Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Một câu của Khương Thần trực tiếp đem mọi người mở lớn hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Tất cả mọi người trong thoáng chốc đều im lặng, duy chỉ có tiểu nha đầu Mai Khả Ái không chút suy nghĩ ôm bụng cười lớn nói:



“Khương đại ca, ngươi không biết tại nơi đó gió lớn lắm sao? Đi qua đó đối với chúng ta hết sức nguy hiểm.”



Nói đoạn, nàng còn kể lại thời điểm trốn tránh đám người truy đuổi Bạch U Cơ, nàng thậm chí đã đi lại gần nơi đó và đã suýt chút nữa bị lực hút gió cuốn vào trong hẻm núi.



“Chẳng lẽ ngươi lại muốn dùng nó để bay qua đó?” Bạch U Cơ ngạc nhiên nhìn sang Khương Thần nói: “Ta cảm thấy quá nguy hiểm.”



Nó trong miệng nàng hiển nhiên chính là khinh khí cầu. Lần trước bởi vì lực hút của gió quá mạnh mẽ đã khiến cho khinh khí cầu mất đi kiểm soát, nếu như không phải hai người nhảy xuống kịp thời chắc chắn sẽ bị đâm vào vách núi mà trọng thương.



“Bay qua? Chúng ta chẳng phải không được sử dụng phi chu sao?” Chúng đệ tử Kim Tiên Giáo ngạc nhiên nói.



Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu. Hắn không có phi chu, cũng không định dùng khinh khí cầu để bay qua. Chỉ cần chế một chiếc dù lượn đơn giản là có thể bay qua một cách an toàn. Vượt qua rừng rậm cũng rất nhanh không cần tốn quá nhiều sức lực như đi bộ lại có thể tránh được phục kích.



Tất nhiên chế được loại dù lượn này theo lý thuyết cũng tốn rất nhiều thời gian. May mắn Khương Thần lục tìm trí nhớ, ngày trước từng sống trên hoang đảo và đã một lần luyện chế loại đồ vật này cho nên hiện tại đối với hắn, khó nhất chỉ là kiếm tìm nguyên liệu mà thôi.



“Không cần phức tạp đến thế. Chúng ta sẽ bay qua đó, tất nhiên là cần sự phối hợp của các vị, mời các vị tin tưởng Khương mỗ một lần.”



Nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt đám đệ tử Kim Tiên Giáo lại một lần nữa thoáng trầm xuống. Bọn họ hòa hoãn với hai người Khương Thần không có nghĩa là hoàn toàn tin vào khả năng của đối phương. Bởi lẽ bay qua hẻm núi Tử Thần, điều này quả thực chính là điều không tưởng.



“Khương huynh, ngươi cũng không thể không nói kế hoạch của mình mà bắt bọn ta phải tin tưởng chứ?”



Khương Thần khẽ nở một nụ cười quỷ dị. Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khổ giấy lớn sau đó dùng bút vẽ lên đó bản vẽ thiết kế của dù lượn.



Dù lượn Khương Thần định chế tạo có dạng hình cánh én, sải cánh rộng khoảng bốn mét rưỡi, các loại định vị chốt chặn hoặc bộ khung đều được chế tạo từ gỗ. Phần da cánh sẽ được căng từ vải phủ thêm một loại chất lỏng bám dính khiến cho vải trở nên kín khí như giấy bóng.



Toàn bộ các chi tiết, kích thước của các chi tiết đều được hắn dựa trên bản vẽ thực tế mà vẽ vào. Cuối cùng một bản vẽ dù lượn cho hai người hoàn thành trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.



Bọn họ có thể nói là chưa từng được nhìn thứ đồ nào lạ mắt đến vậy. Thậm chí Bạch U Cơ vốn đã được đi khinh khí cầu một lần lúc này cũng trố mắt nhìn, ngọc thủ không nhịn được khẽ che miệng. Hiển nhiên bất ngờ mà Khương Thần đem đến cho nàng lần này là quá lớn.



“Khương huynh…thứ này thực sự có thể bay sao?”



“Không thử làm sao biết.” Khương Thần cười nhạt nói.



Đoạn, hắn hướng về mấy vị thanh niên nam tử nói:



“Phiền phức mấy vị huynh đệ giúp ta kiến thật nhiều gỗ rừng, là các loại cây gỗ vững chắc nhất tới đây. Kèm theo đó là các loại dây leo có thể chế tạo dây trói.”



Lại hướng về phía mấy vị nữ tử, thanh âm nửa như ra lệnh, nửa lại giống như cầu người, nói:



“Các ngươi đi kiếm giúp ta một loại lá cây.”



Sau đó Khương Thần đem loại lá cây rừng mà hắn chế ra loại chất lỏng bám dính kia kia miêu tả kĩ lưỡng cho đám nữ tử. Phòng trừ các nàng không thể nhận ra, hắn còn đem vài lá cây còn sót lại trong lần chế tạo khinh khí cầu lần trước đưa cho một người trong số họ.



“Dạ cô nương, ngươi nói đám người Minh Nguyệt Vương Triều còn một ngày nữa liền tới đây sao?”



“Không hẳn.” Dạ Tư Tĩnh nói: “Nếu như chúng ta lựa chọn đi theo hướng Hắc Yên Hồ, một ngày sau rất có khả năng gặp bọn họ. Nhưng nếu chúng ta dừng chân ở đây, đám người kia tối thiểu phải có hai ngày mới tìm ra chúng ta. Dù sao tìm người cũng không phải dễ.”



“Hai ngày liền đầy đủ.” Khương Thần gật đầu nói.



Nhìn đám người kia đi hết, nơi này chỉ còn một mình mình với Khương Thần, Dạ Tư Tĩnh bấy giờ mới nhẹ giọng nói:



“Khương huynh, thứ đồ kia quả thực có thể bay sao?”



“Trước kia đã từng thử một lần.”



“Nếu như quả thực vậy, ngươi có thể hay không đem nó bán lại cho Kim Tiên Giáo chúng ta?” Dạ Tư Tĩnh nói.



Khương Thần cầm lên khổ giấy có vẽ chi tiết bản vẽ chế tạo dù lượn, không chút suy nghĩ đưa cho Dạ Tư Tĩnh nói:



“Cũng không phải thứ gì đáng tiền, cho ngươi là được.”



Khương Thần mỉm cười, không coi chuyện tiết lộ bản vẽ cho đối phương là một chuyện quan trọng, khẽ nói:



“Trước thời điểm này, không ai có thể chế tạo ra dù lượn. Sau thời điểm này, dù không có bản vẽ, đám người kia nhất định sẽ mò mẫm ra cách chế tạo. Giữ cho riêng mình cũng có ích gì.”



Cẩn thận cầm lấy bản vẽ, Dạ Tư Tĩnh mỉm cười, thanh âm mang theo sự cảm phục nói:



“Tiểu muội xem ra còn kém Khương huynh nhiều lắm.”



“Dạ cô nương khách khí.” Khương Thần khẽ gật đầu, thanh âm vẫn một mực lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng là một vị nữ tử rất thông minh.”



“Khương huynh quá khen.”







Không qua bao lâu thời gian những người được Khương Thần phân công rời đi lấy nguyên vật liệu liền trở về.



Không biết bởi vì sức lực dư thừa hay đám thanh niên nam tử Kim Tiên Giáo ưa thích phá rừng mà bọn họ chặt phá mất một mảng rừng rộng lớn, đem về rất nhiều cây to cây nhỏ xếp thành một đống gỗ cao lớn. Đám nữ tử cũng là lấy về vô cùng nhiều loại lá cây mà Khương Thần yêu cầu. Điều này khiến cho hắn chỉ có thể lắc đầu không biết làm gì hơn.



“Phiền phức các vị đào giúp Khương mỗ một cái hố sau đó đổ thật nhiều nước vào bên trong.” Khương Thần hướng tới mấy tên thanh niên nam tử nở nụ cười gượng ép nói.



Đoạn, lại ngoảnh sang chúng nữ tiếp:



“Các vị giúp ta đem lá cây nghiền nhỏ, bất kể bằng phương pháp gì, càng nhỏ càng tốt. Sau khi mấy vị kia đổ đầy nước liền đem loại bột nghiền từ lá cây đổ vào trong hố.”



Dứt lời, hắn cũng không nhìn đám người kia có nguyện ý nghe sai bảo hay không, bản thân liền chú tâm vào đống cây gỗ chất cao như núi, tìm và chọn ra những thân gỗ chắc chắn nhất đem ra một địa phương rộng rãi bắt đầu chế tạo phần khung của dù lượn.



Đối với một thợ mộc bình thường, có thể đem một khối gỗ cắt gọt thành những chi tiết gỗ tinh xảo vốn tốn rất nhiều thời gian đồng thời phải dựa vào máy móc rất nhiều thế nhưng đối với nguyên giả, công việc tựa hồ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Nguyên giả khí lực lớn lại có thừa những phương pháp đem một khối gỗ mài dũa cẩn thận. Không có máy móc bào, tiện, cắt, gọt bọn họ có thể sử dụng pháp bảo.



Một thanh bảo kiếm, bảo đao có thể chém sắt như bùn, chém vào khúc gỗ cũng không kém bùn là bao nhiêu.



Chính bởi vì vậy cho nên Khương Thần chỉ dùng nửa ngày thời gian liền có thể đem toàn bộ số gỗ kia cắt gọt thành sáu bộ khung tinh xảo dùng để lắp ghép phần xương của dù lượn. Hiện tại chỉ cần đem vải căng lên sau đó cố định thật chắc chắn là có thể sử dụng như một dù lượn chuyên dụng theo phiên bản đơn giản hóa.



Dù lượn tại Lam Hải Tinh được chế tạp từ sắt thép mài dũa cẩn thận, các chi tiết nhỏ nhất cũng đều được cắt gọt tinh xảo. Đồng thời để có thể bay được cao và xa, dù lượn còn được lắp thêm hệ thống đẩy hoạt động bằng năng lượng sinh ra lực đẩy đem dù lượn có thể bay nhanh hơn, bay cao hơn.



Tất nhiên dù lượn mà Khương Thần chế tạo ra không có những bộ phận đó. Nó chỉ có thể nương nhờ vào sức gió mạnh mẽ của hẻm núi Tử Thần để bay qua mà thôi. Nếu như đạt tới độ cao nhất định cộng thêm chỉ cần có chút gió, dù lượn có thể bay được một khoảng cách cực xa với tốc độ nhanh.



Đây chính là phương án Khương Thần đã định sẵn trong đầu thời điểm hắn đứng trên khinh khí cầu tiếp cận hẻm núi.



Với sức gió khủng khiếp như vậy, dù lượn thậm chí có thể đạt tốc độ ngang với Nguyên Linh Cảnh sử dụng bộ pháp của mình chạy dưới mặt đất. Tốc độ sau đó dù cho có giảm dần thì bọn họ nhất định sẽ tới trung tâm một cách nhanh hơn so với việc đi bộ dưới rừng rậm rất nhiều.



Thời điểm Khương Thần vừa hoàn thành xong công việc chế tạo bộ khung, toàn bộ vải sau khi được ngâm trong dung dịch hòa lẫn bột lá cây với nước rốt cuộc ngấm hết vào trong vải. Tất cả mọi người đem cây rừng phát sạch lá cây, để lại những cành khẳng khiu sau đó đem toàn bộ vải ướt đẫm dung dịch kia phơi lên.



May mắn phát hết lá cây, nắng lớn chiếu xuống, tốc độ bốc hơi tăng lên, vải vóc kia cũng là khô nhanh hơn rất nhiều. Nếu không có lẽ phải tốn hơn một ngày đám vải vóc kia mới có thể khô cứng.



Vừa vặn quá trưa, hai vị thanh niên nam tử Kim Tiên Giáo bởi vì rảnh rỗi cho nên đã đi săn ở khu vực lân cận, lúc này hai người trở về mỗi người đều riêng phần mình xách theo một con dã trư.



Sau khi ném dã trư mình mẩy đầy máu xuống đất, thanh âm có chút gượng gạo của một trong hai người vang lên:



“Khương huynh, thịt nướng ngươi làm quả thật là mỹ vị nhân gian. Ngươi có thể hay không khổ cực một lần, đại triển thần uy để cho mọi người lần nữa nếm trải món ngon?”



Nói đoạn, người này còn không ngừng đem thịt nướng của Khương Thần tâng bốc lên tận mây xanh, nào là món ăn hoàng gia, nào là đồ ăn chỉ giành cho tiên nhân, nào là bọn họ tình nguyện nhìn ngắm một xâu thịt nướng còn hơn là ngắm giai nhân.



Đủ mọi loại lời lẽ buồn nôn được hai tên nam nhân kia phát ra rốt cuộc chỉ để cầu Khương Thần một món thịt nướng.



May mắn cho hai người bọn họ lúc này cũng là giờ cơm trưa của Khương Thần, bằng không dù cho bọn hắn có vuốt nhẵn mông ngựa cũng không thể khiến cho Khương Thần rửa nồi nấu cơm được.



“Mọi người nghỉ ngơi đi, chiều nay là có thể hoàn thành công việc. Ta sẽ hướng dẫn mọi người cách sử dụng dù lượn.”



“Dù lượn? Hóa ra món đồ kia gọi là dù lượn. Cái tên lạ hoắc a.”



“Lạ chứ, ta thậm chí còn chưa được trông thấy nó bao giờ.”



Mặc dù chỉ dùng một tay thế nhưng Khương Thần rất nhanh đem hai con heo rừng làm sạch. Quả nhiên trăm hay không bằng tay quen, hắn có cảm giác bản thân hiện tại giống như một nhân vật trong phim truyền hình, người kia cũng chỉ có một tay, mọi thói quen sinh hoạt sau đó chỉ có thể dùng bằng một tay.



Người ngoài nhìn vào có chút bất tiện, thế nhưng lâu dần cái gì cũng có thể quen được. Nhiều khi một tay thậm chí còn nhanh hơn dùng hai tay.



Không qua bao lâu thời gian, một chảo sườn lớn được tẩm ướp gia vị thơm phức. Phần thịt nạc của lợn rừng Khương Thần đem nó xiên thành từng xiên ngay ngắn. Tất cả các công đoạn chuẩn bị đều được hắn chậm rãi hoàn thành một cách cẩn thận.



Người bên ngoài muốn chạy tới giúp đỡ đều bị hắn đuổi ra. Thậm chí đến cả Tiểu Nhu muốn chạy tới phụ giúp cũng đều bị hắn không chút khách khí từ chối. Chỉ khi hắn cần lấy nước, nhóm lửa, rửa nồi niêu mới cần tới bọn họ, còn lại không một ai được đụng tới đồ ăn cả.



Bởi lẽ theo quan điểm của hắn, đồ ăn do một tay người làm bếp chuẩn bị mới là tinh mỹ và hoàn hảo nhất. Cũng bởi vì loại suy nghĩ này cho nên hắn rất ít khi ăn vào thức ăn người khác nấu.



Đồ ăn mình nấu vẫn là ngon nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK