Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sắc mặt người bên ngoài lúc này đang vô cùng đặc sắc. Ai nấy nhìn vào bên trong quang cầu cũng lộ ra chút khó tin.



Hình ảnh bên trong quang cầu chính là Khương Thần đang đứng trên một cành cây cao chót vót, không ngừng điều động tinh thần lực quán thâu vào sáu gốc cổ thụ gần đó, còn bên dưới thì Khải Trạch Dương không ngừng xuất động Hỗn Nguyên Chi Khí, múa lấy kiếm chém lung tung trong không khí như người điên.



“Rốt cuộc tên kia bị sao thế?”



“Làm sao cứ cầm kiếm chém lung tung như vậy nhỉ?”



“Dường như hắn bị mê hoặc.”



“Nghe nói ảo trận có thể mê hoặc người khác. Chẳng lẽ hắn bị rơi vào ảo trận.”



“Ảo trận? Ý ngươi là trận pháp?”



Khắp nơi, bất kì ai đang nhìn một màn thí luyện này đều cảm thấy vô cùng kì lạ.



Vốn dĩ trận pháp sư tại nơi này vô cùng hiếm gặp, đám người này thường thường sẽ ẩn cư tự mình nghiên cứu ảo diệu của trận pháp, rất ít khi giao thiệp với người khác, vì vậy số người được tiếp xúc với trận pháp cũng không nhiều. Chính vì lý do này cho nên khi nhìn thấy Khải Trạch Dương đang chém loạn xạ trong không trung, ai nấy mới ngạc nhiên đến vậy.



Trong đại điện Cửu Nguyệt hoàng cung, sắc mặt các vị đại lão nơi đây cũng hiện lên vô cùng đặc sắc. Một số người nhìn về phía Tinh Nguyệt Vương Triều với vẻ mặt cổ quái.



“Vẫn nói thà gây sự với thiên vương lão tử nhưng nhất định không nên gây sự với trận vương…ta còn không tin đó là sự thật, hiện tại rốt cuộc cũng được chứng kiến thủ đoạn của trận pháp sư.” Một vị trưởng lão Kim Tiên Giáo cười hề hề nói.



“Quả thật…không biết thời điểm vị Khương Thần này trưởng thành, còn mấy ai có thể là đối thủ của hắn.”



Người Kim Tiên Giáo hiện tại đều đối với Linh Vân Tông vô cùng khách khí, thậm chí là tâng bốc, chính bởi vì Khương Thần đối xử tốt với Mai Khả Ái trong những ngày qua.



Rất hiếm có người tại trong thí luyện này nhìn thấy một tiểu cô nương yếu đuối mang theo một lượng điểm số lớn trong người mà không tham lam chiếm đoạt. Khương Thần chính là một trong số đó, do vậy hắn nói riêng và Linh Vân Tông nói chung mới nhận được nhiều nể trọng từ đối phương.



Đồng thời người Kim Tiên Giáo còn nhận ra trong suốt mấy ngày qua, những việc mà Khương Thần làm đều là vì mài luyện tính cách cho Mai Khả Ái, khiến cho nàng dù trong trường hợp nào cũng mạnh mẽ, tránh việc bị dọa sợ hãi mà không còn sức chiến đấu như lần trước. Đây càng làm cho họ nể phục vị nam tử này.



“Vị Khương Thần này quả thật là làm cho người ta kinh diễm…Khải Trạch Dương bị lâm vào ảo trận từ lúc nào còn không biết.”



“Ha ha…vậy ngươi có biết hắn xây dựng nên ảo trận đó từ lúc nào không?”



“Ta…ài…”



“Trận pháp sư quả nhiên rất kinh khủng.”



Bên trong ảo trận lúc này, Khải Trạch Dương vẫn đang đối chiến kịch liệt cùng với Khương Thần.



Nguyên thuật bay đầy trời, thế nhưng bên kia Khương Thần vẫn chỉ sử dụng duy nhất Thiên Hỏa Chưởng, thậm chí Hỗn Nguyên Chi Khí chưa từng có dấu hiệu suy yếu. Điều này khiến cho Khải Trạch Dương không khỏi lấy làm lạ.



Chẳng lẽ kẻ này có công pháp vừa chiến đấu vừa thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh hay sao? Mà dù có loại công pháp đó đi chăng nữa thì với tốc độ tiêu hao kia, đáng nhẽ không thể bù đắp nổi mới đúng.



Càng nghĩ Khải Trạch Dương càng cảm thấy kì quái, thế nhưng hắn không thể đoán được bản thân đang rơi vào ảo trận của Khương Thần. Bởi lẽ không ai nghĩ rằng tùy tiện tham gia thí luyện này còn gặp được một kẻ biết xây dựng trận pháp.



“Thủy Mạn Đà La.” Khải Trạch Dương đưa thanh kiếm mỏng như nước của mình đâm thẳng về phía Khương Thần.



Thanh kiếm uốn éo như thủy xà kia lập tức thẳng như kẻ chỉ, từ thân kiếm toát ra một luồng hơi thở lạnh lẽo khiến cho tâm thần người khác run rẩy.



Chỉ thấy sau lưng Khải Trạch Dương lúc này xuất hiện hư ảnh một tôn cự mãng màu xanh dương. Cự mãng này uốn vài vòng trên không trung sau đó dung nhập vào thân kiếm, mang theo vô tận lực lượng đâm xuyên về phía Khương Thần.



“Nên kết thúc.” Khóe miệng Khương Thần khẽ vểnh, lúc này thân ảnh hắn đột nhiên vỡ ra từng mảnh. Mỗi mảnh vỡ lại tự hình thành nên một Khương Thần khác với khí tức y hệt không khác chút nào khiến cho Khải Trạch Dương nhất thời biến sắc.



“Thân pháp gì vậy?” Khải Trạch Dương khẽ kêu lên một tiếng, một kiếm đâm ra kia lúc này nhất thời không thể rút trở về.



Chỉ thấy hắn hướng tới Khương Thần đứng ở vị trí ban đầu phát động công kích, bên kia hàng chục Khương Thần cũng bắt đầu triển khai thế công.



Tay trái bọn họ lúc này đều hiện lên một màu đỏ. Từ trên tay trái, một luồng hơi thở nóng rát tỏa ra kèm theo đó là uy thế không thể cản đỡ.



“Thiên Hỏa Chưởng.”



Hơn chục thân ảnh Khương Thần đồng loạt xuất kích. Cảnh tượng này hiện lên quả thật vô cùng rung động. Khải Trạch Dương trong thoáng chốc xuất hiện bối rối không biết đối kháng ai.



Rốt cuộc một kiếm kia sau khi đâm ra, hắn vội vàng lui trở về phía sau, kiếm đặt ngang người chờ đợi công kích đang tới.



Đương lúc chuẩn bị tinh thần chống đỡ mưa công kích thì một cảm giác nhói đau từ sống lưng chợt lan tràn. Khải Trạch Dương chỉ cảm thấy chân tay bủn rủn, toàn thân Hỗn Nguyên Chi Khí đang vận hành chợt hư không tiêu thất, thậm chí hắn muốn điều động để chống lại cơn đau kia cũng không thể.



Khải Trạch Dương khẽ nghiêng đầu về một bên, trước khi bị đá ra khỏi thí luyện, một trương khuôn mặt kèm theo nụ cười lạnh lùng quỷ dị mà hắn mãi mãi không bao giờ quên hiện ra.



Khương Thần!



Hắn rốt cuộc ở phía sau lưng ta từ lúc nào? Phải chăng chính là lúc hàng loạt hư ảnh hiện ra, hắn đã sớm ở sau lưng ta rồi?



Đó chính là hàng loạt câu hỏi lớn hiện lên trong đầu Khải Trạch Dương mà có lẽ sau khi tỉnh dậy ở hoàng cung, hắn sẽ được mọi người trả lời giúp.



Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, điểm số của Khải Trạch Dương lập tức được chuyển sang ngọc bài của Khương Thần. Số không trên ngọc bài lập tức chuyển thành chín mươi tám.



Nhìn thấy ngọc bài hiển thị số chín mươi tám, Khương Thần khẽ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về một phương, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



Lúc này, Mai Khả Ái vẫn đang cật lực chạy trốn.



Đừng nhìn nàng là một tiểu cô nương liền đánh giá thấp. Trải qua mấy ngày ở chung với Khương Thần, được hắn dạy cho nhiều thứ, hiện tại đối địch với cường địch nàng cũng không còn quá sợ hãi như hồi đầu.



Bởi vậy cho nên, thực lực đề thăng cực hạn, tốc độ của nàng cũng rất là nhanh.



Thân ảnh nhỏ nhắn len lỏi giữa rừng cây u tối khiến cho ba tên đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều mặc dù đã chia ra ba đường vây bắt vẫn không thể đuổi kịp. Thậm chí điều khiến cho bọn họ tức giận chính là Mai Khả Ái thường thường sẽ thừa thời gian quay đầu lại làm mặt quỷ với bọn họ.



“Không biết bên phía Khương đại ca thế nào…” Mai Khả Ái vừa bỏ chạy vừa thầm nói: “Chẳng bằng quay ngược lại xem sao…đám người này chắc chắn không nghĩ rằng ta sẽ quay về chỗ cũ…đúng là một đám người ngốc nghếch.”



Quyết định xong xuôi, Mai Khả Ái liền rẽ sang một hướng khác bỏ chạy. Sau khi khuất tầm mắt ba tên đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều, nàng liền triển khai thân thủ một lần nữa thay đổi phương hướng quay ngược theo hướng vị trí vừa rời đi.



Tại một khu vực khác, lúc này trong một doanh trại xuất hiện ba đạo nhân ảnh. Ba đạo nhân ảnh này lấy một vị nữ tử làm chủ vị, nàng đang ngồi nhẹ nhàng nhâm nhi một tách trà, ánh mắt tinh anh nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt có đôi chút trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.



“Công chúa, tin báo về…chúng ta lại tiếp tục đánh bay được một vị đệ tử Linh Vân Tông nữa.” Một vị nam tử bạch y từ bên ngoài đi vào, sau khi ngây ngốc nhìn nữ tử ngồi trên chủ vị kia một lúc, lúc này mới cúi mình nói.



“Là vị nào của Linh Vân Tông?” Nữ tử ngồi chủ vị kia chính là Long Giai My, lúc này nàng khẽ hỏi.



“Một vị đệ tử Chính Khí Đường, thực lực Nguyên Hồn Cảnh trung kì.”



Long Giai My nghe vậy khẽ gật đầu một thanh, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Khương Thần, khuôn mặt cũng vì thế xuất hiện chút lo lắng.



Mặc dù thực lực hiện tại của Khương Thần chỉ có Nguyên Thể Cảnh thế nhưng hắn đang nắm giữ ngụy hỏa mạnh mẽ. Nàng không chắc hắn đã hoàn toàn chưởng khống được ngụy hỏa hay chưa thế nhưng linh tính mách bảo nàng rằng rất có thể Khương Thần sẽ là biến số của đợt khảo thí này.



“Người của chúng ta vẫn chưa có ai bị đánh ra ngoài đúng không?”



“Vâng, công chúa.”



“Còn tin tức gì khác không?”



“Đoạn thời gian trước Minh Nguyệt Vương Triều có bốn vị đệ tử Nguyên Hồn Cảnh bị đánh ra khỏi thí luyện. Nghe đâu bởi vì bọn họn đụng độ Vương Chi Sách.”



“Đụng độ? Đụng độ hay đi săn?” Long Giai My cười như không cười, nói.



“Là tự mình tìm chết.” Vị nam tử kia cũng nở nụ cười trên nỗi đau của người khác, đáp.



“Ha ha…Vương Chi Sách của Linh Vân Tông sao? Vậy mà cũng có kẻ dám tìm hắn gây sự, đúng là ngại mạng dài.” Long Giai My che miệng cười khúc khích.



Nàng chưa từng gặp Vương Chi Sách bao giờ thế nhưng đã nghe danh tiếng hắn từ hồi còn nhỏ. Ngoại trừ lớp đệ tử tiền bối, hắn có thể nói chính là thiên tài tỏa sáng nhất nhì Linh Vân Tông trong hơn chục năm gần đây. Nếu như chỉ dùng thực lực Nguyên Hồn Cảnh bình thường đi đối chiến với hắn quả thật không khác gì tìm chết bởi lẽ vị Vương Chi Sách này sớm đã có thể hoành kích Nguyên Linh Cảnh.



Lại nói, Long Giai My sau một phen cười vui, lúc này lại nghiêm sắc mặt nói:



“Nói với tất cả mọi người tập trung vào trung tâm, lần này chúng ta sẽ đột nhập cố cung tìm kiếm bảo vật, điểm số hiện tại giãn cách so với hạng hai đã rất lớn, chờ cho bọn họ đuổi kịp sau đó lại săn bắt yêu thú tiếp.”



“Vâng! Công chúa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK