Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Một đạo thanh âm mang theo chút không cam lòng vang lên. Chỉ thấy Mai Khả Ái túm chặt lấy áo Khương Thần, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ cầu xin:



“Khương đại ca đừng đi.”



Nói đoạn, để biểu đạt sự quyến luyến của mình, nàng còn không ngần ngại đem vạt áo của Khương Thần vừa lôi vừa lắc lư giống như tiểu hài tử đùa nghịch trưởng bối.



Thời gian ở chung với Khương Thần mặc dù chỉ có khoảng một tuần, thế nhưng nàng đối với Khương Thần đã thân thiết không khác gì huynh muội. Tình cảm giành cho hắn tự nhiên là không ít. Hiện tại phải chia cắt, quyến luyến là điều dễ hiểu.



“Khương huynh, Khả Ái xem ra rất quý mến ngươi. Chi bằng ngươi đi chung với bọn ta, dù sao cũng chỉ còn một tuần thời gian, chúng ta ở tại vòng ngoài săn bắt yêu thú cũng không tệ.” Trầm Hiểu Sam lúc này mỉm cười tỏ ý mời.



Khương Thần nhìn Trầm Hiểu Sam, hắn hiểu nàng nghĩ gì. Chẳng qua việc hiện tại của hắn chính là cùng với Bạch U Cơ hội họp với các sư huynh đệ khác tại trung tâm. Dù sao cầm trên người số điểm lớn, nếu như chẳng may gặp phải yêu thú cường đại bị nó đánh ra khỏi thí luyện, đây chính là tổn thất lớn. Chính bởi vì vậy hiện tại hắn không thể dừng chân ở vòng ngoài săn bắt yêu thú được.



Huống hồ vị trí của hắn đã bị lộ, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người tìm tới hắn cùng với Bạch U Cơ. Hiện tại đi cùng với đám người Kim Tiên Giáo này, không thể không nói chính là có hại cho bọn họ.



“Chuyện này quả thực không được. Hiện tại còn cầm trên người điểm số lớn, nhất định phải đem nó giao phó cho các sư huynh đệ.”



“Khương đại ca, nếu không chúng ta cùng các ngươi đi vào trung tâm. Dù sao chúng ta cũng chưa vào trung tâm bao giờ.” Mai Khả Ái cầm lấy ngón tay Khương Thần khẽ đung đưa, bộ dáng kì kèo không cho đối phương từ chối, cuối cùng đưa ra chủ ý cùi bắp.



Vẻ mặt Khương Thần hiện lên chút bất đắc dĩ. Dính phải tiểu nha đầu này, không đồng ý với nàng, nàng chắc chắn sẽ khiến ngươi cảm thấy phiền chết.



Sau một hồi suy nghĩ Khương Thần rốt cuộc nhìn Trầm Hiểu Sam nói:



“Ta có lẽ không thể đi cùng các vị, thế nhưng nếu như các vị muốn đi vào trung tâm, chúng ta có thể đi cùng với nhau.”



Trầm Hiểu Sam trầm lặng một hồi, nàng nhìn qua khuôn mặt của mấy vị đồng môn, sau đó lại nhìn Mai Khả Ái, cuối cùng gật đầu nói:



“Được. Dù sao điểm số của bọn ta cũng không cao, nếu như có thể được vào trung tâm một lần cho biết cũng không tệ.”



“Hoan hô Trầm sư tỷ, Trầm sư tỷ vạn tuế.” Mai Khả Ái chỉ chờ có thế liền nhảy cẫng lên, reo hò trong sự vui mừng sung sướng.



Nếu như hiện tại có thể lựa chọn, nàng chỉ có thể đi chung với các đồng môn sư huynh sư tỷ mà thôi. Như vậy nàng không thể được ăn đồ ăn do Khương Thần đích thân nấu nữa. Đó đối với một tên tiểu tham ăn như nàng quả thật là một thua thiệt lớn.



Bây giờ thì vui rồi, bọn họ ít nhất còn có thể đi chung với nhau được một tuần nữa. Nghĩ tới một tuần tiếp theo ngày nào cũng được ăn uống ngon miệng, nước dãi tiểu nha đầu lập tức trào ra.



“Sư tỷ, ngươi thấy thế nào?” Khương Thần quay sang Bạch U Cơ cười nói.



Hắn hiện tại hỏi ý kiến của Bạch U Cơ trên thực tế cũng chỉ là hình thức. Dù hắn có quyết định như nào, tin chắc nàng sẽ lấy hắn làm đầu, đồng ý với quyết định của hắn mà không hề do dự.



“Ngươi đã tự quyết định rồi còn hỏi ý kiến ta ư.” Bạch U Cơ mỉm cười nói.



Thời điểm thấy Khương Thần quan tâm Mai Khả Ái, Bạch U Cơ nàng còn có chút ghen tị, thế nhưng khi biết đây thực sự chỉ là một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, nàng bấy giờ mới cảm giác như tảng đá trong lòng biến mất. Vì vậy cho nên hiện tại mặc dù giả như lạnh nhạt với Khương Thần, thế nhưng khóe miệng vẫn là nở ra nụ cười kín đáo.



Nụ cười này chỉ có Khương Thần là người không nhìn thấy, thế nhưng những người đối diện lại trông rõ mười mươi. Bất chợt, sắc mặt mọi người hiện ra đôi chút kì quái.



Nhìn thế nào Khương Thần cùng Bạch U Cơ cũng giống như một đôi tình nhân chứ không phải sư tỷ đệ. Bởi lẽ từ tư thế cùng vị trí đứng của Bạch U Cơ, người không quá ngu ngốc đều có thể nhìn ra được, vị trí kia không khác gì hiền thê đứng sau phu quân của mình vậy.



Mọi người đều hiểu, đều im lặng, thế nhưng tiểu nha đầu Mai Khả Ái tâm tư đơn thuần, nhìn thấy gì nói thế đấy. Chỉ thấy nàng chỉ về phía Bạch U Cơ nói:



“A vị tỷ tỷ xinh đẹp này có phải ngày hôm đó chính là người được Khương đại ca cứu đi không?”



Bạch U Cơ nghe thấy đối phương nói mình là tỷ tỷ xinh đẹp, khuôn mặt đối với người ngoài vốn lạnh nhạt lúc này lại hòa hoãn trở lại. Chỉ thấy nàng nở nụ cười đối với Mai Khả Ái, thanh âm dịu nhẹ vang lên:



“Tiểu muội muội này, ngươi biết sao?”



“Đúng vậy.” Mai Khả Ái gật đầu: “Biết chứ. Ngày hôm đó hắn đã bỏ ta lại để đi cứu tỷ tỷ ngươi mà. Rõ ràng đây là Khả Ái không quan trọng bằng.”



Nói đoạn nàng phùng má tru môi với Khương Thần, bộ dáng giống như tiểu tức phụ có chồng không quan tâm đến mình. Thế nhưng bởi vì loại vẻ mặt này hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng của nàng hiện tại cho nên nhìn thế nào cũng chỉ thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.



Bạch U Cơ nghe vậy liền nở nụ cười sâu kín, thế nhưng bàn tay lại đưa ra mà xoa đầu tiểu nha đầu Mai Khả Ái đang phùng má trợn mắt nói:



“Lúc đó là tỷ tỷ đang bị thương, ủy khuất cho tiểu muội muội ngươi rồi.”



Nói đoạn, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc bội màu xanh lam trạm khắc hình long xà nói:



“Đây coi như tỷ tỷ đền bù cho ngươi…nó có thể giúp cho ngươi đỡ được một lần công kích toàn lực của Nguyên Hồn Cảnh.”



Mai Khả Ái nhìn thấy ngọc bội chạm trổ đẹp đẽ, nội tâm liền vô cùng yêu thích. Nàng chỉ thấy nó đẹp đẽ liền ưa thích, cũng không hề quan tâm nó có công dụng gì thế nhưng những sư huynh sư tỷ của nàng khi nghe thấy ngọc bội có thể chống đỡ công kích toàn lực của Nguyên Hồn Cảnh, nội tâm liền hết sức kinh ngạc. Thứ đồ kia xem ra giá trị cũng không thấp.



Phải biết công kích toàn lực của Nguyên Hồn Cảnh, nếu không nói gì thêm vậy đó chính là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Công kích toàn lực của Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong thậm chí có thể tiếp cận Nguyên Linh Cảnh, chính vì thế thứ kia không khác gì một lá bùa hộ mệnh cả.



Loại đồ vật dùng một lần kia thường thường có giá thành rất cao. Phần lễ này xem ra không nhỏ. Chỉ tiếc tiểu nha đầu kia chỉ quan tâm tới nó đẹp đẽ, cũng không muốn tìn hiểu xem nó có công dụng gì hay không.



“Quả nhiên là bối cảnh lớn…nhìn lại chúng ta không khác gì quỷ nghèo.” Một vị nam tử trong đội cười khổ khẽ nói.



Kim Tiên Giáo ban đầu là một giáo phái nhỏ bé, theo thời gian mở rộng thế lực nó mới dần trở nên mạnh mẽ.



Kim Tiên Giáo ban đầu là một thế lực nhỏ của Thiên Nguyên Vương Triều. Sau này khi phát triển trở thành một tông môn mạnh mẽ, lại không muốn có quá nhiều va chạm vưới vương triều cho nên đem lượng lớn tiền tài đánh đổi lấy một mảnh đất riêng cho mình. Chính điều này dẫn tới tông khố khô kiệt.



Thế nhưng đen đủi thay năm đó mảnh đất mà Kim Tiên Giáo mua được lại là phần lãnh thổ đang trong trạng thái tranh đoạt giữa Cổ Nguyên Vương Triều cùng Thiên Nguyên Vương Triều.



Điều này dễ hiểu chính là Kim Tiên Giáo năm đó đã bị lừa, Thiên Nguyên Vương Triều thành công đem cục nợ xóa đi, ngược lại còn thu về món hời lớn. Kim Tiên Giáo ngược lại gánh cục nợ thay Thiên Nguyên Vương Triều, cùng với Cổ Nguyệt Vương Triều căng thẳng. Do đó thường xuyên bị Thiên Nguyên Vương Triều gây khó dễ dẫn đến khó lòng có thể phát triển lớn mạnh.



Hai thế lực này có thể nói là giống như Linh Vân Tông cùng Cửu Nguyệt Vương Triều. Chỉ khác là tông thổ của Linh Vân Tông là do bọn họ đánh chiếm mà có được còn bên kia là mua lại một phần từ hoàng triều.



Cũng bởi có loại xích mích này cho nên Cổ Nguyên Vương Triều từ lúc mới vào thí luyện đã nhắm tới Kim Tiên Giáo, một mẻ đem hai mươi vị đệ tử của bọn họ đá ra ngoài.



Cổ Nguyên Vương Triều nói tới cũng thật mạnh mẽ. Trong thí luyện lần này bọn họ đem theo đội hình có thể nói là giàu lực lượng nhất khi mà toàn bộ Nguyên Khí Cảnh đệ tử đều là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong. Nguyên Hồn Cảnh thì có tới sáu vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, tám vị Nguyên Hồn Cảnh hậu kì còn lại là trung kì đỉnh phong tiếp cận hậu kì.



Nếu như không phải là Cửu Nguyệt Vương Triều quen thuộc địa hình, hạng một sớm đã thuộc về Cổ Nguyên Vương Triều rồi.



Lại nói, chính vì cần mở rộng tông thổ, chiêu thu đệ tử cho nên bảo khố của Kim Tiên Giáo sớm đã không có quá nhiều bảo vật, nội tình lại không sâu dày cho nên có thể nói là có tiếng không có miếng.



Những năm gần đây thế lực mặc dù rộng mở, thế nhưng nội tình vẫn là trở ngại lớn nhất đối với thế lực này nếu muốn ngồi chung bàn với Cổ Nguyên Vương Triều.



Cũng chính vì bối cảnh không sâu dày nên đệ tử Kim Tiên Giáo cũng không có nhiều bảo vật bên người như các thế lực khác, thực lực tổng thể cũng không mạnh mẽ như vậy.



“Linh Vân Tông truyền thừa hàng vạn năm, Kim Tiên Giáo chúng ta có lẽ chỉ bằng một phần mười bọn họ, kia cũng là dễ hiểu.” Trầm Hiểu Sam cười khổ nói.



Các đệ tử khác cũng khẽ gật đầu, khuôn mặt thoáng chút lắng xuống.







Buổi chiều hôm đó, mười hai người quyết định tìm một chỗ rộng rãi thoáng mát để nghỉ chân, dự định sáng hôm sau bắt đầu hành trình tiến về trung tâm Tử Vong Sâm Lâm.



Lúc này, Tiểu Nhu cùng với Mai Khả Ái đang một trái một phải dính lấy Khương Thần. Mai Khả Ái líu ríu đòi ăn trong khi Tiểu Nhu ngược lại đối với Khương Thần nổi lên tò mò.



“Khương đại ca, Khả Ái nói ngươi nấu ăn rất ngon, không biết có thể cho Tiểu Nhu mở rộng tầm mắt được không?” Tiểu Nhu hướng tới Khương Thần lễ phép nói, thế nhưng cái cằm lại hơi hất cao nhìn qua giống như một con thiên nga kiêu ngạo đang hướng về đối thủ khiêu khích.



Khương Thần nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy liền trừng mắt với Mai Khả Ái. Chắc chắn tiểu nha đầu này đã hướng tới hắn nói tốt, ngược lại hạ thấp người ta cho nên hiện tại người ta mới tìm tới cửa khiêu chiến đây.



Mai Khả Ái nhìn thấy Khương Thần trừng mắt, nội tâm có chút chột dạ. Đầu nhỏ khẽ rụt lại, thân thể cũng không tự chủ được cong xuống như con tôm. Hai mắt chớp chớp nhìn Khương Thần, cuối cùng cười hì hì, cổ vũ trong sự yếu ớt:



“Khương đại ca, đánh bại nàng.”



Dứt lời, nàng còn đưa nắm tay ra cổ vũ, thế nhưng nhìn thế nào động tác cũng thể hiện một sự gượng gạo buồn cười cùng hài hước.



Khương Thần nhìn cử chỉ của nàng, rốt cuộc chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK