Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Khương Thần sau khi thở ra một ngụm bóng khí liền lập tức đi vào vùng hỏa diễm đang cháy trong nước. Thời điểm đi vào hỏa diễm, hắn cảm nhận được đây vẫn là nước của hàn đàm, thế nhưng nhiệt độ cực hàn đã không còn, thay vào đó là nóng như dầu sôi.Bên trong hỏa diễm cách Khương Thần chừng ba bước chân lại có một ngọn lửa khác đang bao phủ quanh một quả cầu nhỏ nhỏ. Quả cầu này đang không ngừng xoay tròn phát ra từng tia nhiệt độ nóng cháy mạnh mẽ.
Ánh mắt Khương Thần trở nên nóng rực khi nhìn về phía quả cầu lửa nhỏ nhỏ kia. Đó chính bản nguyên chi hỏa của ngụy hỏa đã bị hắn luyện hóa hai phần. Hiện tại chỉ cần đem tám phần kia luyện hóa, hắn có thể nắm giữ hoàn toàn ngụy hỏa. Đến lúc đó Nguyên Khí Cảnh cũng tốt, Nguyên Hồn Cảnh cũng được, một ngọn lửa ra tất cả hóa tro tàn.
Tuy nhiên đừng nhìn thể tích của cầu lửa kia nhỏ như vậy mà coi thường. Tuy chỉ nhỏ bé vậy thôi nhưng Nguyên Đan Cảnh nếu như vô ý để nó tiến vào cơ thể cũng có thể bị đốt thành tro bất cứ lúc nào.
Hiện tại nếu như không có hàn đàm cùng yêu đan áp chế nhiệt độ của nó, Khương Thần cũng không dám cởi bỏ huyết mạch mà thả nó ra lần thứ hai.
Nhìn chằm chằm vào bản nguyên chi hỏa của ngụy hỏa, Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể Khương Thần điên cuồng vận chuyển. Cuối cùng hỏa hệ Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ bên ngoài cơ thể mơ hồ biến thành hư ảnh hỏa diễm rực cháy.
Mặc dù Hỗn Nguyên Chi Khí của hắn vô cùng tinh thuần cùng mạnh mẽ thế nhưng thời điểm này nó so với ngụy hỏa kia không thể không nói vẫn còn rất yếu ớt. Hư ảnh hỏa diễm do Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ kia tiếp xúc với bản nguyên chi hỏa liền xuất hiện chút run rẩy vì sợ hãi.
Đem ngón tay cắt đứt ra một tia máu, Khương Thần đem tia máu này chuẩn xác bắn về phía bản nguyên chi hỏa. Giọt máu đỏ thẫm sau khi chạm vào quả cầu nhỏ nhỏ kia lập tức hòa tan. Dường như cảm nhận được huyết mạch lực cường đại của Khương Thần, cảm nhận được đây chính là thứ đã áp chế nó trong suốt thời gian qua, ngụy hỏa lập tức run lên từng nhịp.
Chớp thời cơ, Khương Thần khóa chặt vị chí của bản nguyên chi hỏa sau đó đem nó cùng với mình kéo xuống đáy hàn đàm.
Nhiệt độ tại đáy hàn đàm đã là cực âm thế nhưng cũng chỉ mài diệt được chút độ nóng của ngụy hỏa mà thôi. Phải vận dụng tới yêu đan của Thiên Dực Hổ, Khương Thần mới cảm thấy có chút yên tâm.
Hiện tại ở khoảng cách gần với ngụy hỏa, hắn đã không còn cảm giác cơ thể muốn bị tan chảy như lúc đầu. Mặc dù vẫn bỏng rát da thịt thế nhưng hắn có thể chịu đựng được.
“Tiểu chút chít, gia hôm nay muốn nhìn xem ngươi có thể làm nên trò trống gì?”
Khương Thần chậm chậm vươn tay chạm vào cầu lửa nhỏ nhỏ đang xoáy tròn. Ngay lập tức ngọn lửa nhỏ bao quanh nó lập tức bành trướng, trực tiếp hóa thành hừng hực liệt hỏa bao trùm toàn bộ thân thể Khương Thần. Nhiệt độ khủng bố của nó trực tiếp khiến cho nước của hàn đàm sôi lên sùng sục. Vĩnh Hằng Băng Tinh dưới đáy hồ mặc dù số lượng lớn thế nhưng cũng không thể áp chế được nhiệt độ của ngụy hỏa. Bằng mắt thường có thể thấy nó đang dần tan chảy không như cái tên vĩnh hằng của nó.
“A….a….a.”
Khương Thần khẽ gầm lên một tiếng, xung quanh hắn lúc này chỉ còn là một vùng hỏa diễm khủng bố, nước của hàn đàm bị hỏa diễm bao phủ đã bốc hơi hoàn toàn. Có chăng đáy hồ chỉ còn sót lại chút xíu nước cùng với Vĩnh Hằng Băng Tinh đang tan chảy.
Bên trong hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, vì quá đau đớn cho nên khuôn mặt của Khương Thần trở nên vặn vẹo. Hắn điên cuồng thúc dục Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể biến hóa thành hộ thể khí bảo vệ thân thể trước nhiệt độ khủng bố.
Tuy rằng hắn đã tính toán kĩ thế nhưng vạn phần không ngờ ngụy hỏa này lại vẫn còn cường bạo đến vậy. Hiện tại hắn đã không thể tiếp tục vận dụng huyết mạch lực, bởi lẽ nó vì kiềm giữ ngụy hỏa cho nên đã tiêu tốn không ít. Nếu như tiếp tục tiêu hao, lần kế tiếp muốn đem Thánh Đồng đột phá sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Giữa việc vận dụng huyết mạch lực và tính mạng của mình, dường như Khương Thần vẫn muốn liều mạng một phen. Chính vì vậy mà hắn không sử dụng đến huyết mạch thiêu đốt, ngược lại dùng thân thể cùng thủ đoạn chuẩn bị của mình để đối kháng.
“Ngụy hỏa này…quả thật nguy hiểm.”
Khương Thần khẽ gằn giọng trong đau đớn.
Vù vù!
Trong miệng Khương Thần lúc này phun trào ra hỏa diễm cùng với những tiếng thở dốc kịch liệt. Máu tươi từ lỗ chân lông bắt đầu trào ra ngoài, thế nhưng vừa mới ra khỏi da thịt, nó đã bị sức nóng của ngụy hỏa khiến cho khô lại, dính chặt trên làn da. Hiện tại nhìn Khương Thần giống như đang mặc một bộ áo giáp bằng máu vậy.
“Hừ, tiếp đi tiểu chút chít.” Khương Thần nghiến răng gầm lên một tiếng.
Ngụy hỏa giống như nghe hiểu tiếng người, hỏa diễm của nó lập tức bùng phát mạnh mẽ hơn đem Khương Thần bao trùm thêm một tầng đỏ rực. Lúc này, quả cầu lửa nhỏ nhỏ đang bị Khương Thần nắm chặt kia bỗng rung lắc mạnh mẽ dường như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
“Mơ tưởng…”
Khương Thần quát lên một tiếng, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người điên cuồng thúc giục đem bản nguyên chi hỏa bao khỏa.
Lúc này cả thân Khương Thần đầm đìa máu tươi, tóc của hắn mới nuôi dài không được bao nhiêu lại một lần nữa bị đốt thành tro. Cái đầu tròn trọc lóc nhìn qua vừa có chút buồn cười lại vừa thê thảm. Giờ phút này, hai mắt của hắn cũng đã bị những tơ máu đỏ che phủ.
“Tiểu chút chít, thời điểm gia hung ác, ngươi vẫn còn chưa ra đời a.”
Khương Thần nở một nụ cười dữ tợn vô cùng. Ngay sau đó, hắn lại một lần nữa đem bản nguyên chi hỏa nuốt vào trong thể nội. Cùng với nuốt chửng bổn nguyên chi hỏa, hắn còn đem bốn khỏa yêu đan Thiên Dực Hổ cũng nuốt luôn.
Trong phút chốc, bụng của Khương Thần bành trướng khủng bố không khác gì có chửa. Da bụng bằng mắt thường có thể nhìn thấy xuất hiện những vết nứt nhỏ nhỏ.
Theo thời gian, những vết nứt này điên cuồng lan ra khắp có thể Khương Thần, mà lúc này thân hình hắn cũng không khác gì quả bóng da được thổi lên căng phồng.
Một loại lực lượng hủy diệt vô cùng khủng bố nhất thời giáng lâm xuống mảnh sơn cốc này. Cỗ lực lượng mang tính hủy diệt này khiến cho Trương Tiểu Hân đang say giấc nồng cũng phải kinh hãi mà tỉnh dậy.
“Chuyện gì xảy ra?”
Sau khi kinh hãi tỉnh giấc, nàng lập tức chạy ra khỏi gian nhà gỗ hướng về phía lực lượng hủy diệt kia mà trông tới.
“Là hàn đàm Vĩnh Hằng Băng Tinh sao? Tên này rốt cuộc đang làm cái gì?” Trương Tiểu Hân nhíu mày khẽ lẩm nhẩm. Rất nhanh nàng đã đoán ra dị tượng khủng bố hiện tại là do Khương Thần gây nên.
Trương Tiểu Hân không chạy tới nhìn xem Khương Thần xảy ra chuyện gì, ngược lại nàng thu dọn dồ đạc chạy ra khỏi sơn cốc này, bộ dáng giống như di dời nhà cửa trước thiên tai.
Bên trong hàn đàm cạn khô lúc này là một quả bóng hình người kích thước to lớn trông vô cùng buồn cười. Nguyên nhân Khương Thần bị bành trướng như vậy chính là vì bên trong thể nội đang không ngừng xuất hiện lực trùng kích của ngụy hỏa cùng với yêu đan muốn phá hư thân thể của hắn.
Chỉ cần hắn có thể cầm giữ vượt qua được thời gian này, ngụy hỏa yếu đi, hắn có một trăm biện pháp có thể làm cho nó ngoan ngoãn.
Dĩ nhiên đó chỉ là nếu như mà thôi. Hiện tại hắn đang rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, có thể vượt qua được giai đoạn này hay không cũng phải xem hắn chịu bỏ ra bao nhiêu đại giới.
Đau nhức nóng rát không thể tưởng tượng được theo mỗi một bộ phận trên cơ thể Khương Thần truyền tới. Đau đớn là vậy thật sự khiến cho hắn muốn nổ tung. Song hắn vẫn một mực mở trừng đôi mắt, dựa vào nghị lực mà chống đỡ đau nhức toàn thân.
“Thái Dương Thiên Mộc Quyết! Luyện cho ta.”
Thanh âm vừa dứt, trên trời treo cao một vầng thái dương sáng lóa. Thái dương xuất hiện, hết thảy nhiệt độ xung quanh bị nó hấp thu. Trong phút chốc thái dương hóa thành một cơn lốc xoáy điên cuồng thôn phệ hỏa diễm mà ngụy hỏa phát ra.
Trung tâm lốc xoáy, vầng thái dương càng ngày càng chói sáng. Lốc xoáy không chỉ thôn phệ hỏa diễm mà nó còn đem Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa không ngừng thôn nạp bổ sung cho Khương Thần.
Gào lên một tiếng đau đớn, Hỗn Nguyên Chi Khí được bổ sung lập tức điên cuồng thúc giục. Khương Thần đem Hỗn Nguyên Chi Khí liên tục được bổ sung kia tiến vào thể nội mài giết ngụy hỏa.
Đối mặt với yêu đan vây công, Hỗn Nguyên Chi Khí mài giết, hỏa diễm cũng bị vầng thái dương thôn phệ, lúc này ngụy hỏa giống như cảm nhận được nguy cơ, nó giãy dụa kịch liệt muốn đem thân thể Khương Thần phá hư. Nhiệt độ của ngọn lửa càng khủng bố, một số kinh mạch yếu ớt trong cơ thể Khương Thần lập tức hóa thành tro tàn, thậm chí chút ít xương cốt cũng đã có dấu hiệu mềm nhũn.
“Tiểu chút chít, dãy dụa vô ích. Sát cục ngày hôm nay chính là để vây giết ngươi.”
Từ trong hỏa diễm lại phát ra một đạo thanh âm gầm nhẹ có vài phần kiệt sức của Khương Thần. Nhưng bất luận hắn gào thét cỡ nào, cơ thể hắn vẫn không chịu nhỏ lại.
Thế cục nhìn như có vài phần nguy hiểm cho Khương Thần nhưng thực tế hắn đã kiểm soát được mối nguy. Bởi lẽ ngay từ đầu thân thể hắn đã bành trướng không thể ngăn cản, thế nhưng hiện tại lại được kiềm giữ ở mức an toàn. Cứ như thế này, chờ cho ngụy hỏa bị mài diệt cho yếu dần, hắn sẽ thuận lợi mà nắm giữ nó.
Dĩ nhiên mọi chuyện không bao giờ dễ dàng đến thế. Lúc này vầng thái dương trung tâm lốc xoáy kia dường như đã thôn phệ hỏa diễm quá sức chịu đựng của nó. Vầng mặt trời này trở nên đỏ rực, hình dáng cũng bành trướng to như quả bóng, so kích thước với Khương Thần phía dưới cũng không kém đi bao nhiêu.
Oành!!!
Đột nhiên, một đạo thanh âm nổ vang như trái bộc phá vang lên. Dưới đáy hàn đàm xuất hiện một cột dung nham đỏ rực. Toàn bộ sơn cốc bị bao phủ bởi hơi nóng. Ngọn lửa từ dưới đáy hàn đàm bắt đầu lan tràn tàn phá bừa bãi xung quanh.
Uỳnh!!!
Lại một cột lửa phóng lên cao, chẳng qua cột lửa này uy thế cũng không có gì đáng sợ, bởi lẽ lúc này nó bị một đạo kết giới màu cổ đồng bao phủ không thể xuyên qua.
Kết giới cổ đồng xuất hiện lập tức bao trùm lấy hàn đàm không cho hỏa diễm lan tràn tàn phá thảm thực vật xung quanh.
Trong kết giới cổ đồng tràn ngập hỏa diễm đỏ rực, một đạo thanh âm hừ lạnh khẽ vang:
“Hừ…đến đây thôi.”