Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Di!”

Một đạo thanh âm chậm rãi từ yết hầu Khương Thần phát ra.

Vụt!

Giống như một ảo thuật gia, sau một tiếng quát khẽ từ yết hầu của Khương Thần phát ra, hoàng kim quang mang bao phủ phần lớn Thực Âm Phong lập tức giống như lưu tinh vụt tắt giữa không gian màu xám tro. Mà theo quang mang vụt tắt, Thực Âm Phong liền như cơn đại hồng thủy ào ào tràn tới tới. Chẳng qua khi tiếp cận khoảng cách năm mét quanh cự nhãn, Thực Âm Phong lập tức bị dập tắt.

Không! Không phải Thực Âm Phong bị dập tắt mà là biến mất một cách trống rỗng. Bao nhiêu Thực Âm Phong thổi đến liền biến mất bấy nhiêu. Nó giống như bị Khương Thần dịch chuyển đi nơi khác chứ không phải bị hắn đánh phá.

Trở lại cách đây mấy phút, lúc này nhóm người Tần Minh Vương Triều do Tô Thiên dẫn đầu đem theo nhân lực mạnh mẽ theo một phương hướng đi tới. Trên tay Tô Thiên lúc này là một cái ngọc bàn kích cỡ mười lăm phân, hắn mỗi bước đi đều sẽ nhìn vào ngọc bàn một lần, bộ dáng tựa hồ như theo dõi thứ gì đó.

“Kì quái a. Làm sao từ nãy đến giờ vị trí của bọn hắn đều không thay đổi?”

“Để ta xem.”

Phía sau, một vị nam tử lạnh lùng bước lên. Người này chính là kẻ dừng lại sau cùng trong đội ngũ Tần Minh Vương Triều hôm trước, là kẻ đã nhìn Bạch U Cơ bằng ánh mắt hứng thú sau đó còn khiêu khích Khương Thần. Cũng chính hắn là kẻ đã bỏ thủ đoạn lên y phục của Khương Thần.

“Đây. Chẳng có lẽ thủ đoạn của Tần Minh Chính huynh có vấn đề ư?”

Đưa ngọc bàn cho nam tử nọ, Tô Thiên cười, nửa đùa nửa thật nói.

“Trừ khi hắn phát hiện ra phù văn ta để lại trên y phục, bằng không sẽ không có vấn đề.” Nam tử nọ gọi là Tần Minh Chính, hắn lắc đầu dường như rất tự tin về thủ đoạn của mình, nói: “Có thể đám người kia đang cùng yêu thú quần đấu cho nên vị trí không thay đổi.”

Tiếp nhận ngọc bàn quan sát một hồi, Tần Minh Chính khẽ gật đầu đồng ý với suy nghĩ trên của mình.

“Vậy chẳng phải chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi sao? Hắc hắc. Đi thôi.”

“Chậm đã.” Tần Minh Chính nở nụ cười quỷ dị, hướng về Tô Thiên nói: “Trước khi đi ta muốn thương lượng với Tô Thiên huynh đệ một chuyện. Không biết ngươi có thể bỏ thứ yêu thích mà nhường cho ta được không? Ta cũng rất có hứng thú với nữ tử kia.”

Sắc mặt Tô Thiên hiện lên chút sửng sốt, cuối cùng khé miệng khẽ vểnh lên, khuôn mặt vui vẻ nói:

“Đương nhiên là có thể. Một nữ tử mà thôi. Chẳng phải trong đám người kia còn có một nữ tử khác không tệ sao? Ta một, Tần huynh ngươi một. Thế nào?”

“Ha ha. Vậy liền đa tạ Tô Thiên huynh đệ.”

“Tần huynh khách khí.”

Tần Minh Chính trên thực tế là tộc nhân hoàng tộc, cảnh giới lại cao nhưng vẫn phải nhường nhịn Tô Minh ba phần đó là vì Tô gia tại Tần Minh Vương Triều có danh vọng cực lớn. Tô gia tính cả lão tổ ẩn thân nhiều năm thì có hai vị Nguyên Vương Cảnh, so với hoàng tộc thì cơ hồ là ngang bằng. Chính vì để giữ hòa khí song phương mà thường thường tộc nhân hoàng tộc đối với Tô gia cũng tương đối khách khí.

Nhóm người này sau đó lại tiếp tục theo vị trí đánh dấu trên ngọc bàn mà tìm kiếm đám người Khương Thần. Thế nhưng khi đi đến nơi thì thứ bọn họ nhận được chỉ là y phục của Khương Thần treo trên cành cây.

“Ồ…” Tần Minh Chính nhìn thấy y phục của Khương Thần, sắc mặt hơi biến, khóe miệng vểnh lên nụ cười hứng thú: “Vậy mà có thể phát hiện ra thủ đoạn của ta…xem ra đám người kia có vài kẻ không tệ.”

“Hừ…rất tốt, vậy mà dám lừa chúng ta chạy đến đây. Thật đáng giận.” Một nam tử vẻ mặt âm nhu trong đội khẽ siết tay, thanh âm hơi chút giận dữ vang lên.

“Ha ha…Không cần giận dữ tự tổn hại mình. Một đám chuột nhắt mà thôi…chung quy vẫn sẽ chạm mặt, chỉ là sớm hay muộn a.”

Tô Thiên ngoài mặt tuy không xuất hiện vẻ giận dữ nhưng trong lòng cũng tương đối ngứa ngáy khó chịu, nhất là khi nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp yêu kiều của Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều, trong bụng hắn lại bốc lên một luồng khí nóng.

Đám người Tần Minh Vương Triều sau đó liền không truy đuổi nhóm người Khương Thần nữa, dù sao dấu vết cũng đã mất, bọn họ quyết định một đường đi về phía trung tâm sơn mạch để tìm kiếm tàn tích của Thiên Ma Giáo.

“Hừ, nhìn thật ngứa mắt.”

Vừa bước qua cành cây nơi mà bạch y của Khương Thần còn đang tung bay trong gió, Tô Thiên bực mình khẽ lẩm nhẩm. Sau đó hắn không nhịn được liền vung tay phóng ra một tia kình lực hung mãnh đem bạch y xé rách.

Ngay khi chiếc áo của Khương Thần bị đánh nát, mặt đất đột nhiên xuất hiện rung động mãnh liệt. Rung động truyền lên khiến cho cả cây rừng cũng chao đảo theo. Thiên không vốn một màu xám xịt thì nay càng thêm ảm đạm.

Ầm ầm ầm!!!

Mặt đất đột nhiên nứt ra thành hình lục giác vây xung quanh đám người Tần Minh Vương Triều, mà từ khe nứt lục giác đó, từng đạo quang trụ phóng lên tận trời cuối cùng hình thành nên một quang tráo lăng trụ màu đỏ như máu đem mười tám người nọ vây nhốt ở bên trong.

Không gian bên trong lăng trụ này tương đối lớn, nó thậm chí còn bao phủ cả một vùng rừng rậm phía bên ngoài. Hiển nhiên vây khốn trận của Khương Thần xây dựng cũng tốn nhiều tâm tư. Và ý định của hắn cũng là muốn đem toàn bộ những người này vây nhốt, không cho cá lọt lưới.

“Cẩn thận!”

Từ lúc Tô Thiên đánh nát áo bào của Khương Thần đến lúc trận pháp được kích hoạt chỉ diễn ra trong vỏn vẹn vài hơi thở. Đám người Tần Minh Vương Triều này nhất thời không phản ứng kịp, toàn bộ bị khốn trận của Khương Thần vây nhốt.

“Là trận pháp.” Một người trong đội khẽ la lên.

Người này vừa dứt câu, sắc mặt những người khác liền không dễ nhìn.

“Hừ…đám người kia vậy mà lại có một tên trận pháp sư. Có lẽ chính là hắn đã nhìn ra thủ đoạn của ta để lại trên người tiểu tử nọ.” Tần Minh Chính nhíu mày, thanh âm âm trầm khẽ vang.

Ngưng mắt nhìn khốn trận trước mắt, Tần Minh Chính cũng không lấy làm lo lắng. Tuy rằng quy mô trận pháp có vẻ to lớn thế nhưng nhìn thế nào cũng không có quá nhiều uy hiếp. Chủ yếu nó khiến cho bọn họ tốn một hồi công sức để phá mở mà thôi.

“Tạo nghệ của tên kia có lẽ cũng không đến đâu.” Tần Minh Chính khẽ thở một hơi sau đó lẩm nhẩm.

“Tần huynh, ngươi có thể nhìn ra gì sao?”

“Không!” Tần Minh Chính cười đáp: “Trực tiếp oanh mở ra được. Không cần lo lắng.”

Tần Minh Chính nói đoạn liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm tinh xảo. Kiếm ra khỏi vỏ, một tia tinh quang liền theo đó lóe lên. Hàn mang từ thanh kiếm này tỏa ra khiến cho những người xung quanh đều cảm thấy rét lạnh vô cùng.

“Ta tới trước.”

“Mời Tần huynh hiển lộ thần uy.” Một vị nam tử cười nói.

Đội ngũ Tần Minh Vương Triều này tuy Tô Thiên làm dẫn đội thế nhưng trụ cột chính vẫn là Tần Minh Chính khi mà thực lực của người sau rất cao. Hiện tại có hắn trấn an tinh thần, những người khác cũng không vì bị trận pháp vây nhốt mà lấy làm lo lắng nữa.

Lại nói, đương lúc Tần Minh Chính cầm lấy thanh kiếm tỏa ra hàn khí lạnh buốt chuẩn bị đánh một kích thăm dò về phía trận pháp thì hắn cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Luồng cảm giác lạnh gáy vừa dứt, xung quanh chợt xuất hiện gió lốc.

Từng cơn gió mang theo cái lạnh buốt da buốt thịt kéo đến, mà Tần Minh Chính là người đầu tiên cảm nhận được cái buốt cắt da cắt thịt này. Cảm giác lạnh lẽo thấu xương đấy hoàn toàn khác xa với hàn khí mà thanh kiếm hắn cầm trên tay tỏa ra.

Trong lòng Tần Minh Chính bỗng chốc xuất hiện sự bất an cùng lo lắng. Mà điểm lo lắng này của hắn rõ ràng là đến từ đợt lạnh buốt thấu xương vừa thổi qua.

Phía sau, đám người Tô Thiên cũng cảm nhận được đợt rét lạnh thổi quét qua. Chẳng qua bọn họ cũng không lấy đó làm lo lắng bởi vì ai nấy đều nghĩ lạnh buốt là do Tần Minh Chính gây ra. Dù sao người kia tu luyện chính là thuộc tính băng, thanh kiếm của hắn lại là một thanh Linh cấp nguyên bảo băng thuộc tính. Hắn xuất chiêu khiến cho không khí lạnh buốt, điều này cũng không có gì cần thắc mắc.

“Tần huynh thực lực thật cao cường.” Một người trong đội khẽ cảm thán.

“Ừm. Có lẽ không bao lâu sẽ chạm tới Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong.” Kẻ khác tiếp lời: “Được hoàng tộc dốc sức tài bồi, thực lực quả nhiên không tầm thường.”

“So với ca ca ta thì chỉ kém chút xíu. Hắn cũng coi như rất ghê gớm.” Tô Thiên ngưng mắt nhìn Tần Minh Chính phía trước, khẽ nói: “Nếu như không phải ca ca ta bận bế quan đánh sâu vào Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong, vậy thì dẫn đội lần này đương nhiên sẽ là hắn.”

“Ài, nếu như không phải Tô Hoàng huynh bế quan, thực lực của đội ngũ chúng ta sẽ không hề kém hơn đám người Tuyết Quốc.”

“Tuyết Quốc ư…đám quái nhân kia thật khủng bố…chúng ta vẫn là không thể ngang sức được.” Tô Thiên lắc đầu. Mặc dù bản tính có chút háo sắc cùng bốc đồng thế nhưng hắn cũng là kẻ tự biết lấy mình.

Tổ đội Tuyết Quốc rõ ràng lấy thực lực Nguyên Linh Cảnh trung kì làm thấp nhất, nhóm người Tần Minh Vương Triều bọn họ làm sao có thể so sánh. Người kia nói như vậy cũng chỉ là để nịnh nọt hắn mà thôi.

Đương lúc những người phía sau còn đang không ngừng bàn luận thì bị thanh âm thất thanh của Tần Minh Chính làm cho giật mình.

“Tất cả lui về phía sau…có biến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK