Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Đưa ta nhẫn trữ vật đó đi.”



Nữ tử áo đen này bề ngoài lạnh lùng, thanh âm cũng là lạnh lùng như vậy. Thế nhưng Khương Thần dường như có thể nghe ra tại thanh âm kia còn có một phần khẩn cầu.



“Ta đã nói, ta rất ghét bị kẻ khác đoạt chén cơm.”



Nữ tử nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt liền thoáng trầm xuống.



Bất chợt, một cái nhẫn trữ vật từ đâu bay về phía nàng. Nữ tử này lập tức đón lấy sau đó đem thần thức thả vào trong kiểm tra.



Giây lát, vẻ mặt vui mừng hớn hở của nàng lần nữa trầm xuống. Nhẫn trữ vật này đâu phải nhẫn trữ vật của trung niên nhân đầu lĩnh, thứ bên trong cũng không phải thứ nàng cần.



“Ngươi đùa giỡn ta?”



“Muốn có ăn dĩ nhiên phải làm.” Khương Thần cười lạnh nói: “Nếu như trong vòng một tuần, ngươi có thể đem số nhiệm vụ đó hoàn thành, quay trở lại nơi này, ta sẽ giao nhẫn trữ vật đó cho ngươi.”



Nữ tử còn đang định nói gì, thanh âm đạm mạc của Khương Thần lại vang lên khiến cho nàng phải nuốt ngược những điều định nói vào trong, sắc mặt sau đó cũng hiện lên vẻ vô cùng kinh hãi.



“Ta nghĩ thời gian một tuần, độc tính trong cơ thể ngươi cũng chưa phát tác hoàn toàn a.”



Lại nói, thời điểm nữ tử này một mực nhắm tới nhẫn trữ vật của trung niên nhân đầu lĩnh, Khương Thần vì tò mò cho nên đã âm thầm kiểm tra qua một lượt. Bên trong nhẫn trữ vật kia ngoại trừ ít Hỗn Nguyên Thạch, một chút dược dịch chữa ngoại thương cùng một khỏa giải độc đan ra thì không còn gì đáng giá. Bởi vậy cho nên hắn đoán nữ tử không phải vì tài vật mà đến.



Thêm nữa, lúc tiếp xúc một chưởng với nữ tử kia, mặc dù bị nàng đánh cho hộc máu thế nhưng hắn cũng là cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể nàng vô cùng hỗn loạn.



Xâu chuỗi những chuyện này với nhau, Khương Thần đoán nữ tử này đang bị trúng một loại độc dược cho nên mới kiếm tìm thuốc giải. Mà suy nghĩ sâu xa hơn, hắn đoán có thể độc mà nàng trúng là do đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này gây ra, vì vậy mới một mực muốn nhẫn trữ vật của trung niên đầu lĩnh để tìm kiếm thuốc giải.



Một câu kia của Khương Thần trên thực tế chỉ là thăm dò nữ tử áo đen này mà thôi, nó không đại biểu cho hắn chắc chắn phán đoán của mình là đúng. Thế nhưng rốt cuộc nó vẫn là đúng. Biểu cảm của nữ tử kia chính là minh chứng cho điều đó.



Lúc này, chỉ thấy sắc mặt nữ tử hiện ra vẻ ngưng trọng. Đôi mắt long lanh mang theo lạnh lùng liếc nhìn Khương Thần, không biết trong đầu đang nghĩ gì.



“Làm sao ngươi biết?”



Nội tâm Khương Thần có chút ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới bản thân vậy mà lại đoán đúng, khóe miệng vì thế không tự chủ khẽ vểnh lên. Nếu như nữ tử này quả thật trúng độc, vậy thì hắn ngược lại lại có lợi thế.



“Đoán.”



“Phải, ta đang trúng một loại độc dược. Mà độc này do chính đám người kia gây ra.” Nữ tử áo đen lạnh giọng nói: “Ta biết loại hành động của mình lúc trước là không đúng, thế nhưng ta đã không còn cách nào khác.”



Khương Thần thật sâu nhìn nữ tử này một lần, nội tâm liền cảm thấy có chút buồn cười.



Hắn từng gặp qua không ít kẻ ngốc, thế nhưng chưa gặp qua kẻ nào ngốc nghếch như nữ tử này. Bề ngoài mặc dù cố tỏ ra lạnh lùng cao ngạo thế nhưng cách nói chuyện lại lộ ra cho người ta thấy nàng không có chút vụng về.



Không ai tự khai bản thân mình trúng độc khi gặp địch nhân, cũng không ai trong trường hợp đó lại nhận lỗi rằng hành động của bản thân là không đúng cả.



“Ai trong trường hợp này cũng sẽ hành động như ngươi mà thôi.” Khương Thần cầm lấy nhẫn trữ vật của trung niên nhân đầu lĩnh lúc trước tung hứng trên tay, khóe miệng khẽ vểnh lên: “Tuy nhiên một lời đã ra, ta chưa từng rút lại. Một tuần sau hoàn thành nhiệm vụ ghi chép ở ngọc bài, ta sẽ giao nhẫn trữ vật này cho ngươi.”



Nữ tử nghe Khương Thần nói vậy, đôi môi liền mím lại, khuôn mặt hiện lên chút giận dỗi. Một hồi im lặng suy nghĩ qua đi, nàng đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Khương Thần:



“Ngươi nói nhất định phải giữ lời.”



“Ngốc nghếch.” Khương Thần khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, thanh âm trong cổ họng cũng khẽ phát ra thế nhưng chỉ mình hắn nghe thấy.



“Một lời đã định.”



Nữ tử kia không nói gì, đương lúc định quay đi liền bị Khương Thần gọi giật lại. Chỉ thấy phương xa xuất hiện một bình ngọc nhỏ lăng không bay đến. Tiếp nhận bình ngọc nhỏ, nữ tử đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía Khương Thần.



“Một chút dược dịch giúp cho ngoại thương của ngươi lành nhanh hơn mà thôi.”



Nữ tử nghe vậy liền giấu đi bàn tay bị bỏng của mình, khuôn mặt hiện lên chút giận dữ. Nàng hừ nhẹ một tiếng sau đó chạy biến vào rừng sâu.



Bên kia, Trương Nhị Huyền dường như mới trải qua một phen kinh sợ, lúc này mới lạch bạch chạy lại gần Khương Thần, khuôn mặt vẫn chưa thôi hốt hoảng.



“Lão đại, nàng là ai?”



“Không biết.”



“Cảnh giới của nàng dường như không thấp.”



“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Nguyên Hồn Cảnh.”



“Nguyên Hồn Cảnh? Vậy mà nàng lại chịu thỏa hiệp với ngươi ư.”



“Nàng đang trúng độc.” Khương Thần khẽ nói: “Vả lại, nàng cũng không phải không bị hỏa diễm của ta làm cho bị thương.”



Nói đoạn, khóe miệng Khương Thần khẽ vểnh lên. Sở dĩ hắn đưa cho nữ tử kia bình ngọc nhỏ chính là muốn nó có thể đem vết thương do hỏa diễm gây ra cho nàng lành lại nhanh hơn, không cản trở nàng thay bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Hắn còn không dễ dàng bởi vì bị chút chuyện nhỏ của nàng làm cho động lòng mà giúp đỡ.



“Lão đại ngươi giao hết ngọc bài cho nàng ta rồi, hiện tại chúng ta làm gì?”



“Tạm thời giao hết nhiệm vụ ở Vân Đoan sơn mạch này cho nàng. Nàng đối với nơi này dường như rất quen thuộc, tin chắc một tuần có thể hoàn thành phần lớn. Chúng ta hiện tại làm nhiệm vụ chỗ khác, một tuần nữa quay lại nơi đây.”



“Làm sao lão đại ngươi có thể khiến cho nàng ngoan ngoãn như vậy?”



“Con rối chỉ cần giật dây liền có thể cử động.” Khương Thần khẽ nở nụ cười nghiềm ngẫm: “Con người cũng chỉ cần nắm được điểm yếu của đối phương liền có thể sai khiến hắn.”



Trương Nhị Huyền nở nụ cười gian xảo đáp:



“Lão đại ngươi từ khi nào lại lợi dụng điểm yếu của người khác để làm việc cho mình vậy?”



“Có thể coi là lợi dụng.” Khương Thần cười nhạt nói: “Cũng có thể coi là một trận giao dịch.”



Đoạn, hắn nhìn về phương hướng rời đi của nữ tử áo đen, thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên:



“Nếu như nàng lựa chọn không giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Đó làm sao có thể gọi là lợi dụng. Mà nếu như lựa chọn giúp chúng ta, vậy đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà ta đứng ở kèo trên mà thôi.”



Dứt lời, chỉ thấy Khương Thần lấy ra một ngọc bài. Kiểm tra nhiệm vụ trên ngọc bài, hắn trầm ngâm một thoáng, cuối cùng mới đưa ra quyết định:



“Bắt đầu từ nhiệm vụ ở khoảng cách xa nhất đi.”







Một tuần nhanh chóng trôi qua…



Trên bầu trời lúc này xuất hiện một chiếc phi chu đang lao đi với tốc độ cao. Những đám mây sau khi bị phi chu xuyên thủng đều chậm chậm cuộn mình biến thành những cột khói dài. Từ phương xa nhìn lại, phi chu hình con thoi lướt đi kéo theo ống khói không khác gì một chiếc tên lửa bay ngang bầu trời.



Trên mũi phi chu lúc này đứng lấy hai vị nam tử một béo một dong dỏng cao. Nam tử béo ú lúc này đang nở nụ cười đê tiện, khuôn mặt cũng hiện lên sự gian xảo trong khi người còn lại lại đang trầm tư, không biết suy nghĩ điều gì.



“Lão đại, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy a. Một tuần cứ như thế liền giải quyết xong đám nhiệm vụ kia.”



Hai người này còn ai ngoài Trương Nhị Huyền cùng Khương Thần lúc trước rời khỏi Vân Đoan sơn mạch để đi vào sâu trong lãnh thổ Minh Nguyệt Vương Triều làm nhiệm vụ. Trong một tuần vừa qua, bọn họ đã làm được khoảng hai mươi nhiệm vụ, gần như những nhiệm vụ tại Minh Nguyệt Vương triều này bọn họ đã hoàn thành gần xong. Chỉ còn số nhiệm vụ còn lại tại Vân Đoan sơn mạch là còn dang dở. Nếu như nữ tử áo đen kia có thể giúp bọn họ hoàn thành, vậy thì chuyến đi Minh Nguyệt Vương Triều này có thể hoàn thành trước dự tính.



“Ừm, lượng nhiệm vụ còn lại đều rải rác tại Cửu Nguyệt Vương Triều, quả thực quá tốn thời gian.”



Khương Thần nắm giữ số lượng nhiệm vụ còn lại, sắc mặt không hiện cảm xúc, nói:



“Toàn bộ đều có tình báo mơ hồ, khu vực lại không quá gần nhau.”



“Mà thôi, trước giải quyết gọn nhiệm vụ tại Minh Nguyệt Vương Triều này đã.”



“Hắc hắc, cũng không biết nữ nhân kia có đúng hẹn.” Trương Nhị Huyền cười đáp.



“Nếu như nàng ta còn muốn sống.” Thanh âm lạnh lùng khẽ vang trong cổ họng Khương Thần.



Phi chu hướng về phía Vân Đoan sơn mạch lao đi vun vút. Không khí ma sát với mạn thuyền vang lên những tiếng rít gào. Nếu như không phải có một quầng sáng năng lượng bảo vệ, chỉ riêng sức gió cũng có thể quật ngã bất kì vị Nguyên Hồn Cảnh nào đứng trên mũi phi chu.



Sau nửa ngày phi hành trên bầu trời, hai người Khương Thần rốt cuộc trở lại Vân Đoan sơn mạch. Từ phương xa, bọn họ đã nhìn thấy rất đông nhân mã tụ tập tại bìa rừng phía Đông, bộ dáng dường như chuẩn bị tiến vào trong sơn mạch.



May mắn hai người Khương Thần hạ cánh sớm, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ nhìn thấy, khi đó chắc chắn sẽ xuất hiện một hồi phiền phức. Bởi lẽ trong đám người kia, Khương Thần loáng thoáng nhìn thấy nam tử mũi ưng lần trước đã chạm trán. Đám người kia dường như là nhân mã Tham Lang mạo hiểm đoàn thì phải.



“Lão đại, là đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn. Chúng ta có nên né tránh không?”



“Ngươi còn nhớ mặt đám người mũi ưng không?” Khương Thần đột nhiên nghiêng đầu, hai mày nhíu lại, khẽ nói: “Dường như ngoài tên mũi ưng ra, trong đám người kia không có bóng dáng của bọn chúng.”



“Chuyện đó có vấn đề gì sao?”



“Nếu như bọn chúng phát động lượng lớn người chuẩn bị tiến vào Vân Đoan sơn mạch, vậy thì chỉ có một khả năng xảy ra.” Sắc mặt Khương Thần có chút ngưng trọng nói: “Chính là phát hiện ra đám người mà chúng ta giết chết tuần trước.”



Trương Nhị Huyền nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ. Nếu như phát hiện ra đám mười người bị Khương Thần giết chết kia thì có làm sao? Từ hiện trường chắc chắn không thể suy đoán ra hai người bọn họ làm được, bởi lẽ với thực lực của bọn họ chắc chắn không đủ nhét kẽ răng của đám người trung niên nhân.



“Ta vẫn chưa hiểu ý của lão đại ngươi.”



“Chúng ta hẹn nữ nhân kia ở đâu?”



“Chẳng lẽ…” Trương Nhị Huyền chợt nhớ, lúc này khuôn mặt đã xuất hiện vẻ kinh sợ: “Bọn hắn tới là vì nữ nhân kia?”



“Ừm. Bởi vậy ta mới nói, ta không nhìn thấy mấy tên hôm trước đi cùng tên mũi ưng.” Sắc mặt Khương Thần có chút ngưng trọng: “Rất có khả năng tên này là người báo tin, đám người còn lại vây công nữ nhân kia.”



Trương Nhị Huyền im lặng!



Bầu không khí bỗng nhiên lắng xuống!



“Hắc hắc, lão đại ngươi khéo lo. Nữ nhân kia tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị bắt.”



“Ngu ngốc, nàng đang trúng độc của đám người kia. Hi vọng có thể cầm cự được chút thời gian đi.” Khương Thần nhìn đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn phía trước, sắc mặt trầm xuống: “Đi thôi, trước giải cứu nàng đã rồi tính tiếp.”



Khương Thần nói đoạn liền đổi một cái phương hướng nhanh chóng lẩn khuất vào trong rừng, tránh đi tầm nhìn của đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn.



“Lão đại, kế hoạch của ngươi thế nào?”



“Ngươi trước tiên cầm lấy ngọc bài này chạy tới đó trước, ta thiết hạ bẫy rập ngăn cản đám người kia.” Khương Thần đưa cho Trương Nhị Huyền một cái ngọc bài, đắn đo một lúc, hắn lại đưa cho đối phương nhẫn trữ vật của mình: “Tùy ý sử dụng, nếu như nữ tử kia bị vây công, cố gắng đem nàng cứu ra.”



“Ngọc bài này.”



“Có thể giúp ngươi khởi động trận pháp.” Khương Thần khẽ nói: “Lần trước vây nhốt đám người kia, ta vẫn chưa thu lại trận pháp, có nó có thể giúp ngươi tranh thủ ít thời gian.”



Dứt lời, Khương Thần hướng về một phương hướng đạp đất mà lao đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK