Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Vài ngày sau…



Trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi chu nhỏ. Phi chu này dài chừng mười lăm mét rộng năm mét, dùng một loại tốc độ nhanh như thiểm điện bay ngang qua bầu trời. Những gợn mây trên bầu trời bị nó thổi quét qua hình thành một cột khói dài giống như đuôi tên lửa.



Trên mũi phi chu lúc này xuất hiện một vị nữ tử xinh đẹp đang không ngừng đón từng đợt gió phả vào mặt.



Phi chu mặc dù có hệ thống phòng ngự giúp ngăn cản sức gió đập vào người, thế nhưng nó cũng không phải ngăn chặn được hoàn toàn. Bằng chứng là hiện tại vị nữ tử kia đang dang ra hai tay đón từng cơn gió mang nắng ấm dịu nhẹ chiếu lên mặt.



Cảnh tượng này phối hợp với bên dưới là một khu rừng đại ngàn, trong thoáng chốc hiện ra thật yên bình đẹp đẽ. Một nét đẹp thanh lệ, tinh xảo lại hết sức trang nhã.



Người này ngoại trừ Bạch U Cơ thì còn có thể là ai. Chỉ thấy nàng mặc dù đứng trước mũi phi chu hít thở gió trời thế nhưng tâm thần lại luôn chú ý tới khoang thuyền phía sau, nơi đó còn có hai đạo nhân ảnh đó chính là Khương Thần cùng Long Giai My đang đàm luận chuyện gì đó.



Thời điểm hai người nói chuyện với nhau, bộ dáng vô cùng thần bí, Bạch U Cơ ý thức được rằng loại chuyện kia có thể càng ít người biết được càng tốt cho nên lúc đó nàng đã chủ động chạy ra ngoài tránh mặt.



Chẳng qua tránh mặt thì tránh mặt, tò mò ngược lại là thiên tính của nữ nhân các nàng, huống hồ người ngồi trong kia lại là Khương Thần, nàng lại càng thêm tò mò.



Bên trong khoang thuyền có bày trí một bộ bàn ghế nhỏ. Lúc này Khương Thần cùng Long Giai My đang ngồi đối diện với nhau. Trong khi Long Giai My một bộ căng thẳng cùng ngưng trọng thì dáng vẻ của Khương Thần ngược lại lộ ra đặc biệt nhàn nhã cùng tự tại.



“Khương huynh, ngươi nói…phụ vương đang có bệnh?”



“Đúng vậy.” Khương Thần mỉm cười nói: “Chẳng lẽ công chúa thân là nữ nhi lại không biết?”



Long Giai My khẽ nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lại từng câu từng chữ trong lời nói của Khương Thần. Sau một hồi ngây ngốc rất lâu, cuối cùng nàng mới lắc đầu đáp:



“Ta quả thật chưa bao giờ nghe thấy phụ vương từng mắc bệnh.”



Khương Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt hắn bất chợt hiện lên tinh mang. Lúc này, thanh âm trầm trầm mang theo hơi thở lạnh giá của hắn vang lên:



“Công chúa, ngươi đã bao giờ nhìn thấy một cánh diều to lớn, thế nhưng nó chỉ được kéo bởi một sơi dây mỏng manh chưa?”



Nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt của Long Giai My biến sắc, thanh âm hơi chút lạc đi, nói:



“Ý Khương huynh là...phụ vương ta bề ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại có bệnh? Chẳng lẽ Khương huynh có thể nhìn ra mà ta không thể?”



“Không. Ý ta là…” Khương Thần mỉm cười nói: “Cửu Nguyệt Vương Triều giống như vậy.”



“Bệnh của hắn ở trong đây.”



Nói đoạn, Khương Thần chỉ vào tim mình.



“Tâm bệnh?”



Khương Thần khẽ gật đầu, thanh âm mang theo một loại tiết tấu chậm chậm khẽ vang:



“Trong thời gian ở kinh thành, ta đã tìm hiểu không ít về Cửu Nguyệt Vương Triều. Vì thế ta cũng có chút suy đoán. Man di mà vị Minh tướng quân đánh bại kia thực chất là quân xâm lược của vương triều khác phải không?”



“Ta nghĩ loại chuyện này nhiều người không biết, thế nhưng công chúa một quốc như ngươi chắc chắn phải biết.”



Nghe Khương Thần nói toạc ra như vậy, Long Giai My thở dài một cái, miệng nở nụ cười khổ:



“Khương huynh nghe ở đâu được loại chuyện này?”



“Không nghe được ở đâu cả.” Khương Thần mỉm cười: “Lãnh thổ Cửu Nguyệt Vương Triều không co cụm lại một khối mà kéo quá dài. Điều đó dẫn đến biên giới tiếp giáp với quá nhiều vương triều khác. Nếu như có sự quấy phá từ nhiều phía, vậy thì đầu đuôi không cứu được nhau.”



“Đúng vậy, lãnh thổ Cửu Nguyệt Vương Triều bởi vì giống như một con rắn cho nên nếu như có đại sự xảy ra, đầu đuôi khó có thể xoay vần.” Long Giai My khẽ lắc đầu: “Giống như sự việc với Linh Vân Tông vậy. Năm xưa lão tổ Linh Vân Tông chính là nhìn ra điểm này cho nên mới quấy phá vùng đất điểm cuối của vương triều, cuối cùng dây dưa trong thời gian dài, chúng ta đành phải nhượng bộ.”



Dứt lời, nàng nở nụ cười khổ, khẽ nói:



“Thực ra ta cũng không có ý muốn tranh đoạt ngai vàng, cũng không quan tâm vương triều sau đó sẽ thuộc về tay ai, ai xâm lược nơi này. Cái ta cần chỉ là một tầng bảo hộ.”



“Ha ha. Hoàng thượng yêu quý công chúa điện hạ ngươi như vậy, ngươi còn sợ gì sao?”



“Khương huynh có chỗ không biết.” Long Giai My cười nói: “Trong số bốn vị huynh đệ tỷ muội chúng ta, chỉ có mình ta là không có thế lực bên mình.”



“Vậy ý công chúa ngươi là…hoàng thượng yêu quý ngươi hơn bởi vì lý do đó?” Khương Thần cười lạnh nói: “Hắn đây là lo sợ có người mưu toan quyền vị của mình?”



“Cái này thì ta không biết. Thế nhưng ta được phụ vương quý mến hơn không có nghĩa rằng khả năng ta có được hoàng vị cao hơn.” Long Giai My nói: “Long Nhật ca hắn từng theo phụ vương dẹp yên quân xâm lược, quân công hiển hách, vị thế của hắn trong lòng người dân Cửu Nguyệt Vương Triều rất lớn.”



“Long Nguyệt tỷ có vị hôn phu là Minh tướng quân, phía sau vị tướng quân này là cả một đội quân trấn quốc. Không những vậy Minh gia cũng là một trong tứ đại gia tộc của kinh thành, phụ thân hắn là tư đồ trong triều, thế lực không thể không nói, rất mạnh.”



“Long Tinh Thần ngược lại không quá có nhiều thế lực mạnh mẽ chống lưng, thế nhưng hắn lại kết giao với rất nhiều các đại quan trong triều cùng mấy vị thiên kiêu Tân Tinh học viện, tổng lại cũng không thể coi thường.”



“Duy chỉ có ta…” Long Giai My khẽ thở dài.



“Duy chỉ có công chúa, quanh năm làm việc cho hoàng thượng, khiến cho nhiều người đi theo khuôn khổ cho nên không có người nào nguyện ý kết giao?”



“Đúng vậy. Ta có cảm giác bản thân mình giống như quân cờ của phụ vương, hắn dùng ta để bày tỏ thái độ đối với các thế gia cùng quan lại trong triều vậy.” Long Giai My mỉm cười nói: “Bởi vậy nhìn thì giống như trong bốn người, ta là người có ưu thế nhất. Thế nhưng nếu mất đi sự tín nhiệm này, ta ngược lại là không còn gì.”



“Theo như lời công chúa nói thì hầu hết các thế lực trong triều đều hoặc là nghiêng về đại hoàng tử, hoặc là nghiêng về nhị công chúa.” Khương Thần khẽ nhíu mày, nói: “Điều này đối với ngươi quả thật rất bất lợi.



“Đúng vậy. Ta nhận ra điều đó thì đã muộn.”



“Công chúa có bao giờ nghĩ hoàng thượng làm như vậy không phải coi ngươi như quân cờ mà là đang bảo vệ ngươi không?” Khương Thần khẽ cười một tiếng, nói: “Bởi vì thế lực trong tay ngươi không có cho nên hắn phải nghiêng về phía ngươi một chút.”



“Ha ha, trường hợp này hầu như không thể xảy ra. Khương huynh cả nghĩ rồi.” Long Giai My cười lớn nói: “Dù sao ta cũng nên chuẩn bị đường lui cho bản thân mình.”



“Vì thế lựa chọn của công chúa là Linh Vân Tông?” Khương Thần nhíu mày: “Thế nhưng là nha, thái độ của hoàng thượng với Linh Vân Tông dường như không quá tốt.”



Long Giai My nghe Khương Thần nói vậy lập tức nghĩ lại thời điểm ở yến hội khi mà nàng ra mặt bênh vực Bạch U Cơ cùng Khương Thần mà quở trách Lam Hằng, chính lúc đó bản thân dường như bị Long Thiên Thánh để ý. Mà lại sau đó thái độ của Long Thiên Thánh đối với Lam Hằng kia cũng hết sức bình thường. Điều này rất dễ nhìn ra thái độ của hắn đối với Linh Vân Tông.



“Hai hổ vốn không thể chung một núi.” Long Giai My mỉm cười nói: “Mặc dù quan hệ hiện tại đã hòa hoãn thế nhưng song phương vẫn là luôn đề phòng nhau.”



“Đúng là hai hổ vốn không thể chung một núi, thế nhưng hai hổ nếu như có thể chung sống hòa thuận, vậy thì cáo chồn xung quanh làm sao dám làm liều.” Khương Thần khẽ ngả người về phía sau, một bộ vô cùng lười nhác nói: “Vì vậy công chúa ngươi nếu như lựa chọn giao hảo với Linh Vân Tông, tương lai vẫn là có nhiều chỗ tốt.”



“Tương lai Khương huynh có thể đại biểu Linh Vân Tông không?” Long Giai My khẽ nở nụ cười, một câu đầy ẩn ý cứ thế mà phát ra.



“Linh Vân Tông không phải điểm dừng chân của ta.” Khương Thần khẽ lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lùng hờ hững, nói: “Tuy nhiên công chúa ngươi hoàn toàn có thể giao hảo được với Linh Vân Tông nếu ngươi có đủ tỉnh táo và tinh ý.”



“Nghĩa là sao?”



“Ngươi không tỉnh táo làm sao có thể ra được quyết định.” Khương Thần có chút ý cười, nói.



Long Giai My thật sâu nhìn Khương Thần một cái, rốt cuộc thở dài một hơi, thanh âm nhẹ vang:



“Khương huynh quả nhiên nhìn xa trông rộng hơn Giai My nhiều lắm.”



“Ha ha. Công chúa ngày hôm nay nói nhiều chuyện cho ta biết như vậy, ta làm sao lại không cho ngươi vài lời hữu ích được đây.”



“Giai My đột nhiên nghĩ tới, giao hảo với Khương huynh dường như mới là một phen đầu tư dễ thắng lợi.” Long Giai My đột nhiên mỉm cười, mắt trái khẽ nháy, một bộ nhí nhảnh đáng yêu khác hoàn toàn với hình tượng công chúa cao quý lãnh diễm thường ngày.



Đương lúc Khương Thần định nói gì, Long Giai My đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau hắn, khóe miệng vểnh lên nụ cười giảo hoạt, thanh âm khe khẽ vang lên:



“Ha ha, chúng ta nói chuyện đủ lâu, có lẽ nàng đã không nhịn được nữa rồi.”



Nàng vừa dứt lời, Bạch U Cơ vén ra mành trúc che cửa nhẹ nhàng bước vào:



“Còn hai canh giờ nữa chúng ta sẽ tiến tới địa phận của Linh Vân Tông.”



“Ồ, thật nhanh a. Xem ra tốc độ của phi chu này không tệ. So với phi chu của Linh Vân Tông thì nhanh hơn nhiều lắm.” Khương Thần liếc nhìn phi chu, cuối cùng khẽ gật đầu đưa ra nhận định.



“Hừm. Phi chu của Linh Vân Tông dành cho đệ tử đi làm nhiệm vụ dĩ nhiên là loại thấp kém nhất, làm sao có thể có được tốc độ nhanh như phi chu của công chúa.” Bạch U Cơ khoanh tay trước ngực khiến cho bộ ngực sữa có chút biến dạng, thanh âm vốn dĩ rất bình thản thế nhưng nghe vào thế nào cũng khiến cho người ta cảm giác nàng đang châm chọc Long Giai My.



“Phi chu này thực ra là ta mượn của Tân Tinh học viện, cũng không phải tài sản riêng.” Long Giai My che miệng cười khẽ.



Đột nhiên, hai trong mắt của nàng khẽ đảo, khuôn mặt hiện lên vẻ xảo quyệt. Chỉ thấy vẻ mặt nàng thoáng chút ngượng ngùng, hai má đỏ lên thanh âm nhẹ nhàng kiều diễm khẽ vang:



“Khương huynh, ngươi phải nhớ kĩ những lời ta nói a. Ngàn vạn lần chớ quên.”



Dứt lời, nàng khẽ liếc nhìn Bạch U Cơ, tay đưa lên che miệng cười khẽ. Một bộ dáng quyến rũ thành thục khiến cho bất kì nam nhân nào nhìn thấy cũng dễ dàng bị siêu lòng.



Vẻ mặt của Bạch U Cơ lúc này vốn đã lạnh lùng, nghe được lời nói này của Long Giai My lại càng thối đến cực điểm. Chỉ thấy nàng vạch thật mạnh mành trúc để bước ra ngoài mạn thuyền, không biết vì tức giận hay muốn bày tỏ thái độ của mình trước mặt Khương Thần mà lực đạo có chút mạnh, mành trúc vì thế lập tức bị xé rách ra làm hai.



“Công chúa điện hạ, ngươi thật biết đùa.”



“Hắc hắc, Khương huynh xem ra lại phải chịu khổ a.” Long Giai My che miệng cười duyên, bộ dáng dường như đối với loại chuyện bát quái này rất là thích thú.



“Nữ nhân quả thật chính là một cọc phiền toái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK