Người đăng: meomeo14311
Một đạo thanh âm nổ lớn bất chợt vang lên thổi bay toàn bộ đình viện nhỏ nhỏ khỏi sườn núi, lúc này giữa lưng chừng núi chỉ còn một mỏm đá chìa ra hết sức nguy hiểm. Mà đứng trên mỏm đá lúc này là Bạch U Cơ tay ôm đàn tranh, đối diện là Âu Dương Trác đang bị găm sâu vào vách núi, bộ dáng hết sức chật vật.“Ngươi nếu còn nói như vậy một lần nữa, ta sẽ không nể tình đồng môn.” Thanh âm lạnh lùng của Bạch U Cơ chậm rãi vang lên, sóng mắt cũng hiện ra một tia âm hàn.
“Ha ha ha…”
Âu Dương Trác dường như cũng không sợ hãi, hắn khẽ cử động một cái liền thoát ra khỏi vách núi. Miệng khẽ ho ra một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng hồng nhuận trở lại. Ánh mắt nóng cháy nhìn Bạch U Cơ, thanh âm duy trì một vẻ bình thản vang lên:
“Ta vẫn đợi nàng thay đổi ý định.”
Bạch U Cơ cũng không đáp lời, một đường theo lối mòn sườn núi trở về tông môn, bỏ lại Âu Dương Trác ở phía sau.
“Sư phụ, mục tiêu của ngươi quả thật khiến ta hao phí tâm sức a. Ngươi có chắc có thể đoạt xá được không?”
Âu Dương Trác ở phía sau dùng ánh mắt lạnh lùng tràn đầy vẻ thèm thuồng nhìn bóng lưng Bạch U Cơ, miệng khẽ lẩm nhẩm.
“Khà khà…thân thể của tiểu cô nương này không tệ, bình thường tỷ lệ sẽ không cao, thế nhưng nếu như ngươi có thể giao hoan cùng nàng, bấy giờ vi sư chắc chắn sẽ đoạt xá thành công.” Một đạo thanh âm khàn khàn ốm yếu từ trong cơ thể của Âu Dương Trác chậm rãi phát ra.
“Sư phụ, đến lúc đó không nên quên hứa hẹn a. Nhất định phải truyền dạy Vương cấp nguyên thuật cho ta.” Âu Dương Trác nở nụ cười lạnh lùng nói.
“Hừ, đã bái nhập môn hạ của ta, còn lo lắng ta tính toán ngươi sao?” Đạo thanh âm khàn khàn lại vang lên: “Chỉ cần giúp vi sư đoạt xá thành công, Vương cấp nguyên thuật có là gì.”
“Sư phụ, lúc trước ngươi nói ngươi đã đạt đến cảnh giới gì?” Âu Dương Trác hơi chút vui mừng, nói.
“Cỡ như tông chủ của các ngươi năm xưa vi sư một ngón tay cũng có thể diệt sát. Ngươi nói vi sư đạt tới cảnh giới gì?” Đạo thanh âm trầm đục vang lên mang theo chút khinh thường.
“Hắc hắc…hẳn là Nguyên Tôn Cảnh a.”
“Hừ. Tiểu tử ngươi có thể bái nhập môn hạ của ta xem như là phúc khí. Chỉ cần đem tiểu nương tử kia đoạt tới tay, hết thảy sẽ xong chuyện. Đến lúc đó…khà khà khà.”
Âu Dương Trác nở nụ cười lạnh, ánh mắt vừa hiện lên chút chờ mong vừa hiện lên chút dâm tà.
…
Hơn mười ngày sau, vượt qua rừng núi hiểm trở, Khương Thần rốt cuộc trở về tới Linh Vân Tông. Đứng bên dưới sơn môn, trong đầu hắn chợt hiện ra cảnh tượng nhập môn cách đây ba năm. Thời điểm đó hắn mới chỉ là tứ trọng Tiền Nguyên Cảnh, hiện tại đã là Nguyên Hồn Cảnh trung kì. Tốc độ tu luyện này đối với Thánh cấp công pháp xem như cũng rất nhanh. Ít nhất thì nhanh hơn so với dự kiến của Khương Thần rất nhiều.
Vừa bước tới cổng tông môn, Khương Thần liền bị hai vị nam tử ngăn chặn. Hai người này tuổi tác không quá cao, khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi, mà thực lực cũng chỉ là Nguyên Khí Cảnh, có lẽ là đệ tử ngoại môn đang chấp hành chức vụ.
“Đứng lại, mời lấy ra lệnh bài thân phận.”
“Ồ, hiện tại còn cần kiểm tra thân phận sao?” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, mặc dù vậy hắn vẫn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái lệnh bài gỗ đưa cho hai vị nam tử kia.
Bên kia, hai nam tử canh cổng nhìn thấy Khương Thần có nhẫn trữ vật, vẻ mặt cũng hiện ra chút ngoài ý muốn. Nhẫn trữ vật ngoài thị trường giá tương đối cao, mà tông môn nếu như bán cho các đệ tử thì giảm mười phần trăm giá trị. Tuy vậy mỗi đệ tử nếu như không phải con nhà thế gia thì sẽ nhịn ăn nhịn mặc tương đối lâu mới có thể mua được. Nhìn thấy Khương Thần lạ lẫm như vậy đoán chừng là đệ tử mới nhập môn, mà mới nhập môn đã có cho mình một cái nhẫn trữ vật, có lẽ gia thế phía sau cũng tương đối lớn.
“Được rồi, ngươi có thể qua.”
Hai người này sau khi kiểm tra lệnh bài thân phận của Khương Thần thấy không có vấn đề gì liền cho hắn đi qua.
Cảnh sắc Linh Vân Tông sau hơn hai năm cũng không có nhiều thay đổi. Vẫn là bậc thềm cũ đi lên sơn môn, vẫn là những lùm cây xanh, vẫn là tòa tháp của Linh Tiêu Điện cao sừng sững.
Đi hết bậc thềm cũ kĩ, Khương Thần rốt cuộc biết được vì sao hiện tại lại cần có người canh cổng kiểm tra thân phận. Cách đây ba năm thời điểm mới vào tông môn, khi bọn họ chưa chính thức trở thành đệ tử Linh Vân Tông, muốn qua cổng tông môn thì phải có chấp sự dùng lệnh bài thân phận khai mở trận pháp. Sau đó khi đã trở thành đệ tử tông môn, sở hữu lệnh bài thân phận, các đệ tử mới có thể ra vào trận pháp một cách tự nhiên. Hiện tại Khương Thần không cảm nhận thấy trận pháp ngăn cản, đoán chừng là nó có vấn đề hoặc tông môn đã đem nó thu lại, vì vậy mới cần người kiểm tra thân phận tránh cho người khác đột nhập.
“Cũng không biết hiện tại chỗ ở có còn là của ta nữa không.”
Một đường hướng về khu vực chỗ ở của đệ tử ngoại môn, Khương Thần cũng không gặp bất kì ai quen thuộc. Kỳ thực ở ngoại môn này hắn cũng chỉ quen mặt vài người, mà những người hắn nhớ tên thì chỉ có Chu Tiểu Mỹ cùng Trương Nhị Huyền. Giữa một rừng mấy ngàn, mấy vạn người thế này bắt gặp được người quen cũng không dễ dàng gì.
Trên đường đi về khu vực đệ tử ngoại môn, Khương Thần vừa vặn đi qua quảng trường phía trước Ngoại Môn Đường. Vẫn bia đá nhiệm vụ cũ kĩ, vẫn Ngoại Môn Bảng cao lớn, không có gì thay đổi. Ngoại Môn Bảng sau khi Khương Thần rời đi đã có biến động lớn, mà hiện tại hạng mười cũng đã không còn tên của hắn. Hiển nhiên thời gian rời đi đã diễn ra tông môn đại tái, không ít người đã chớp thời cơ nhân lúc hắn vắng nhà mà cướp đoạt vị trí.
“Vậy mà thật bị đánh rơi thứ hạng.” Không thấy tên mình ở hạng mười, Khương Thần khẽ nở nụ cười khổ.
Thứ hạng của hắn hiện tại đã nhảy gần xuống dưới cùng của Ngoại Môn Bảng. Linh Vân Tông tuyển chọn đệ tử rất nhiều thế nhưng hàng năm đào thải cũng không ít. Khương Thần đã có hai lần không tham gia tông môn đại tái cho nên thứ hạng rơi rụng không phanh. Nếu như còn có lần nữa không tham gia, đến lúc đó thứ hạng hắn chắc chắn rơi xuống cuối bảng. Dựa theo quy tắc tông môn, mấy vị đệ tử cuối bảng sau khi tông môn đại tái kết thúc sẽ tiến hành trục xuất.
“Bàn tử kia không có trên Ngoại Môn Bảng? Ồ…chẳng lẽ tiến vào nội môn sao? Không tệ a.”
Ngoại Môn Bảng chỉ liệt kê khoảng vài trăm thứ hạng đầu, các đệ tử ngoài thứ hạng đó nếu như muốn kiểm tra thì đều phải dùng lệnh bài thân phận. Mà Khương Thần nhờ đó mới biết bản thân hiện tại thê thảm tới mức nào.
Bình thường mấy đệ tử ở dưới hạng chót sẽ không có chỗ ở mà phải chấp nhận chịu phạt của tông môn đi làm chức vụ. Dĩ nhiên nơi ở sẽ là màn trời chiếu đất, khá hơn thì được đến mỏ khai khoáng, ở trong hang đá. Tình trạng của Khương Thần hiện tại chính là thế, không có chỗ ở.
Vốn định chạy về nghỉ ngơi một chút thế nhưng tình hình này có lẽ không ổn, mà Khương Thần cũng không quen bất kì ai ở ngoại môn cả cho nên nhất thời hắn rơi vào thế bí.
“Khương…Khương sư huynh?”
Một đạo thanh âm thanh thúy lại có chút rụt rè bỗng vang lên phía sau lưng Khương Thần. Đạo thanh âm này trực tiếp khiến cho Khương Thần giật mình, chẳng lẽ có người còn nhận ra hắn?
Quay đầu lại, một trương khuôn mặt khả ái dễ thương kèm theo đó là hơi chút xấu hổ đập vào mắt Khương Thần. Đây là một nữ tử hoàng y dáng người nhỏ nhắn, chiều cao cũng tương đối, so với Khương Thần thì thấp hơn một chút. Nữ tử này mái tóc được tết thành những bím tóc nhỏ nhỏ quấn quanh đầu hết sức cẩn thận. Từng chiếc cặp cùng trâm cài cũng được cài cắm tinh xảo. Mái tóc xinh xắn kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương khiến cho nữ tử này phút chốc giống như tiểu muộn nhà bên.
Đối với Khương Thần, nữ tử này quả thật là tiểu muội nhà bên. Nàng không ai khác chính là Chu Tiểu Mỹ, hàng xóm của Khương Thần thời điểm hắn còn chưa trở thành người nổi tiếng trong tông môn. Thật không ngờ sau hai năm rời đi, hiện tại nàng chỉ dựa vào bóng lưng mà có thể nhận ra Khương Thần. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy bớt chút lạc lõng.
Lại nói, Khương Thần đương nhiên nhận ra Chu Tiểu Mỹ, nàng là số ít những người hắn quen ở ngoại môn này, không chỉ vậy nàng còn để lại cho hắn tương đối nhiều ấn tượng.
“Là Chu sư muội a. Thật lâu không nhìn thấy ngươi.”
“Thật là Khương sư huynh sao? Ta không có nhận nhầm?” Chu Tiểu Mỹ dường như cũng không tin vào mắt mình, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên vô cùng.
So với hai năm trước, nữ tử này đã nhiều hơn một phần thành thục, không còn là tiểu cô nương ngây thơ như xưa kia. Mặc dù vẫn còn có chút rụt rè thế nhưng nhìn chung đã ra dáng một nữ tử trưởng thành.
“Không nhầm. Là ta. Không ngờ Chu sư muội còn nhận ra a.”
“Hi hi, Khương sư huynh cũng nhận ra ta đấy thôi.”
Dường như đối với việc Khương Thần chỉ liếc nhìn là có thể nhận ra mình, Chu Tiểu Mỹ rất vui cho nên cười đến không khép được miệng, hai mắt cũng híp thành nguyệt nha.
“Khương sư huynh trở về từ lúc nào?”
“Vừa mới trở về không lâu, không nghĩ tới tông môn lại nhiều thay đổi đến vậy.”
“Hì hì, ngươi hiện tại đã sắp sửa bị đẩy xuống cuối Ngoại Môn Bảng, lần tới còn không tham gia đại tái, ngươi chắc chắn sẽ bị trục xuất.” Chu Tiểu Mỹ che miệng cười hì hì nói.
“Ta vẫn rất may mắn chứ?”
“Hì hì.” Chu Tiểu Mỹ cười gật đầu: “Tới chỗ ta ngồi một lát, thế nào?”
“Được.”