Người đăng: meomeo14311
“Hô.”Một ngụm nhiệt khí từ trong miệng Khương Thần khẽ phun ra, khuôn mặt điềm tĩnh của hắn dần hiện lên vẻ tái nhợt. Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cao dẫn tới kinh mạch nhanh chóng giãn nở gây ra cảm giác vô cùng đau đớn.
Lúc trước, cắn nuốt ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh, Khương Thần đã đem phần lớn huyết mạch của mình đến áp chế nó. Sau mấy ngày dây dưa trong hang động hôm đó, hắn đã cắn nuốt được một thành rưỡi bổn nguyên chi hỏa của ngụy hỏa, số còn lại đều dùng huyết mạch đến trấn áp trong thể nội.
Tuy nhiên, trong quá trình trấn áp, hỏa diễm của ngụy hỏa quá mạnh dẫn đến một nguồn năng lượng xung đột khủng bố tồn tại trong cơ thể Khương Thần. Loại năng lượng khủng bố này giống như trái bom hẹn giờ, tùy thời phát nổ đều có thể khiến cho thân xác hắn tan thành mảnh nhỏ.
Để có thể đem thứ chết người này giảm thiểu mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất mà không gây nguy hại cho cơ thể, Khương Thần đã đem nó phong ấn tại cánh tay phải. Trên tay phải đã vẽ rất nhiều phù văn trấn áp, đồng thời băng vải quấn một khối lớn trên cánh tay kia cũng đều vẽ chi chít những phù văn.
Trải qua gần một tháng thời gian dần dần ăn mòn, Khương Thần đã đem nguồn năng lượng khủng bố kia kiểm soát được một nửa. Còn một nửa chưa kiểm soát được ngày hôm nay hắn đành giải khai để hóa giải tình thế nan giải trước mắt.
Nắm chặt tay, Khương Thần cảm nhận được cỗ lực lượng khủng bố đang không ngừng phá phách bên trong tay phải, muốn đem tay phải của hắn phá nát mà ra.
“Đau đớn thì đau đớn…cảm giác chưởng khống lực lượng cường hãn này…thực sự quá tốt.”
Nói đoạn, Khương Thần khẽ đưa cánh tay hướng về phía sáu vị Nguyên Khí Cảnh khẽ vẫy vẫy, khóe miệng chợt nhếch lên:
“Nộ Hỏa!”
Từ trên không trung, một vùng hỏa diễm tựa như một tấm phản dài hướng về phía sau vị Nguyên Khí Cảnh sụp đổ xuống.
Một trong sáu người nhìn thấy hỏa diễm trên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, sắc mặt tái mét gào lên một tiếng:
“Mau tránh ra.”
Hắn vừa dứt lời, hỏa diễm sụp xuống. May mắn cả sáu người phản ứng nhanh cho nên đã tránh thoát được một kiếp, thế nhưng sắc mặt ai nấy lúc này đều hiện lên vẻ kinh hãi vạn phần. Thời điểm hỏa diễm đổ ập xuống kia, bọn họ đã cảm giác được tử vong giáng xuống. Chỉ một chút xíu thôi nếu như không kịp thời né tránh, cả sáu người chắc chắn đã bị loại bỏ.
“Thật đáng tiếc, trượt rồi.” Khương Thần cười nhạt nói: “Không sao. Làm lại lần nữa.”
Dứt lời, thân ảnh của hắn vốn từ đầu tới giờ đều đứng một chỗ rốt cuộc biến mất.
Tống Viễn Đình tại phương xa đang không ngừng oanh kích trận pháp nhưng thỉnh thoảng sẽ quay lại nhìn chiến trận nơi đây. Thời điểm thân ảnh Khương Thần biến mất, sắc mặt hắn lập tức biến trầm trọng, bởi lẽ ngay cả Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong như hắn cũng mơ hồ không thể nhìn rõ bộ pháp của Khương Thần tại thời điểm đó.
“Nguy rồi.” Tống Viễn Đình khẽ kêu lên một tiếng.
Thanh âm của hắn vừa dứt, từng đạo tiếng hét thảm vang lên. Mỗi lần có người hét thảm là một lần người đó biến thành hỏa nhân sau đó được truyền tống trận đưa đi. Cho đến khi vị Nguyên Khí Cảnh cuối cùng của Tinh Nguyệt Vương Triều biến mất, thân ảnh Khương Thần mới hiện ra.
Thời điểm này, sắc mặt Khương Thần đã không còn một giọt máu. Đem cỗ năng lượng này phát ra, thân thể hắn cũng phải chịu tổn thương không hề nhẹ.
Nếu như vừa rồi không đem toàn bộ sức lực thủ hộ cánh tay phải, Khương Thần hắn đã trở thành người một tay.
“Các vị…xin mời cùng ta đi ra khỏi thí luyện.” Thanh âm như tử thần giáng lâm của Khương Thần vang lên.
Đạo thanh âm này vừa dứt, chỉ thấy hắn giơ lên cánh tay phải, hỏa trụ cao chọc trời lập tức thu xuống. Toàn bộ hỏa diễm trong phút chốc quay ngược trở lại thể nội Khương Thần.
Sự hỗn loạn trong trận pháp giảm xuống, nhiệt độ nóng như chảo lửa cũng đã không còn thay vào đó là không gian yên bình có đôi phần lạnh lẽo.
Cảm giác yên bình trước bão tố không hẹn mà cùng xuất hiện trong lòng mỗi vị đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều. Sắc mặt ai nấy đều hiện lên kinh hãi, bởi lẽ từ trên người Khương Thần, bọn họ cảm nhận được một luồng khí tức áp bách nặng nề. Loại khí tức mà bọn họ chỉ có thể cảm nhận được khi đối mặt với Nguyên Đan Cảnh cường giả.
Điều này khiến cho bọn họ trong thoáng chốc sinh ra ảo giác, tại nơi kia hiện tại không phải là Nguyên Thể Cảnh yếu nhược mà là một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh đang chuẩn bị thi pháp.
“Tất cả…hắn phá bỏ luật lệ, chúng ta đều được quyền công kích hắn. Lên.” Tống Viễn Đình biết được Khương Thần muốn làm gì, lúc này hắn cũng không quan tâm bọn họ sau đó có phạm luật hay không. Hắn chỉ biết hiện tại nếu như không đem Khương Thần đánh ngã, người bị loại sau đó chính là bọn họ.
Cỗ khí tức hủy diệt kia không thể coi thường được.
Phạm luật cũng bị loại, chống đỡ cũng bị loại. Làm sao bọn họ không thể đánh cược một ván đây.
Chỉ thấy tổng cộng mười chín vị Nguyên Hồn Cảnh đồng thời tung ra sở học của bản thân hướng về phía Khương Thần bắt đầu liên hợp công kích.
Nguyên thuật bay đầy trời, điện mang, băng sương, phong bạo đầy đủ các loại thuộc tính đều hiện lên khiến cho nơi đây nhất thời trở nên vô cùng hoành tráng.
Phía bên kia, Khương Thần lặng lẽ giơ lên một ngón tay, hỏa diễm trên cơ thể bắt đầu bốc lên. Theo ngón tay chỉ lên trời, hỏa diễm bắt đầu tụ hợp lại hình thành nên một quả cầu lửa khủng bố.
Quả cầu lửa này không hề giống như Hỏa Bạo Phù hay Thái Dương Nộ Thiên Phù mà hắn từng sử dụng trước đó. Hỏa cầu cũng hoàn toàn không phải một chiêu Thái Dương Tàn Bạo mà Khương Thần thời điểm ở Nguyên Vương Cảnh từng sử dụng. Hỏa cầu này giống như là đem toàn bộ một loại năng lượng gom lại một chỗ.
Nó giống như một quả bom nguyên tử có sức tàn phá hàng trăm dặm nhưng bây giờ cả trăm dặm tàn phá đó chỉ gói gọn lại trong một vùng không gian chật hẹp. Điều này không khác gì đem thái dương trên bầu trời ném xuống một hồ nước nhỏ. Sức tàn phá kia không phải đem hồ nước bốc hơi mà là triệt để khiến cho nó tan nát.
Hỏa cầu hoàn mỹ đường kính chừng vài trượng rốt cuộc hoàn thành, hiện tại nó lơ lửng trên đầu Khương Thần giống như tử thần sắp sửa giáng lâm.
“Các vị…thỉnh.” Khương Thần nở một nụ cười khó nhọc, khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm. Hiển nhiên điều động toàn bộ lực lượng mà hắn phong ấn trong cả tháng qua kia đã vắt kiệt toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí cũng như tinh thần lực của hắn. Hiện tại nói hắn đang trong trạng thái yếu nhất chính là yếu nhất, mà nói hắn đang ở thời điểm mạnh nhất cũng chính là mạnh nhất.
Yếu nhất chính bởi vì Hỗn Nguyên Chi Khí cùng tinh thần lực đã trở về con số không, mà mạnh nhất chính là hỏa cầu đang treo trên đầu hắn kia. Một đòn sát thủ thậm chí có thể thổi bay bất kì Nguyên Hồn Cảnh nào dám hỗn láo.
Lại nói, sau khi khó nhọc thở ra một câu, Khương Thần khẽ phất phất ngón tay. Hỏa cầu dùng một loại tốc độ không khác gì thiên thạch rơi xuống đất, hướng về phía mười chín đạo nguyên thuật đang hợp lại đánh tới.
Thời điểm hỏa cầu rời tay, Khương Thần xảo trá lấy ra ngọc bài đem nó chủ động bóp vỡ. Trước khoảnh khắc hỏa cầu phát nổ, Khương Thần rốt cuộc được truyền tống trận đưa ra ngoài. Mà thời điểm này, do sức lực bị vắt kiệt triệt để, Khương Thần lâm vào hôn mê sâu.
Trở lại chiến trường bên trong trận pháp. Thời điểm Khương Thần lựa chọn bỏ của chạy lấy người, trận pháp vây công lập tức biến mất. Thế nhưng hiện tại dù cho nó biến mất, đám người Tinh Nguyệt Vương Triều muốn chạy trốn cũng đã muộn.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Tiếng nổ vang vọng chân trời, biển lửa mênh mông cuồng bạo vào giờ khắc này như quét ngang bầu trời. Nhiệt độ trong không gian bỗng chốc tăng lên một cách nhanh chóng. Sóng lửa cuồn cuộn tỏa ra nhấn chìm toàn bộ nguyên thuật cũng như thân ảnh của mười chín vị đệ tử Tinh Nguyệt Vương Triều.
Bên ngoài, vô số luồng ánh mắt khắp mọi nơi đều đổ về quang cầu hình chiếu, bởi lẽ cảnh tượng trước mắt bọn họ đây có thể chính là đặc sắc nhất trong thí luyện lần này.
“Hắn…hắn là quái vật a…”
“Mặc dù không thể cảm nhận được không khí tại chiến trường khi đó…thế nhưng, thật khủng bố.” Một người đang đứng ngoài kinh thành nhìn lên quang cầu bên trên bầu trời, thân thể không tự chủ được khẽ rùng mình.
Trong hoàng cung lúc này, bên phía Tinh Nguyệt Vương Triều đều hiện lên vẻ vô cùng căng thẳng. Ai nấy đều khẽ nuốt một ngụm nước bọt, căng lên ánh mắt nhìn về phía màn hỏa diễm khủng bố muốn từ nơi kia tìm ra một dấu hiệu gì đó cho thấy đệ tử bên mình còn đang chống cự.
Thứ duy nhất để bọn hắn yên tâm hơn đôi chút chính là mười chín chấm tròn màu sắc của Tinh Nguyệt Vương Triều bọn hắn vẫn hiện lên trên bản đồ nhỏ. Chẳng qua, cảm giác yên tâm này chỉ tồn tại trong phút chốc, sắc mặt đám người Tinh Nguyệt Vương Triều kia biến đổi cực kém khi mà lần lượt từng đệ tử của bọn họ bị loại bỏ.
Hiển nhiên vụ bạo tạc khủng bố kia đủ sức để lấy mạng bọn họ khiến cho ngọc bài không thể không tự động vỡ nát hộ chủ.
Mười chín Nguyên Hồn Cảnh đồng thời được đưa ra ngoài, tất cả bọn họ lâm vào trạng thái hôn mê, thân thể cũng cháy xém nhiều chỗ. Thậm chí còn có người bị hủy đi một phần thân thể.
Mười chín đạo nguyên thuật hung hãn vẫn không thể ngăn cản được hỏa cầu của Khương Thần khiến cho tất cả bị loại, may mắn trước đó Khương Thần lựa chọn đào tẩu, nếu không dưới sức công phá của hỏa cầu, ngay cả hắn cũng bị sóng xung kích thổi nát thân thể chứ không cần nói tới sức nóng của hỏa diễm.
Vượt qua kiếp nạn lần này, Linh Vân Tông đã gần như nằm ở hạng một trong thí luyện.
Thời gian ba ngày trôi qua, thí luyện kết thúc!