Người đăng: meomeo14311
“Đúng rồi sư đệ…tay ngươi bị thương nặng lắm sao?”“Không có vấn đề gì. Chẳng qua nhìn có chút dọa người cho nên ta mới đem nó băng bó lại.”
Bạch U Cơ lúc này đang ngồi vắt vẻo trên thành giỏ khinh khí cầu, hai chân buông tự do, thỉnh thoảng khẽ đung đưa ra vẻ vô cùng thích chí. Nàng không quay lại nhìn Khương Thần mà chỉ khẽ hỏi:
“Lúc trước bởi vì đã đến giờ vào thì luyện cho nên không hỏi rõ tình huống.”
“Không có vấn đề gì. Sư tỷ ngươi không cần lo lắng.” Khương Thần đứng phía sau nàng không coi đó là một chuyện quan trọng, lúc này cố ý lảng tránh vấn đề tay phải băng bó, khẽ nói.
“Trước thời điểm truyền tống, ngươi dường như đã biến mất ba ngày. Chuyện này có liên quan tới tay phải sao.”
“Ừm…đôi chút liên quan.”
“Nếu như gặp chuyện khó khăn liền nói với sư tỷ.” Bạch U Cơ nói: “Mặc dù sư tỷ không có chiến lực mạnh mẽ thế nhưng lại có phù lục mạnh mẽ.”
Dứt lời, nàng còn nghiêng đầu, bộ dáng giống như tiểu hài tử khoe công trạng, nhìn qua vừa khiến cho người ta dở khóc dở cười mà lại dễ thương vô cùng.
“Được, thời điểm đó nhất định khiến cho sư tỷ ngươi phiền chết.”
Nói đoạn, Khương Thần liền trầm mặc một phen. Ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống phiến rừng rậm bên dưới.
Bọn hắn đã lơ lửng trên bầu trời một ngày, hiện tại sớm đã đi qua một nửa không phận của khu vực Suối Ma. Khương Thần cố ý thả chậm tốc độ bay của khinh khí cầu để tìm kiếm tung tích của Mai Khả Ái thế nhưng trải qua một thời gian tìm kiếm vấn không thấy. Hắn cũng không biết nàng có hay không đã bị người khác tìm ra và đánh bại. Dù sao lại trường hợp này vẫn có thể xảy ra.
“Chỉ còn một ngày nữa liền đến ngày thông báo điểm số tiếp theo. Hi vọng có thể tìm ra tọa độ của nha đầu kia đi.” Khương Thần khẽ thở ra một hơi, miệng lẩm nhẩm.
Trải qua thời gian ở chung với nhau, Khương Thần sớm đã coi tiểu nha đầu Mai Khả Ái kia như một tiểu bằng hữu của mình. Lúc trước đã dặn dò đối phương trốn đi, chờ có cơ hội hắn sẽ đến tìm. Hiện tại trừ khi nàng bị đá ra khỏi thí luyện, bằng không hắn phải tìm ra cho bằng được.
Mà hiện tại muốn tìm ra tiểu nha đầu kia nói khó thực ra cũng rất khó. Bởi lẽ nàng là một tiểu nha đầu lém lỉnh lại rất thông minh. Lúc trước Khương Thần dặn nàng trốn đi, hẳn nàng sẽ trốn rất kĩ không để ai tìm ra.
Ngược lại nói tìm ra nàng dễ lại rất dễ. Chỉ cần có được tọa độ tương đối của nàng, mấy xiên thịt nướng nhất định sẽ dẫn dụ nàng đến. Dù sao đã trải qua thời gian dài như vậy chưa ăn uống gì, tiểu nha đầu kia chắc hẳn sẽ rất đói. Thức ăn chắc chắn sẽ là điểm hấp dẫn chí mạng đối với nàng.
May mắn kẻ địch cũng không biết nàng là tiểu ăn hàng, nếu không bọn họ cũng có thể dễ dàng đem nàng dẫn dụ ra.
“Nha đầu kia? Sư đệ, ngươi vừa nhắc tới ai?”
Bạch U Cơ đang đùa nghịch đôi chân trần trên không trung, lúc này nghe thấy một câu Khương Thần lẩm nhẩm, vô thức hỏi ngược lại.
“Là một vị tiểu bằng hữu quen được tại thí luyện.” Khương Thần không chút giấu diếm nói: “Lúc trước giải cứu sư tỷ ngươi, vì sợ đi cùng nhau sẽ dễ dẫn đến chú ý cho nên tạm thời tách nàng ra.”
“Hóa ra là vậy.” Bạch U Cơ nói: “Là nữ tử sao?”
“Đúng vậy.”
“Nàng có đẹp hay không?”
“Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi.” Khương Thần có chút dở khóc dở cười đáp.
“Ồ…” Bạch U Cơ gật đầu, rốt cuộc lại tiếp tục thưởng thức cảnh sắc.
Tâm trạng nàng dường như đang rất vui vẻ, vừa quẫy đạp chân trần trên không, miệng lại khẽ ngân nga một loại giai điệu. Nhìn từ xa không khác gì một tiểu tiên nữ lạc xuống trần. Một tiểu tiên nữ xinh đẹp hiền dịu lại không kém phần sắc xảo quyến rũ.
Đương lúc hai người còn đang đùa qua đùa lại, phiến rừng rậm bên dưới đột nhiên phát ra từng tiếng rào rào như thác lũ. Loại tiếng động này nghe vào có chút hỗn loạn thế nhưng kì thực lại giống như có tiết tấu định sẵn. Kia giống như thanh âm một đàn côn trùng đập cánh vậy.
Khương Thần cùng Bạch U Cơ nghe thấy đạo âm thanh kì quái này, sắc mặt đầu tiên là hiện lên chút tò mò. Thế nhưng sau khi nhìn thấy chủ nhân của chúng, cả hai lập tức biến sắc mặt.
Thời điểm Bạch U Cơ chưa kịp phản ứng, Khương Thần đã vội vàng ôm lấy nàng kéo vào bên trong sau đó núp xuống bên dưới giỏ hành khách của khinh khí cầu.
Không chút do dự, hắn nhanh chóng lấy ra một bình thuốc do bản thân đặc chế, đem nó cho nổ tung lên trên trời khiến cho bụi bay mù mịt. Bụi phấn này tỏa ra liền bao phủ hầu hết khinh khí cầu đem nó lây dính vô cùng bụi bặm.
Sau khi loại bột phấn này tản mát trong không khí, đạo âm thanh rào rào ở cánh rừng phía dưới rốt cuộc tiếp cận được khinh khí cầu.
Đây là một đàn ong toàn thân đều màu vàng vằn đỏ, con nào con nấy đều to bằng quả trứng gà. Hai mắt đỏ như máu, đôi cánh to màu đen như mun. Trên người mỗi con đều tỏa ra một loại mùi hương gay mũi.
Bọn này gọi là Huyết Hoàng Phong, yêu thú nhất giai. Thực lực yếu nhược hơn so với yêu thú nhất giai thông thường thế nhưng số lượng cực lớn. Nếu như một đàn có quy mô lớn, số lượng có thể đạt tới hàng vạn con.
Hàng vạn con nhất giai yêu thú, dù cho nó có yếu nhược đến mấy thì đó cũng là một nỗi kinh hoàng. Thậm chí tại Tử Vong Sâm Lâm này, Huyết Hoàng Phong mới là bá chủ khi mà đến cả tam giai yêu thú cũng không nguyện ý trêu chọc bọn chúng.
Đàn Huyết Hoàng Phong đang bao phủ lấy khinh khí cầu ước chừng hơn một ngàn con. Đây có lẽ chỉ là một phần trong đàn chứ chưa phải toàn bộ. Ít nhất đầu ong chúa vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn sẽ còn không ít Huyết Hoàng Phong ở lại tổ bảo vệ nó.
Lại nói, Huyết Hoàng Phong bản tính hung ác, là ong nhưng không hút mật mà lại đi hút máu, bởi vậy cho nên trong tên mới kèm theo một chữ huyết.
Bọn Huyết Hoàng Phong này đặc biệt ưa thích hút máu nhân loại. Nếu như gặp phải kẻ thù, bọn chúng sẽ dùng nọc độc tại đuôi công kích không khác gì ong bình thường. Đợi cho con mồi chết, tất cả mới cùng bu lại hút máu. Dùng chính máu hút được để tu luyện, một phần đem về cung cấp cho Huyết Hoàng Phong Chúa.
Huyết Hoàng Phong không phải chỉ Tử Vong Sâm Lâm này mới có mà hầu như các rừng rậm nào cũng đều có, không nhiều thì ít, tối thiểu cũng có một tổ. Bởi lẽ loài yêu thú này tại Đại Thiên Nguyên Giới rất phổ biến, thường xuất hiện tại những nơi không có yêu thú mạnh mẽ, do vậy rất ít thiên địch. Cũng vì thế mà không dễ bị tiêu diệt.
Bởi vì tính phổ biến cho nên khi chỉ cần nhìn thoáng qua là Khương Thần cùng Bạch U Cơ có thể nhận ra loại yêu thú này.
Hiện tại cả hai người đang bị bao vây bởi trùng trùng Huyết Hoàng Phong, chỉ cần làm ra dị trạng liền chính là rơi vào công kích. Đến khi đó hai người chắc chắn không còn cách nào khác ngoại trừ đập vỡ ngọc bài từ bỏ thí luyện.
Chẳng qua hai người lúc này cũng không đen đủi đến vậy. May mắn lúc trước Khương Thần kịp thời phản ứng đem Bạch U Cơ giấu đi, mà bản thân cũng đem loại thuốc bột màu hồng phấn kia phủ bay đầy trời.
Loại thuốc bột này là lúc hắn ở Linh Vân Tông đã chuẩn bị trước. Nó được luyện chế từ rất nhiều các loại linh dược cùng thực vật bình thường tạo thành một loại bột hỗn hợp có công dụng xua đuổi yêu thú.
Đừng nhìn yêu thú mạnh mẽ hung bạo là vậy, bọn chúng đối với một số đồ vật vẫn là có kiêng kị. Giống như sâu bọ liền sợ chim chóc, bởi lẽ chim chóc chính là thiên địch của bọn chúng.
Huyết Hoàng Phong này tại chúng đê giai yêu thú thường sẽ không nể sợ ai bởi lẽ bọn chúng có số lượng đông đảo, thế nhưng loài này cũng là có thiên địch. Đó là…
Ảo Linh Hoa – đê giai linh dược.
Loại kì thảo này không có tác dụng nhiều trong luyện đan dược hay điều chế bất kì thứ gì có lợi cho nguyên giả, thế nhưng nếu như đem nó trồng với số lượng lớn lại có thể biến nó thành một loại bán trận pháp phòng thủ cực hữu hiệu đối với mấy tiểu thế lực.
Ảo Linh Hoa bình thường so với các loài hoa khác không có bao nhiêu khác biệt, chẳng qua đến khi trưởng thành, hương thơm mà nó phát ra lại nồng nàn hơn hoa khác rất nhiều.
Chính loại hương thơm nồng nàn đó đã làm nên thương hiệu của Ảo Linh Hoa khi mà nó có thể mê hoặc tâm thần của nguyên giả.
Một đóa Ảo Linh Hoa không làm nên trò trống gì thế nhưng một rừng hoa lại có thể khiến cho Nguyên Hồn Cảnh thậm chí Nguyên Linh Cảnh lâm vào trạng thái không tỉnh táo. Bởi vậy phía trên mới nói đem nó trồng với số lượng lớn có thể tạo thành một loại trận pháp phòng thủ hữu hiệu.
Khắc chế loại Ảo Linh Hoa này kì thực rất đơn giản. Không hít phải hương thơm của nó liền không sao, thế nhưng yêu thú ngu ngốc lại không thể tự bịt mũi của mình không thở được. Thành ra loại hoa này đối với một số yêu thú chính là nỗi sợ hãi của bọn chúng, trong đó có Huyết Hoàng Phong.
Huyết Hoàng Phong nếu như ngửi phải loại hương hoa này không khác gì đại bàng gãy cánh, thiên nga giãy chết. Tự động lâm vào mộng ảo, chiến lực về không, tự rơi rụng hết. Chờ cho tới khi tác dụng của Ảo Linh Hoa không còn chúng mới trở lại trạng thái bình thường.
Loại thuốc bột hồng phấn kia của Khương Thần được điều chế từ rất nhiều loại linh thảo, kì hoa. Mỗi loại một ít thế nhưng hắn lại có phương pháp đem diệu dụng của một ít đó tăng lên nhiều lần, vừa vặn trong số đó có Ảo Linh Hoa.
Khương Thần không chắc với lượng Ảo Linh Hoa ít ỏi dùng để điều chế kia có thể xua đuổi được đám Huyết Hoàng Phong này hay không thế nhưng hắn vẫn muốn thử.
Kết quả liền là hắn may mắn!
Đàn Huyết Hoàng Phong sau khi cảm nhận được có khí tức Ảo Linh Hoa phát ra từ khinh khí cầu của Khương Thần, mặc dù biết được trong đó có nhân loại thế nhưng tất cả cũng không dám mạo hiểm xông vào.
Sau khi chần chờ một hồi, tất cả đám Huyết Hoàng Phong mới rời bỏ khinh khí cầu. Hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ xem như vừa thoát được một kiếp.