Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Vương Nguyên Cơ cùng Bạch U Cơ sau khi rời khỏi đình viện liền tìm đến một địa phương khác tâm sự. Ở đây, Vương Nguyên Cơ an ủi Bạch U Cơ một phen, đại ý chính là không cần quan tâm tới Bạch Diễm Cơ, cứ làm những gì bản thân cảm thấy tốt là được.

Sau đó nàng liền hỏi đến chuyện Bạch U Cơ thất thân, điều này khiến cho Bạch U Cơ có chút ngượng ngùng. Bất quá hiện tại nàng đã là một nữ nhân, tâm tính thành thục ổn trọng hơn rất nhiều cho nên đối với câu hỏi của Vương Nguyên Cơ, nàng cũng là thẳng thắn thừa nhận. Đối với chuyện này, Vương Nguyên Cơ cũng là ra sức ủng hộ.

Vốn dĩ chuyện quan hệ trước khi thành thân tại thế giới này có thể sẽ gặp nhiều rào cản định kiến, bất quá Vương Nguyên Cơ có tư tưởng rất tiến bộ, nàng cũng không hề phản đối ngược lại còn ra sức cổ vũ cho Bạch U Cơ. Điều này khiến cho Bạch U Cơ cảm thấy một luồng ấm áp. Tình cảm lạnh lẽo bao năm cũng dần trở nên nhu hòa.

Không chỉ có vậy, Vương Nguyên Cơ còn tò mò hỏi rõ hai người quan hệ thế nào, điều này quả thật là khiến cho Bạch U Cơ khó có thể mở lời. Bất quá, cuối cùng nàng chỉ nói Khương Thần là đức lang quân độc nhất vô nhị trên đời.

“Nương cần nhắc nhở các ngươi một chút, các ngươi đang trong độ tuổi như lang như hổ, nhưng mà vẫn phải giữ sức khỏe. Tránh bởi vì chuyện tình nam nữ mà sinh ra trễ nải những chuyện khác.”

“Vâng, ta biết rồi.”

Bạch U Cơ nghĩ lại bản thân mình những ngày qua, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Nàng quả thật bởi vì ham muốn quá lớn cho nên khiến cho Khương Thần mệt thở không ra hơi. Chỉ là lúc đó vì bản thân còn đang chìm trong khoái lạc nên không quá để ý. Hiện tại đạt được Vương Nguyên Cơ nhắc nhở, nàng mới nghĩ tới thần sắc tiều tụy của Khương Thần, bản thân không khỏi cảm thấy có lỗi.

Sau khi Bạch U Cơ rời đi, Vương Nguyên Cơ rất nhanh lại cho người mời Khương Thần đến. Mà đối với vị nhạc mẫu tương lai này, Khương Thần không dám có nửa điểm lãnh ý. Chỉ là hắn cũng không thể niềm nở vui cười với đối phương được. Vẻ mặt khi đối diện với đối phương chỉ có thể duy trì điềm đạm, bình thản.

“Bá mẫu, ngươi hôm nay gọi ta tới đây có chuyện gì không?”

“Chẳng lẽ không có chuyện gì, ta không thể mời ngươi tới?” Vương Nguyên Cơ mỉm cười nói.

“Ta không phải có ý đó.” Khương Thần chậm rãi nói.

“Được rồi.” Vương Nguyên Cơ mỉm cười: “Ta hôm nay gọi ngươi tới đây quả thực là có mấy chuyện cần nói.”

“Thứ nhất, ngươi cùng với U Cơ nếu như đã ở chung một chỗ, vậy thì cần phải có trách nhiệm đối với nàng. Tiểu nha đầu này từ nhỏ nhận lấy nhiều ủy khuất, tuy rằng bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong cũng là tương đối yếu mềm. Hi vọng ngươi không làm ra chuyện gì khiến cho nàng phải muộn phiền.”

“Chuyện này xin bá mẫu yên tâm.” Khương Thần khẽ gật đầu, thanh âm chậm rãi mang theo sự ổn trọng khẽ vang.

“Ừm…còn một chuyện nữa đó là…các ngươi tuy rằng đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, nhưng mà làm chuyện gì cũng cần phải nghĩ đến sức khỏe.” Vương Nguyên Cơ tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta thấy nha đầu kia mỗi ngày càng thêm tươi tắn, ngược lại tiểu Thần ngươi có chút không được khỏe.”

Nói đoạn, hai mắt nàng khẽ chớp chớp, khuôn mặt lộ ra ý cười, rõ ràng là đang có ý trêu chọc Khương Thần.

Sắc mặt của Khương Thần sau đó liền thoáng chút mất tự nhiên. Lúc này, hắn chỉ khẽ gật đầu không nói gì. Hiển nhiên dựa vào ánh mắt tinh đời của nữ nhân, Vương Nguyên Cơ có thể dễ dàng nhận ra Bạch U Cơ đã không còn một thân xử nữ. Hiện tại đây chính là nhắc nhở hắn chuyện chăn gối phải từ từ, không thể thường xuyên, bằng không sẽ trễ nải tu luyện.

“Chuyện tiếp theo có liên quan đến nha đầu Diễm Cơ.” Vương Nguyên Cơ mỉm cười, nói. Vừa nói, ánh mắt sắc xảo của nàng không khỏi nhìn về phía Khương Thần, muốn nhìn xem biểu hiện của hắn như thế nào. Bất quá khuôn mặt Khương Thần vẫn luôn duy trì một vẻ bình đạm khiến cho nàng không thể nhìn ra được gì.

Chẳng lẽ hắn không biết chuyện Diễm Cơ thích hắn? Hoặc là hắn đang cố tỏ ra trấn định đây? Trong lòng Vương Nguyên Cơ nổi lên một tầng nghi hoặc.

“Mời bá mẫu nói.” Khương Thần chậm rãi đáp lời.

“Ngươi thấy nha đầu Diễm Cơ nhà ta thế nào?”

“Rất xinh đẹp, thực lực cao cường, ngoài ra còn là một vị trận pháp sư.” Khương Thần không mặn không nhạt đưa ra đánh giá rất khách quan: “Là một thiên chi kiêu nữ.”

Nghe vậy, Vương Nguyên Cơ chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy ngươi nghĩ sao nếu ta đem cả nha đầu Diễm Cơ cùng gả cho ngươi.”

Nghe thấy đối phương nói vậy, Khương Thần giật nảy cả mình, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh nghi bất định, không đoán được nàng đang suy nghĩ gì trong đầu.

“Bá mẫu, chuyện này đùa không vui chút nào.”

“Ta không nói đùa.” Vương Nguyên Cơ mỉm cười đáp.

Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, điềm đạm nói:

“Như ta đã nói lúc trước, sự tình này cần phải bồi đắp tình cảm song phương, không thể ép mua ép bán được.”

Đoạn, hắn nhìn thẳng mặt đối phương, chậm rãi mà lạnh nhạt nói:

“Nếu như Bạch gia vẫn canh cánh chuyện hứa hẹn khi trước vậy thì ta có thể nhắc lại đó là chuyện này ta không hề để ý. Bởi vì mối quan hệ với U Cơ cho nên Bạch lão gia tử cũng như gia gia của ta, chữa bệnh cho lão nhân gia hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

“Hơn nữa tình cảm của ta với U Cơ là chân thật, vì vậy với tỷ tỷ của nàng là không thể.”

Vương Nguyên Cơ lộ ra nụ cười hài lòng. Lúc này nàng nói:

“Ngươi nói cần phải dựa trên tình cảm song phương sao? Vừa vặn ngày hôm nay nha đầu Diễm Cơ cũng tại trước một nhà năm người chúng ta thừa nhận nó thích ngươi. Ngươi nghĩ xử lý chuyện này ra sao?”

“Cái gì?” Hai mắt Khương Thần trợn lớn, dường như không tin vào những gì mình nghe được.

Bạch Diễm Cơ thích hắn? Mà lại là thừa nhận trước mọi người?

Nhìn biểu lộ của Khương Thần, Vương Nguyên Cơ đoán được hắn là không nhìn ra phần tình cảm này của Bạch Diễm Cơ. Lúc này, nàng gật đầu cười nói:

“Cách đây không lâu.”

Sắc mặt hiện lên vẻ âm tình bất định, Khương Thần có chút không biết nên đáp trả ra sao. Nghĩ lại một tối lần trước Bạch Diễm Cơ đóng giả Bạch U Cơ đến tìm mình, hắn còn tưởng là hai tỷ muội bọn họ hợp tác trêu chọc hắn đấy. Xem ra bên trong còn có chuyện ẩn khuất. Trở về nhất định phải hỏi Bạch U Cơ cho ra nhẽ mới được.

Trong đầu Khương Thần thầm nghĩ, ngoài miệng vẫn hướng đến Vương Nguyên Cơ mà nói:

“Bá mẫu, chuyện này ta nghĩ là không được. Hơn nữa ta đối với Diễm Cơ tiểu thư không có tình cảm, hi vọng ngài không cần nhắc đến nữa.”

“Ngươi chẳng phải nói chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng dần dần sao? Hiện tại nha đầu Diễm Cơ đã nói ưa thích ngươi, chỉ cần ngươi tiếp xúc với nàng một thời gian liền có thể nhìn ra điểm tốt của nàng, chuyện sau đó liền dễ dàng rồi.” Vương Nguyên Cơ vẫn một mực cười nói, trong lời nói có ba phần đùa giỡn, bảy phần nghiêm túc khiến cho trong lòng Khương Thần không khỏi một trận tán loạn.

“Không được. Ta không muốn U Cơ không vui. Xin bá mẫu không cần nhắc đến chuyện này nữa.”

Khương Thần một mặt hết sức nghiêm túc mà nhắc lại. Bên kia Vương Nguyên Cơ vẫn tủm tỉm cười nói:

“Về chuyện này ngươi không cần lo lắng, nha đầu U Cơ nói rằng tùy ý. Vấn đề là ở ngươi tương lai có thể chứa chấp được nha đầu Diễm Cơ hay không thôi.”

“Kỳ thực bá mẫu cũng không quan tâm chuyện hai tỷ muội thờ chung một chồng. Tiểu Thần ngươi làm người không tệ, hơn nữa không phải rắn trong ao, thần long sớm sẽ bay lượn trên bầu trời, đến lúc đó thê thiếp mỹ nữ không thiếu, thêm một nha đầu Diễm Cơ cũng không nhiều.”

“Bá mẫu chỉ là không muốn khiến cho hai tỷ muội các nàng vì tranh đoạt mà xảy ra va chạm…”

Vương Nguyên Cơ một mặt giãi bày tâm ý, một mặt lại quan sát biểu hiện của Khương Thần. Khương Thần hít sâu một hơi bình ổn trạng thái, cũng là giữ cho tâm thần trở lại bình tĩnh. Một đôi mắt không gợn cảm xúc nhìn thẳng vào đôi mắt Vương Nguyên Cơ, hắn nói:

“Bá mẫu, ngươi biết một năm trước tại sao ta lại không tiếc tài vật bên người chữa khỏi cho Bạch lão gia tử, thậm chí còn giúp cho hắn tăng tiến thực lực không?”

“Chính vì hắn là gia gia của nha đầu U Cơ.”

“Không.” Khương Thần cười đáp: “Bởi vì tại Bạch gia chỉ có duy nhất hắn là đối xử tốt với U Cơ.”

“Bá mẫu, ngài hiểu rồi chứ?”

Vương Nguyên Cơ nghe đến đây, sắc mặt liền khẽ biến đổi, trầm mặc không nói một câu. Khương Thần nói như vậy, nàng đại khái có thể hiểu ra. Nguyên lai hắn trợ giúp Bạch Khiêm chính là vì Bạch Khiêm trong quá khứ đã đối xử tốt với Bạch U Cơ chứ không phải vì Bạch gia là gia tộc của nàng.

“Nếu như đổi lại một năm trước người mắc bệnh là người khác thì sao. Giả sử như ta hoặc bá phụ ngươi, hoặc là một trong hai nha đầu Linh Cơ, Diễm Cơ?”

Khương Thần khẽ nhún vai, thanh âm lạnh nhạt khẽ vang:

“Bá mẫu, thứ cho ta nói thẳng…tới lúc đó ta còn phải xem xem trong quá khứ các ngươi từng gây ra tổn thương gì cho U Cơ. Hoặc ta có thể hỏi U Cơ, nếu như nàng muốn cứu, ta liền cứu. Muốn chết, ta cũng không nháy mắt lấy nửa cái.”

Vương Nguyên Cơ triệt để ngây ngốc!

“Bá mẫu, nếu như không còn việc gì nữa, ta xin phép lui trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK