Người đăng: meomeo14311
Lúc này, Khương Thần ngồi xổm xuống cầm lấy một cây qua bên đường vẽ ba vòng tròn trên mặt đất. Chỉ vào từng vòng tròn, thanh âm lạnh lùng của hắn khẽ vang:“Ba vòng tròn tương ứng với ba thành trấn. Đám Tham Lang mạo hiểm đoàn này tại giao lộ sẽ chia binh ba hướng tiếp ứng ba phương.”
Dứt lời, hắn đem một viên đá ném vào vòng tròn tương ứng vị trí Tương Vân thành.
“Phát hiện ra nơi này bị tiêu diệt, bọn hắn sẽ để lại ít người quản lý trang viên, số nhân lực còn lại sẽ tiến về phía Thanh Thạch trấn tiếp ứng vì nơi đó gần nhất.”
Lại một viên đá ném xuống vị trí ô tròn ở giữa ứng với Thanh Thạch trấn.
“Tương tự đám người này sẽ cử số nhỏ nhân lực quản lý sinh ý của Thiên Lang Thảo Viên, còn lại thì cho người đi tiếp ứng.”
“Tin tức không linh thông, bọn hắn sẽ không thể một sớm một chiều biết được phân bộ ở Tương Vân thành đã bị diệt, chính vì thế sẽ chia binh thành hai đi tiếp ứng Vân Tiêu thành cùng Tương Vân thành.”
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Cầm lấy cây gậy vạch vài đường trên mặt đất vị trí giữa Tương Vân thành cùng Thanh Thạch trấn, thanh âm của Khương Thần mang theo tự tin nhưng lại tràn ngập mùi máu:
“Toàn bộ suy đoán của ta nếu như chính xác, vậy thì chúng ta chỉ cần chờ đợi ở đây tiêu diệt hai cánh quân tiếp ứng. Còn về phần Vân Tiêu thành, chuyện này tính sau đi.”
“Hóa ra ngươi nói ôm cây đợi thỏ chính là như vậy.”
“Ừm. Chỉ cần không có Nguyên Linh Cảnh ra tay, hai cánh quân tiếp ứng kia có thể xử lý được.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Mà nếu có Nguyên Linh Cảnh xuất động…chuyện này liền khó giải quyết.”
“Trận pháp thì sao? Chẳng phải ngươi là trận pháp sư sao?”
“Có thể vây giết được, nhưng là chỉ duy nhất một Nguyên Linh Cảnh.” Khương Thần cười tự giễu: “Có thêm Nguyên Hồn Cảnh thì không được. Vả lại ta cũng không thể một sớm một chiều xây dựng được một cái trận pháp có thể vây giết được Nguyên Linh Cảnh cường giả. Hiện tại thời gian không cho phép.”
“Ài…toàn bộ đều nghe ngươi. Dù sao suy đoán cũng là của ngươi.” Trương Tiểu Hân nghe phân tích của Khương Thần sau đó liền lắc đầu quyết định không suy nghĩ thêm gì nữa. Quả thật quá đau đầu.
“Không, ta là muốn đọ sức với Nguyên Linh Cảnh một hồi, chẳng qua quyết định vẫn là ở ngươi. Ngươi nếu muốn ở đây ôm cây đợi thỏ vậy thì ta sẽ cùng với ngươi mai phục bọn chúng.” Khương Thần cười cười: “Thêm nữa, Nguyên Linh Cảnh vẫn có thể không xuất động, toàn bộ cuối cùng chỉ là suy đoán của ta thôi.”
“Vậy thì đánh thôi. Ta đã nói rồi, toàn bộ đều nghe ngươi.” Trương Tiểu Hân cười đáp.
“Hừ, ngươi không có chính kiến.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói: “Thật không có tương lai.”
“Ha ha, tiêu diệt được Tham Lang mạo hiểm đoàn, tương lai mặc sức ta bay, không tiêu diệt được bọn hắn, chết chính là tương lai của ta.” Trương Tiểu Hân không coi lời nói của Khương Thần làm một chuyện, chỉ cười mà nói.
“Yên tâm. Ta nói rồi, một lời đã ra thì ta rất ít khi rút lại. Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này còn chưa đủ tư cách để ta rút lại lời nói.” Khương Thần lạnh lùng đáp: “Đi thôi, đi ẩn nấp.”
…
Lúc này, Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân lại tiếp tục hành tẩu về hướng Thanh Thạch trấn. Thời điểm còn cách Thanh Thạch trấn khoảng vài dặm đường, cả hai lập tức tìm kiếm một vị trí ẩn nấp kín đáo cách đường cái mấy chục mét chờ đợi.
Nếu như suy đoán của Khương Thần là đúng vậy thì sau đó chắc chắn sẽ có thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn đi qua. Còn nếu như sai vậy thì coi như chờ đợi công cốc. Dĩ nhiên chờ đợi công cốc vẫn tốt hơn việc bỏ sót việc tiêu diệt bớt thực lực của kẻ địch, chính vì vậy hai người họ vẫn lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi ở ven đường cái này.
Lúc này là giữa chiều, ánh nắng vàng chiếu xiên góc chói chang, nhiệt độ ngoài trời tương đối cao. Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân đã chờ đợi trong một khóm cây rậm rạp một khoảng thời gian dài vẫn chưa từng thấy Tham Lang mạo hiểm đoàn đi qua con đường này. Ngẫu nhiên cũng chỉ có vài mạo hiểm giả cùng một vài đoàn xe chở hàng đi qua mà thôi.
“Phán đoán sai chăng?” Trương Tiểu Hân nhíu mày lẩm nhẩm.
“Chờ đợi thêm chút nữa xem…dù sao cũng đã mất công rồi.”
Khương Thần khẽ nở nụ cười khổ. Chẳng lẽ phán đoán sai sao?
Hắn vừa dứt lời, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Từ phương hướng Thanh Thạch trấn xuất hiện vô số nhân mã đang chạy tới, bụi mù cuồn cuộn, thế tới mãnh liệt, ước chừng cũng có vài ba chục người.
“Rất nhiều người.”
Sắc mặt Khương Thần bình tĩnh, sau đó không nói nhiều lời nữa. Hai người chỉ ở nguyên tại chỗ lẳng lặng chờ bọn người kia chạy tới.
Có lẽ vì hành quân xa mà những người này đều cưỡi ngựa cao to cho nên thoạt nhìn rất có khí thế, mà có vài người thậm chí còn mang cung nỏ trên người giống như một đội quân chính quy của triều đình, nhìn qua rất có quy mô.
“Năm Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, bốn Nguyên Hồn Cảnh hậu kì, bốn Nguyên Hồn Cảnh từ trung kì trở xuống, còn lại Nguyên Khí Cảnh.” Khương Thần quan sát đội quân đang chạy tới, miệng khẽ lẩm nhẩm ước lượng lực lượng bọn họ.
Không thể không nói đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này chiêu binh mãi mã cũng thật ghê gớm. Đội hình này nếu như chạy vào Vân Đoan sơn mạch hoàn toàn có thể càn quét toàn bộ yêu thú nhị giai ở ngoại vi sơn mạch.
“Có thể giải quyết được không?”
“Dĩ nhiên là có. Chỉ cần không phải Nguyên Linh Cảnh.” Khương Thần cười lạnh nói: “Chuẩn bị nhiều Yên Vân Quả không?”
“Khoảng mười quả.” Trương Tiểu Hân dò xét nhẫn trữ vật, khẽ đáp.
“Chỉ cần bốn quả là được.”
“Ngươi dự định làm thế nào?”
“Ta ở phía sau dùng tinh thần lực hỗ trợ, ngươi an tâm mà lao lên. Có nguy hiểm ta sẽ giúp ngươi dẹp bỏ.” Khương Thần mỉm cười tự tin nói.
Trận hình kia chỉ cần khiến cho nó hỗn loạn, trong sương mù dày đặc, Trương Tiểu Hân nhất định sẽ là một tôn thần chết đi gặt hái sinh mệnh. Mà tiền đề để làm được điều đó chính là Khương Thần phải dùng tinh thần lực khiến cho mỗi mục tiêu Trương Tiểu Hân nhắm đến trở nên trì trệ, có như vậy mọi việc mới có thể suôn sẻ.
Đó cũng chính là lý do Khương Thần e ngại gặp phải Nguyên Linh Cảnh. Nguyên Linh Cảnh linh giác cường đại, trong phương viên chục mét nhất định có thể phát hiện ra vị trí của hắn. Không chỉ có vậy, Nguyên Linh Cảnh có Hỗn Nguyên Chi Khí cường đại thủ hộ, muốn dùng tinh thần lực công kích đối phương cũng không phải chuyện dễ dàng. Xơ xảy một chút bị đối phương nhắm đến thì dù cho Khương Thần hắn có tinh thần lực mạnh mẽ đến mấy cũng khó lòng có thể thoát thân.
“Được rồi, lần nào cũng là ta.” Trương Tiểu Hân bĩu môi, đôi mắt lạnh lùng khẽ lườm Khương Thần một cái.
“Ngươi nếu như có thể bảo vệ phía sau ta thật tốt, ta lên thì có làm sao.” Khương Thần nhún vai, đáp.
“Bỏ đi. Ta lên là được.” Trương Tiểu Hân mỉm cười: “Nhưng trước hết…tiêu diệt bớt lực lượng của bọn chúng đã.”
Đoạn, ánh mắt nàng hiện lên vẻ xảo quyệt, sâu trong đó còn xuất hiện chút ít sát cơ. Chỉ thấy nàng khẽ đưa ra bàn tay, ngón tay khẽ co lại.
Vút!!!
Một đạo thanh âm vút nhẹ lên trong không khí. Khương Thần khẽ nheo mắt nhìn. Là một sợi dây cước trong suốt mảnh như tơ thỉnh thoảng lại ánh lên tia sáng do ánh nắng chiếu vào.
“Ngươi…quả nhiên độc ác.” Khương Thần khẽ than thở.
“Ha ha…ta cũng không phải không dùng được đầu óc.” Trương Tiểu Hân cười lạnh nói.
Chỉ thấy nàng đem dây cước như tơ tằm kia buộc vào một thân cây. Sức căng của nó khiến cho dây cước có cảm giác có thể cắt đứt thân cây mà nó buộc vào bất cứ lúc nào.
Sợi dây cước này là lúc trước Trương Tiểu Hân đã âm thầm buộc vào thân cây bên kia đường sau đó mới chạy sang bên này ẩn núp. Hiện tại căng lên, chỉ cần đám đông đi qua với tốc độ nhanh mà không để ý thì chắc chắn sẽ bị cắt làm đôi.
Dĩ nhiên Trương Tiểu Hân cũng không hi vọng sợi dây cước này có thể toàn diệt được đám người kia. Nguyên giả có linh giác mẫn cảm với nguy hiểm, phản ứng cũng mau lẹ, đặc biệt là đám người có kinh nghiệm sinh tử như Tham Lang mạo hiểm đoàn thì càng khó để giết được bọn họ bằng cách này.
Sử dụng loại bẫy đơn giản này thứ nhất chỉ là cầu may, thứ hai đó là Trương Tiểu Hân có Yên Vân Quả, thời điểm đám người kia gần đến ném Yên Vân Quả ra có thể gây nhiễu loạn tâm thần khiến cho đám người kia nhất thời không phòng bị được sợi dây cước.
“Tốt nhất có thể giết nhiều một chút.”
“Yên tâm…thời điểm đó ta sẽ giúp ngươi.” Khương Thần nở một nụ cười quỷ dị.
Loại cạm bẫy mà Trương Tiểu Hân mới làm ra kia tuy đơn giản nhưng có lẽ có không ít hiệu quả. Khương Thần hắn ngược lại là không nghĩ đến.
Lại nói, đám nhân mã kia rất nhanh đã chạy đến nơi. Bấy giờ, Trương Tiểu Hân mới đem mấy trái Yên Vân Quả ném ra khiến cho sương trắng bay đầy trời, xung quanh phương viên ba mươi mét lập tức mất đi tầm nhìn.
Đội nhân mã tốc độ nhanh nhất thời không thể dừng lại được. Rơi vào sương trắng mấy con ngựa lập tức mất đi phương hướng nhảy chồm lên hất văng một vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong xuống đất.
Hai người đi hai bên theo con ngựa đi giữa rơi vào hỗn loạn cũng lập tức vấp té khiến cho đám người đi sau cũng liên tục ngã ngựa. Chỉ những người đi sau cùng chưa rơi vào sương mù lập tức né sang mép đường mà tiếp tục lao lên.
Rốt cuộc chính những kẻ ngã ngựa lại là những kẻ may mắn, còn lại ai né tránh được để lao qua sương mù thì đều bị dây cước cắt đứt cổ. Dĩ nhiên những người chết là những người đi sau cùng, thực lực cũng tương đối thấp, tính ra pha ám sát này có thể coi là thất bại.