Người đăng: meomeo14311
Thanh âm của Long Tinh Thần vang lên lập tức đem Long Giai My giật nảy cả mình. Nàng ngoảnh mặt lại, khuôn mặt lập tức hiện lên chút lúng túng.Hiển nhiên nhìn thấy lượng lớn người đang nhìn mình cùng Khương Thần với ánh mắt tò mò, người ngu cũng hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Chính vì thế cho nên nàng mới lúng túng.
Hiện tại tốt nhất không nên giải thích gì, bởi lẽ càng giải thích sẽ khiến cho mọi người càng nghĩ theo chiều hướng kia.
“Hóa ra là hoàng huynh.” Long Giai My khẽ nở nụ cười nói.
“Hoàng muội cùng với Khương huynh đệ mới vừa nói chuyện gì?” Long Tinh Thần tiến lên phía trước, hướng về phía Long Giai My cười nói.
“Chút chuyện liên quan tới Dưỡng Nhan Linh Dịch mà thôi. Dù sao lúc trước ta cũng từ chỗ Khương huynh thường xuyên mua lại Dưỡng Nhan Linh Dịch.”
“Hóa ra là vậy.” Long Tinh Thần gật đầu: “Khương huynh đệ, không biết có tiện nói chút chuyện riêng?”
Thời điểm vừa mới vào hoàng cung, biết được Long Tinh Thần là tam hoàng tử của Cửu Nguyệt Vương Triều, Khương Thần cũng có chút ngạc nhiên. Dù sao chuyện ra ngoài dạo chơi liền gặp được hoàng tử, thậm chí hắn còn ngồi ngay bàn uống nước phía sau, đây cũng quá là trùng hợp.
Chẳng qua ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Khương Thần cũng không lấy đó làm sợ hãi hay mừng rỡ. Đối với hắn, hoàng tử của một quốc so với dân thường không khác nhau bao nhiêu. Cùng là nhân loại có máu thịt, có chăng bối cảnh cao hơn người khác mà thôi.
Mà loại bối cảnh này so với hắn cũng không khác gì đem con kiến so với cự tượng. Quá không có ý nghĩa. Chính vì thế chuyện chạm mặt Long Tinh Thần ở Vân Nguyệt Thành, Khương Thần cũng không quá để trong lòng.
Thế nhưng lúc này Long Tinh Thần lại điểm danh chỉ tên hắn, muốn nói chuyện riêng, điều này khiến cho Khương Thần có chút tò mò. Cũng không biết kẻ này hẹn bản thân mình nói chuyện riêng là chuyện gì. Dù sao thì hai người cũng không có chuyện gì để nói.
“Hoàng huynh, có chuyện gì không nói được ở đây hay sao? Làm sao lại nói chuyện riêng. Hai đại nam nhân với nhau lại hẹn hò nói chuyện riêng.” Long Giai My khẽ che miệng cười nói.
Long Tinh Thần chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
Lần trước Khương Thần dạy Long Tinh Thần một chiêu câu dẫn nữ tử kia, Long Tinh Thần hắn liền đã thử thực hành rất nhiều lần dưới thân phận người bình thường, thế nhưng tuyệt nhiên chưa một lần thành công thậm chí còn bị người người đuổi đánh khiên cho mặt mũi mất hết.
Lần này muốn hẹn Khương Thần ra gặp riêng chính là để trao đổi về loại vấn đề kia - loại vấn đề mà không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
“Được rồi…vậy mời tam hoàng tử dẫn đường.” Khương Thần cũng không đoán ra được Long Tinh Thần muốn nói chuyện gì, hắn chỉ có thể gật đầu ra hiệu cho đối phương dẫn đường.
Về phần Long Giai My, để không để lộ chuyện Khương Thần giao dịch đan phương, nàng cũng không thúc giục hắn tới gặp Long Thiên Thánh nữa.
Dù sao thời gian còn nhiều, không hôm nay liền ngày mai, Khương Thần cầu ngụy hỏa, bọn họ cầu đan phương, hai bên đều muốn sở hữu đồ vật của đối phương, chắc chắn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn làm gián đoạn cuộc giao dịch bí mật này cả.
Đây là một khu vườn trái cây rực rỡ sắc màu. Từng con đường nhỏ được lát đá cẩm thạch sáng bóng. Cỏ cây hoa lá đều được cắt tỉa gọn gàng cộng thêm với tiếng chim hót líu lo khiến cho mỗi một người bước tới nơi này đều cảm thấy tâm thần vui vẻ thư giãn.
Cuối con đường đá nhỏ xuất hiện hai đạo thân ảnh. Một người mặc trường bào màu trắng đục, một người hoàng y phấp phới tung bay.
Cả hai người cơ hồ đều có điểm chung đó là vô cùng anh tuấn. Khuôn mặt giống như tạc tượng, vô cùng tinh xảo, khiến cho mỗi người nhìn vào đều cảm thấy đó là một loại tác phẩm nghệ thuật.
Hai người kia chính là Khương Thần cùng với Long Tinh Thần.
Sau khi đi lòng vòng vài ngõ ngách trong hoàng cung, xác định không có người đi theo, Long Tinh Thần mới dẫn Khương Thần tới khu vườn này, khuôn mặt hiện lên chút bất đắc dĩ nói:
“Khương huynh, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, hi vọng ngươi có thể giải đáp.”
“Mời tam hoàng tử.” Khương Thần khách khí nói.
“Lần trước ta đã thử mượn các ngươi dạy thử dùng trên người vài vị nữ tử, thế nhưng ta có cảm giác bản thân có lẽ chưa làm được thuần thục lắm. Mỗi lần đều bị đuổi đánh.” Long Tinh Thần hơi chút xấu hổ nói.
Khương Thần nghe hắn nói vậy liền hiểu ra chuyện riêng mà đối phương muốn nói là gì. Lúc này sắc mặt hắn hiện ra chút cổ quái.
Hắn đang hoài nghi chỉ số thông minh của vị hoàng tử này có vấn đề. Người bình thường không thể ngốc nghếch đến vậy được. Chẳng lẽ đối phương lại học theo bộ dáng Khương Thần hắn hôm đó dùng trên người Bạch U Cơ để câu dẫn nữ tử khác?
“Hoàng tử, ngươi có chỗ không biết, không phải nữ tử nào cũng có thể làm vậy.” Khương Thần lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ví dụ có một người đối với Giai My công chúa làm như vậy, ngươi nghĩ nàng sẽ đối với hắn như thế nào?”
“Người kia chắc chắn phải chết.” Long Tinh Thần chém đinh chặt sắt khẳng định.
“Như vậy đấy.” Khương Thần giang hai tay, hai vai khẽ nhún: “Ngươi còn có thể đứng đây là nhờ thân phận của mình…nếu không các nàng sớm đã đánh chết ngươi.”
Long Tinh Thần nghe vậy liền thoáng trầm mặc. Khuôn mặt sau vài lần trắng xanh liền giống như ngộ ra điều gì đó.
Đoạn, chỉ thấy Long Tinh Thần hướng về phía Khương Thần chắp tay, thanh âm có chút khách khí vang lên:
“Như vậy, không biết ta nên làm như thế nào? Khương huynh?”
Khương Thần tủm tỉm cười, thanh âm có chút thần thần bí bí vang lên:
“Được rồi, chỉ cho ngươi vài chiêu.”
…
Trải qua hai ngày ở trong hoàng cung, mọi người rốt cuộc ăn chơi no đủ. Tất cả mọi đều có chung thắc mắc đó là tại sao các thế lực khác chưa đến thì ngay giữa trưa ngày hôm đó, ngoại trừ Minh Nguyệt Vương Triều, toàn bộ các thế lực còn lại dường như cùng hẹn nhau mà đến.
Ngày hôm đó trước cổng hoàng cung có thể nói là náo nhiệt vô cùng. Ba vương triều, ba tông môn đều cùng nhau kéo tới.
Sáu thế lực cự đầu này dẫn theo lớp đệ tử thiên tài khiến cho người dân tại kinh thành không khỏi ngỡ ngàng một phen. Thực lực tổng thể của bọn họ cũng không khỏi quá mạnh mẽ đi. So với Linh Vân Tông ngày hôm trước tới đây không hề yếu kém hơn.
Hoàng cung lại tổ chức một trận đón tiếp thịnh soạn, cung nữ cùng quan lại đi lại liên tục.
Long Thiên Thánh sau khi tiếp kiến sáu thế lực cự đầu kia liền giao lại mọi việc cho đại hoàng tử Long Nhật. Hắn cùng với Long Giai My lúc này còn có một cuộc gặp mặt. Đó chính là hẹn gặp Khương Thần.
Trong thời gian mấy ngày chờ đợi, Khương Thần cũng có chút sốt ruột. Dù sao giao dịch đã coi như một nửa thành công, hắn lo lắng có chuyện xảy ra khiến cho ngụy hỏa không thể tới tay, đây chính là lỗ lớn.
Tại một gian đại điện cũ kĩ mang theo khí tức cổ xưa xuất hiện bốn đạo nhân ảnh. Bốn người này ngồi xung quanh một chiếc bàn lớn giống như bàn hội nghị, không ngừng đánh giá lẫn nhau.
“Bệ hạ, chuyện giao dịch của chúng ta, ta nghĩ công chúa đã truyền đạt lại rõ ràng cho ngươi. Vì vậy hôm nay đến đây ta liền không dài dòng nữa.” Một người ngồi ở phần tư bàn phía Đông lạnh nhạt nói.
Chợt, trên tay hắn xuất hiện hai phiến ngọc giản. Một cái vung tay nhè nhẹ, ngọc giản lướt trên không trung bay về phía đối diện.
Đối diện là một vị trung niên nam tử, dáng người oai nghiêm hùng dũng. So với nam tử ném ra ngọc giản cao lớn hơn một chút.
“Khương Thần đúng không?” Trung niên nam tử nở nụ cười nghiền ngẫm nói: “Ngươi không sợ đoạt được đan phương rồi, chúng ta sẽ không giao ra ngụy hỏa sao?”
Bốn bóng người ngồi bốn phía lần lượt là Long Thiên Thánh, Long Giai My, Khương Thần, người cuối cùng gọi là Châu Đông Tấn, hắn là luyện đan sư tứ phẩm thân cận của hoàng đế.
Lại nói, nghe Long Thiên Thánh nói vậy, khuôn mặt Khương Thần vẫn duy trì vẻ lạnh lùng đạm mạc, thanh âm không nghe ra cảm xúc vang lên:
“Ta nghĩ công chúa sẽ không lừa ta…”
Ba người kia còn chưa kịp lên tiếng, thanh âm của Khương Thần lại tiếp tục vang lên:
“Và trước nay chưa có kẻ nào dám nợ ta bất kể thứ gì dù cho nhỏ nhất.”
“Ha ha ha!” Long Thiên Thánh ngửa đầu cười lớn: “Rất có khí phách…Giai My từng nói ngươi là một kẻ thú vị, quả thật rất thú vị.”
Khương Thần bất chợt nhìn về một góc, nơi đó đang ngồi lấy một vị nữ tử mặc lam y, khuôn mặt như hoa như ngọc, tóc búi cài trâm lộ ra vẻ quý khí. Nàng sau khi nghe Long Thiên Thánh nói vậy, khuôn mặt hơi chút thoáng đỏ.
Dù sao sau lưng khen Khương Thần thú vị, hiện tại bị nói toạc ra trước mặt chính chủ, nàng dù cho là công chúa một quốc cũng biết xấu hổ.
“Bệ hạ, không biết ta hiện tại có thể nhìn thấy ngụy hỏa.” Khương Thần cũng chỉ nhìn thoáng qua Long Giai My, lúc này lại hướng về phía Long Thiên Thánh nói.
“Ngươi còn chưa cho ta kiểm tra đan phương có đúng hay không mà đã nôn nóng muốn nhìn thấy ngụy hỏa sao?” Một đạo thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên.
Đạo thanh âm này chính là của Châu Đông Tấn, vị luyện đan sư tứ phẩm thân cận với Long Thiên Thánh. Hắn không vội cầm lên hai ngọc giản đan phương mà nhìn thật sâu Khương Thần, quan sát từng cử chỉ hành động của đối phương.
Khương Thần thấy vậy liền nhận ra bản thân có chút vội vã. Hắn cười nhạt một tiếng hướng tay về phía Châu Đông Tấn nói:
“Mời.”
Châu Đông Tấn trước tiên cầm lấy ngọc giản ghi chép phương pháp luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch.
Sau khi đọc hết toàn bộ thông tin lưu trữ trong ngọc giản. Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, trên người bắt đầu tỏa ra một luồng tinh thần lực. Tinh thần lực sau khi xuất hiện liền chậm rãi vờn quanh đem hắn bao bọc lại.
Long Giai My cùng Long Thiên Thánh không biết Châu Đông Tấn làm gì, chỉ có thể nhìn sang Khương Thần ý hỏi xem hắn có biết hay không.
“Hắn đang thôi diễn đan phương. Dùng cách này có thể không cần luyện chế nhưng vẫn có thể phán đoán được đan phương là thật hay giả.” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần vang lên: “Hầu như luyện đan sư nào cũng có thể dùng loại phương pháp này để kiểm tra đan phương. Thế nhưng cách biết thật giả tốt nhất vẫn là tự tay luyện chế.”
“Hóa ra là vậy…” Long Thiên Thánh gật đầu nói.
Ánh mắt lần nữa nhìn về phía Khương Thần lộ ra chút kinh diễm. Người nam tử này xem ra cũng có rất nhiều kiến thức về luyện đan.