Người đăng: meomeo14311
Sau khi Ngũ Vân chiến thắng Phạm Vấn Thiên, một số người muốn thừa nước đục thả câu muốn chạy lên trực tiếp khiêu chiến hòng giành thắng lợi. Rất tiếc Ngũ Vân không phải người ngu. Hôm nay mới là ngày đầu khởi tranh, hắn từ hạng hai trăm hiện tại đặt chân tới năm mươi tư xem ra đã thỏa mãn.Từ chối khiêu chiến, Ngũ Vân một thân một mình trở về chỗ khôi phục Hỗn Nguyên Chi Khí. Dưới đài vì thế bất giác trở nên trống rỗng.
Đám đệ tử nhất thời cũng không có ai chịu ra làm đầu sóng.
Dù sao hiện tại người ra sân sẽ phải khiêu chiến người bên trên, như vậy rất dễ sẽ bị những người phía sau đó nhắm tới.
“Lão đại! Không bằng ngươi ra sân tăng lên một chút thứ hạng. Hiện tại ngươi còn chưa ghi danh lên Ngoại Môn Bảng.” Trương Nhị Huyền khẽ thì thầm nói.
“Cũng được, không sớm thì muộn cũng phải tới.” Khương Thần gật đầu, một mình rời khỏi chỗ ngồi đi vòng ra cửa sau chậm rãi bước vào tràng đấu.
“Ồ…có người lên đài…”
“Làm sao người này có chút quen mắt…”
Toàn trường nhìn thấy có người ung dung bước lên đài thi đấu, lúc này ai nấy đều hiện lên vẻ mặt phấn khích. Được xem đấu đá, tất nhiên là một chuyện vô cùng khoái chí rồi.
Ở đây không ít người biết Khương Thần, chẳng qua hiện tại bởi vì khoảng cách xa cho nên nhất thời không nhận ra.
Trên đài quan sát, La Chinh sắc mặt vốn luôn lạnh lùng trầm mặc, sau khi nhìn thấy Khương Thần chậm rãi lên đài, hắn lộ ra chút buồn cười cùng kinh ngạc.
Người này nói rằng nội trong nửa năm nhất định sẽ đột phá Nguyên Thể Cảnh, không nghĩ tới mới trải qua gần hai tháng đã hoàn thành ước định. Hiện tại thậm chí còn chạy tới đây góp náo nhiệt.
“Ha ha…sư đệ lên đài.”
Mộc Kiếm Thanh nhìn thấy Khương Thần rốt cuộc không giữ ý tứ cười phá lên. Điều này dẫn tới ánh mắt tò mò của rất nhiều người trên đài nhìn xuống.
Mộc Kiếm Thanh gọi người kia là sư đệ, vậy người kia chắc chắn là đệ tử của La Chinh rồi. Bọn họ cũng đã nghe tin La Chinh mới thu thêm một tên đồ đệ, hiện tại muốn nhìn xem kẻ kia ba đầu sáu tay, yêu nghiệt như thế nào.
Kết quả trực tiếp khiến cho nhiều người thất vọng.
“Nguyên Thể Cảnh? Tinh thần lực cũng có chút thành tựu…La Chinh trưởng lão, đây là đồ đệ thứ mười ba của ngươi?” Nam Cung Y Vận sau một hồi quan sát Khương Thần mới khẽ cười nói.
“Đúng vậy.” La Chinh gật đầu, cũng chỉ đáp ngắn gọn.
“Hóa ra hắn mới là đệ tử của La trưởng lão.” Vương Hiền đứng phía sau Nam Cung Y Vận khẽ thầm thì.
Hiện tại đạt được Mộc Kiếm Thanh gián tiếp thừa nhận, hắn mới biết bản thân lần trước đánh nhầm người. Nghĩ lại lúc đó vẫn còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Trên đài quan sát này, sự xuất hiện của Khương Thần không thể không nói khiến cho chúng trưởng lão cùng chấp sự mở rộng tầm mắt.
Từ sáng tới giờ, hiện tại đây là vị đệ tử Nguyên Thể Cảnh sơ kì đầu tiên thượng đài. Bọn họ làm sao không cảm thấy hứng thú cho được. Đối phương lại là đệ tử của La Chinh nữa, đây quả thực là vô cùng đáng xem.
Lại nói, Khương Thần đứng một mình trên đài lẳng lặng chờ đợi quyết định của trưởng lão trọng tài. Đứng trước đám đông hò reo phấn khích như vậy, vẻ mặt hắn vẫn không xuất hiện chút cảm xúc. Vẫn gương mặt lạnh lùng, hai mắt hơi khép hờ, bộ dáng bất cần đời, không sợ trời không sợ đất.
“Đệ tử bên dưới, báo ra danh tính cùng với thứ hạng muốn khiêu chiến.” Trưởng lão trọng tài đứng trên đài quan sát hướng về phía Khương Thần lạnh giọng nói.
“Khương Thần, chưa vào Ngoại Môn Bảng, mời trưởng lão sắp xếp cho sư huynh đệ vừa vặn có thể hơn ta hai mươi bậc.” Khương Thần chắp tay, hờ hững đáp lời.
“Chưa tiến vào Ngoại Môn Bảng vậy liền phải khiêu chiến từ hạng cuối cùng. Ngoại Môn Bảng có tổng cộng hai ngàn một trăm bậc thứ hạng, ngươi có ý kiến gì không.” Vị trưởng lão kia lạnh lùng nói.
Hắn vừa dứt lời, toàn trường đột nhiên phá lên cười.
Dựa theo quy tắc chỉ được khiêu chiến cách hai mươi bậc, người này nếu như muốn chen lên thứ hạng cao có lẽ khiêu chiến ba ngày ba đêm cũng không thể chạm tới hạng hai trăm. Đây quả thực là khiến cho đám đệ tử ngồi trên khán đài cười vỡ bụng.
“Không có vấn đề gì.” Khương Thần không quan tâm đáp: “Chẳng qua ta có thể đổi một loại quy tắc được không?”
“Ngươi cứ nói. Nếu như hợp lý, bổn trưởng lão có thể suy xét.”
“Ta muốn khiêu chiến hạng hai ngàn một trăm, hai ngàn không trăm tám mươi…một ngàn chín trăm.” Khóe miệng Khương Thần khẽ cong lên, nói: “Mười người cùng lúc lên đài, không biết trưởng lão thấy thế nào?”
“Mười người lên đài? Người này muốn thăng hạng đến điên rồi sao?”
“Hắn muốn lấy một địch mười người đồng cảnh giới sao? Quả thật điên rồ.”
Quyết định của Khương Thần không thể không nói khiến cho toàn trường lần nữa dậy sóng. Một mình khiêu chiến mười người đồng cảnh giới, không phải ai cũng có loại đảm lượng này.
“Ha ha… thú vị.” Nam Cung Y Vận khẽ che miệng cười: “La trưởng lão, vị đệ tử này của ngươi rất thú vị.”
“Đúng vậy.” La Chinh vẫn lạnh lùng đáp một cách ngắn gọn.
Nam Cung Y Vận khẽ bạnh quai hàm, khuôn mặt hiện lên vẻ không vui. Hiển nhiên thái độ của La trưởng lão làm cho nàng không vui.
Dưới đài, mười người theo thứ tự kia lần lượt được gọi lên. Bọn họ nguyên bản hôm nay muốn tới xem náo nhiệt. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị gọi tên. Cả mười không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt bất thiện. Dù sao Khương Thần khẳng định lấy một địch mười, đây chính là gián tiếp khinh thường bọn họ trước mặt người khác.
Rơi vào trường hợp này, tức giận là điều mà bất kì ai cũng không thể tránh khỏi.
“Ngươi sẽ phải hối hận về quyết định của mình.” Một trong số mười người chậm rãi rút ra một thanh kiếm hướng về phía Khương Thần lạnh lùng nói.
“Thỉnh.” Khương Thần không coi đó là một chuyện quan trọng, hắn khẽ giơ tay ra hiệu mời cả mười người công kích trước.
Điều này khiến cho đám đệ tử trên đài lại cười lớn. Mười người đối địch với Khương Thần cũng tức giận sầm mặt lại.
Rất nhanh, mười người bao vây lấy Khương Thần bắt đầu triển khai thế công.
Kết quả một trận quần đấu này không cần phải nghĩ. Khương Thần dựa theo kinh nghiệm thực chiến của mình rất nhanh đã giáng cho mỗi người một quyền khi mà bọn họ còn chưa kịp tung ra sở học.
Không đầy một phút đồng hồ, mười người cứ thế bị Khương Thần đấm gục.
Không có khói lửa mịt mù, không có nguyên thuật rực rỡ, không có binh khí va chạm. Mười người, mười cú đấm, cuối cùng là mười bị thịt nằm lăn lóc trên sàn đấu.
Kết quả này lại một lần nữa dậy sóng.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh hai nguyên giả đồng cảnh giới, một người chỉ lãnh một cú đấm liền lăn ra bất tỉnh.
Nếu như không phải có trưởng lão khẳng định kết quả, mọi người còn tưởng rằng bọn họ kia là ăn gian diễn trò cho bọn họ xem.
Khương Thần tiếp tục dùng không đến một phút đồng hồ hạ gục mười người nữa…
Lại là mười người…
Mười người…
Thời gian cứ thế đã chạm đến xế chiều, tất cả mọi người trên đài đã buồn ngủ díp mắt lại.
Từ trưa đến giờ, bọn họ chỉ xem đi xem lại một màn quen thuộc đó là Khương Thần mười quyền đấm gục mười người giành được thắng lợi.
Những tưởng nếu muốn đạt thứ hạng cao phải mất ba ngày khiêu chiến, thế nhưng Khương Thần chỉ mất một buổi chiều liền chạm tới hạng ba trăm. Loại tốc độ thăng hạng này cũng quá khủng bố.
“Thật sự là việc làm vô nghĩa.” Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm: “Biết trước thế này, ngày hôm qua đã trực tiếp khiêu chiến hạng hai trăm.”
“Khương Thần giành thắng lợi, trực tiếp bước vào hạng ba trăm.” Vị trưởng lão trên đài lúc này cao giọng tuyên bố.
Bên dưới, mọi người cũng đã quên mất hò reo. Bọn họ lúc này thậm chí chỉ muốn đuổi Khương Thần xuống đài để người khác khiêu chiến. Dù sao loại tỉ thí một chiều thế này xem đi xem lại rất dễ khiến người khác buồn ngủ.
“Ngươi có muốn tiếp tục khiêu chiến.” Vị trưởng lão trọng tài mỉm cười nhìn Khương Thần, khuôn mặt tràn đầy vẻ thích thú nói.
“Tạm thời hôm nay tới đây thôi.” Khương Thần khẽ cười nói: “Nếu như còn đấu tiếp, sợ rằng một vài vị sư huynh đệ sẽ trách ta chiếm hết thời gian của mọi người.”
Đương lúc Khương Thần dự định xuống đài, một đạo thanh âm trầm trầm, êm ấm vang lên:
“Chậm đã.”
Cùng với thanh âm vang lên, trên đài cao nơi mà trưởng lão cùng tông chủ tọa khán kia, một đạo thân ảnh đứng dậy. Người này không ai khác chính là Tần Thiên Hoành. Hắn hướng về phía Khương Thần nói:
“Bổn tông chủ đặc cách cho ngươi một lần quyền lợi, ngươi có thể khiêu chiến thứ hạng ngươi muốn mà không cần trải qua hai mươi bậc.”
Nói đoạn, hắn giơ lên một ngón tay, khóe miệng vểnh vòng cung:
“Tất nhiên chỉ có một lần cơ hội duy nhất. Ngươi có muốn sử dụng loại quyền lợi này?”
“Vậy liền không còn gì tốt hơn.” Khương Thần khẽ nở nụ cười nhợt nhạt nói: “Đa tạ tông chủ. Ngày mai ta sẽ khiêu chiến hạng mười.”
Nói đoạn, Khương Thần ung dung rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Hắn vừa nói gì?
Khiêu chiến hạng mười?
Hắn điên rồi sao?
Toàn trường im lặng. Trong đầu tất cả mọi người hiện lên các loại ý nghĩ kia. Khương Thần chính là điên rồi.
Nguyên Thể Cảnh sơ kì vậy mà dám khiêu chiến Nguyên Khí Cảnh trung kì. Đối thủ thậm chí còn hơn một đại cảnh giới cùng một tiểu cảnh giới.
Tại một khu vưc khán đài nơi mà mười người hạng mười Ngoại Môn Bảng ngồi chờ đấu, sắc mặt mọi người hiện lên vẻ kì khôi.
Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía một vị nam tử gầy yếu cười nói:
“Tô Ưng, xem ra ngươi bị kẻ khác coi là quả hồng mềm dễ nắm rồi.”
Nam tử gầy yếu gọi là Tô Ưng kia mang theo khuôn mặt âm nhu ngồi tách biệt với chín người còn lại. Lúc này khuôn mặt hắn hiện lên vẻ xảo trá cùng với chút tàn nhẫn. Khóe miệng người này khẽ vểnh lên:
“Rất tốt…hắn là đệ tử của La Chinh trưởng lão sao? Vậy thì ta không ngại đánh bại hắn…nhận được loại danh phận đánh bại đệ tử Yêu Nghiệt Đường cũng là một loại vinh dự.”