vậy thì nàng phải một bồi hai lần rưỡi, tiền cá quá tiền cơm, chắc chắn sập tiệm.
“Không được, đợi một chút.” Bạch Linh Cơ cảm thấy có chút không đúng, lúc này vội vàng nói: “Bởi vì nhà cái tính toán có điểm sai lầm cho nên sửa một chút tỷ lệ gia gia ta có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong chỉ là một bồi một chấm tám, không thể khôi phục một bồi một chấm ba.”
“Ai da Bạch tiểu thư, ngươi sao lại làm như thế?”
“Ta đây là căn cứ tình hình đặt cược hiện tại. Hơn nữa tỷ lệ vẫn giữ nguyên đối với những ai đặt cược từ hôm qua. Tỷ lệ mới tính cho người đặt cược từ hôm nay.’
Bạch Linh Cơ tuy rằng thay đổi tỷ lệ đặt cược thế nhưng vẫn có rất nhiều người theo chân nha hoàn tên Tiểu Thúy kia áp cho Bạch lão gia tử có thể khôi phục đỉnh phong. Điều này làm cho nàng trở nên có chút vội vàng, cuống quýt.
“Dừng…đặt cược chính thức đóng cửa.”
“Cái gì…không phải thế chứ Bạch tiểu thư, chữa trị còn chưa xong, nhà cái làm sao đã vội đóng cửa.”
Bạch Linh Cơ mở ra một mặt hết sức bình tĩnh, hết sức ôn hòa mà nói:
“Các vị, cách thời điểm hoàn tất chữa trị cho gia gia đã không còn dài, hiện tại mới đánh cược chẳng hóa thiệt thòi cho bản tiểu thư lắm sao? Chính vì thế đánh cược xin phép được chấm dứt, ai về nhà nấy.”
Đoạn, nàng từ trên bàn nhảy xuống đất, đưa tay phủi phủi bụi trên quần áo, cười nói:
“Các vị, chờ tin tức từ Bạch gia a. Sau đó mỗi người đặt cược đúng liền tới Bạch gia kêu tên ta để nhận tiền…Những người đặt cược ta đều nhớ kỹ a, đừng hòng lừa được ta.”
Nhìn thân ảnh tiểu kiều bước ra khỏi sòng bạc, tất cả mọi người đều hiện ý cười trên khuôn mặt. Số tiền đánh cược tuy rằng có người nhiều có người ít nhưng phần lớn người tới đây đều góp náo nhiệt là chính. Bọn họ chỉ vì ưa thích tính cách hòa đồng, vui tươi của Bạch Linh Cơ mà đến, không có ý nghĩ thắng cược ăn tiền của nàng.
Bạch gia lúc này…
Mọi người sớm đã nghe tin Bạch Linh Cơ mở đặt cược tại sòng bạc. Mà khi nghe thể lệ đặt cược, sắc mặt tất cả tộc nhân Bạch gia đều đen như đít nồi. Không biết Bạch Trình trong lúc nhào nặn nữ nhi thế nào lại nặn ra một vị cực phẩm nữ nhi như thế này.
“Ài…quả thật bất lực…” Bạch Trình khẽ thở dài, khuôn mặt bảy phần bất lực, ba phần cưng chiều.
Lại nói, trải qua hai canh giờ, lúc này là nửa buổi, khối cầu máu rốt cuộc xuất hiện động tĩnh lần thứ hai. Vốn dĩ khối cầu máu hình thành từ huyết dịch tươi mới của tộc nhân Bạch gia, màu sắc tuy rằng yêu dị nhưng rất đẹp. Bây giờ, sau một khoảng thời gian, người ta phát hiện ra màu máu vậy mà càng thêm đậm, có xu hướng chuyển sag màu tím đen rợn người.
“Thay máu dường như vừa mới bắt đầu…”
“Cũng có thể…bất quá…làm sao ta cảm giác có chút nặng nề.”
“Ừm…luồng uy áp này…?”
Tất cả mọi người đang bàn tán về màu sắc khối cầu bằng máu thì chợt cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ phủ xuống. Uy áp này khiến cho những người có cảnh giới thấp đều cảm thấy khó thở, không ít người mới chỉ hứng chịu một chốc thôi, sau đó liền thở dốc liên tục.
Rít!!!
Khối cầu máu trên bầu trời hoàn toàn chuyển sang màu tím đen. Lam sắc chi quang biến mất cùng lúc bên ngoài khối cầu máu biến dị này xuất hiện từng đạo gợn sóng.
Gợn sóng càng dày đặc cuối cùng hóa thành xoáy nước đem khối cầu máu quay tít trên không.
Phanh phanh phanh!!!
Một góc cầu máu chậm rãi vỡ ra, ngay sau đó là từng đạo tiếng nổ nhỏ nhỏ từ bên trong cầu máu truyền ra ngoài.
Oành!!!