Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Trương Nhị Huyền sau khi nghe thấy Khương Thần mỉa mai trung niên nhân đầu lĩnh, hắn cũng không nhịn được mà đá xéo đối phương mấy câu khiến cho trung niên nhân tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.Đem cơn uất nghẹn này nuốt xuống, hắn lạnh lùng nhìn Khương Thần, giở giọng đe dọa:
“Tiểu huynh đệ, Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta có Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong tọa trấn. Một Nguyên Thể Cảnh như ngươi xác định muốn đắc tội?”
“Ô, ha. Không làm gì được liền đe dọa bọn ta sao?” Trương Nhị Huyền trợn ngược mắt nhìn trung niên nhân: “Nói cho các ngươi biết, Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong không dọa sợ được bọn ta đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn đòn của Trương Nhị Huyền, không chỉ trung niên nhân mà những người phía sau hắn đều tức giận đến uất nghẹn.
“Làm sao? Có tức không? Tới đây cắn ta a.” Trương Nhị Huyền cười lớn nói.
Đoạn, hắn không ngần ngại vạch quần chổng mông về phía trung niên nhân, thanh âm mang đầy vẻ giễu cợt vang lên:
“Tới đây. Nguyên Linh Cảnh mà ta sợ sao?”
Bốp!!!
Nhìn thấy bộ dáng không coi ai ra gì của Trương Nhị Huyền, Khương Thần không nhịn được thẳng chân đá cho hắn cắm đầu xuống đất:
“Hừm. Nghiêm túc một điểm.”
Đương lúc hai bên còn mắt qua mày lại giằng co, trận pháp bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ tựa như sắp đổ vỡ.
“Vậy mà suýt nữa đem một góc trận pháp phá hư. Xem ra ba đầu yêu thú này vẫn con rất nhiều sức lực.” Khương Thần nhìn thấy góc trận pháp nơi mà ba tôn Thiên Dực Hổ đang không ngừng oanh kích kia thế mà lại yếu đi nhiều, nội tâm không nhịn được khẽ nói.
Chưa triệt để đem ba khỏa yêu đan hoàn toàn chiếm giữ, Khương Thần vẫn không dám coi thường ba tôn Thiên Dực Hổ này.
Chỉ thấy trên người Khương Thần lúc này bao phủ một tầng Hỗn Nguyên Chi Khí xanh lục. Nguyên khí xanh lục giống như từng dải lụa nhỏ, sau khi quẩn quanh thân thể Khương Thần liền lập tức phát tán ra không khí.
Không gian xung quanh lúc này đột nhiên trầm xuống. Cả khu rừng vắng lặng chỉ còn nghe thấy tiếng gầm gừ của ba tôn Thiên Dực Hổ.
Nắm tay bỗng siết chặt, phù lục lơ lửng trêu bầu trời duy trì trận pháp lúc này đột nhiên dồn lại với nhau, đem kết giới cũng thu hẹp lại.
Trận pháp dịch chuyển được Khương Thần chỉ điểm Trương Nhị Huyền bố trí trong khoảng năm mươi mét bán kính, thế nhưng trận pháp vây giết lại rộng lớn hơn rất nhiều. Lúc này, dưới sự điều khiển của Khương Thần, phần kết giới vững chắc kia dần dần thu hẹp. Mà theo kích thước của nó thu hẹp lại, màu sắc kết giới càng thêm nồng đậm. Hiển nhiên càng đậm thì độ vững chắc của nó càng gia tăng.
Vốn ba tôn Thiên Dực Hổ không ngừng oanh kích trận pháp đã khiến cho trận pháp lung lay đôi chút, thế nhưng lúc này trận pháp sau khi được Khương Thần gia trì lại, ba yêu thú gần như không thể suy chuyển nổi.
“Rơi vào Mộc Thuật Thập Bát Trận, mười mấy tên Nguyên Hồn Cảnh sung sức còn không thể phá hủy nổi, bằng vào bấy nhiêu lực lượng dư thừa của các ngươi ư?”
Trận này gọi là Mộc Thuật Thập Bát Trận. Trận pháp vây khốn địch nhân Khương Thần đã từng sử dụng lên mười mấy hai mươi vị đệ tử của Tinh Nguyệt Vương Triều. Lúc đó đám người kia gần như chưa có tiêu hao gì còn không thể thoát ra được, hiện tại ba tôn Thiên Dực Hổ trọng thương cùng mười người yếu ớt này sao có thể công phá đây.
Nếu như Mộc Thuật Thập Bát Trận lần trước do mười tám tôn mộc nhân duy trì thì hiện tại nó lại do đích thân Khương Thần thôi động mười tám lá phù lục để không ngừng hấp thu năng lượng trong phiến sâm lâm này để duy trì. Lực lượng đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lúc này, mười vị nguyên giả Tham Lang mạo hiểm đoàn nhìn thấy Khương Thần chỉ khẽ máy động tay chân liền khiến cho ba tôn Thiên Dực Hổ lâm vào khốn cùng, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vô cùng khó coi.
Mặc dù Thiên Dực Hổ đã bị bọn họ làm cho suy yếu vô cùng, thế nhưng lực lượng hiện tại nó có thể bộc phát ra không phải tùy tiện vài ba tên Nguyên Thể Cảnh là có thể vây nhốt. Vậy mà Khương Thần kia chỉ cần một cái vung tay liền có thể, điều này khiến cho đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn được mở mang tầm mắt thực lực của trận pháp sư.
“Tiểu huynh đệ, nếu như mục tiêu của ngươi đã làm ba đầu Thiên Dực Hổ này, vậy thì chúng ta chấp nhận lùi một bước, chịu thiệt thòi. Ngươi có thể hay không thả chúng ta ra ngoài.”
“Đầu ngươi bị lừa đá sao?” Trương Nhị Huyền khẽ kêu lên: “Hiện tại thả các ngươi ra, sau đó lại đến lượt chúng ta quỳ gối xin tha hay sao?”
“Ngươi…” Trung niên đầu lĩnh trợn mắt, khuôn mặt thoáng điểm giận dữ. Giây lát, hắn nhịn cơn giận này xuống, vẻ mặt hòa ái nhìn về phía Khương Thần chờ đợi đáp án của hắn.
“Thả các ngươi đương nhiên là có thể.” Khương Thần nở nụ cười, hai mắt híp lại: “Tất nhiên các ngươi cần đảm bảo với ta hai chuyện.”
“Ồ, không biết là chuyện gì?”
Trung niên nhân mỉm cười, đôi mắt vẻ ngoài hiện lên sự vui mừng cùng cảm kích, thế nhưng sâu bên trong lại ánh lên một tia ngoan độc. Mà một tia ngoan độc này lại vừa vặn bị Khương Thần phát giác ra.
Chỉ thấy khóe miệng Khương Thần nở nụ cười nghiền ngẫm, khuôn mặt lạnh lùng thoáng trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trên thực tế, dù cho trung niên nhân kia có không lộ ra một tia ngoan độc thì Khương Thần cũng không có ý định thả bọn họ ra ngoài. Dù sao đám người này nhìn vẻ bề ngoài liền biết không phải loại tốt lành gì, giết đi ngược lại lại là tạo phúc cho những người khác chạy tới đây lịch luyện.
Lại nói, trung niên nhân nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Khương Thần, hắn tưởng rằng đối phương đang suy nghĩ điều kiện, vẻ mặt hiện lên chút khinh miệt.
Hai tên tiểu tử này xem ra là con cháu thế gia mới chạy ra ngoài, không nghĩ tới lại dễ dụ dỗ đến vậy?
Trung niên nhân thầm nghĩ trong bụng. Chợt hắn nhìn về phía nhẫn trữ vật trên tay Khương Thần, ánh mắt lóe lên tia sáng. Nếu như suy đoán của hắn là đúng, vậy thì trên người Khương Thần hẳn phải có rất nhiều đồ tốt, điều này khiến cho lòng tham trong người hắn nhen nhóm bùng phát.
“Tiểu huynh đệ, không biết điều kiện của ngươi là gì.”
“Rất đơn giản. Giết chết Thiên Dực Hổ, Thiên Dực Hổ về ta, các ngươi được rời đi.” Khương Thần tủm tỉm cười: “Còn nữa, để lại toàn bộ nhẫn trữ vật.”
Đám người bị vây bên trong trận pháp nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.
Bề ngoài bọn họ mặc dù gọi là mạo hiểm đoàn thế nhưng thực chất lại là sơn tặc. Bọn hắn chuyên cướp những nguyên giả tới đây lịch luyện, ngẫu nhiên cũng sẽ được người thuê bảo vệ đi qua khu vực Vân Đoan sơn mạch.
Một đám người chuyên cướp bọc của người khác, hiện tại lại bị người khác cướp đồ, loại tư vị mới lạ này bọn họ quả thật khó có thể chịu được.
Trung niên nhân đầu lĩnh nghe được yêu cầu của Khương Thần, đôi lông mày lập tức nhíu lại. Mặc dù chủ tâm của hắn sau khi được thả ra là giết chết Khương Thần, cướp đoạt tài sản, thế nhưng nghe được loại yêu cầu của đối phương, hắn vẫn tương đối khó chịu. Giết chết Thiên Dực Hổ sau đó còn phải để lại nhẫn trữ vật, như thế có khác nào may áo cưới cho người xong sau đó còn phải đi mừng cưới đối phương.
“Tiểu bằng hữu, ngươi làm vậy có phải hay không quá tham lam đi.” Trung niên nhân khẽ nói: “Riêng ba đầu Thiên Dực Hổ này giá trị của bọn chúng đã hơn xa tài vật trên người chúng ta rồi.”
Khương Thần khẽ chớp nhẹ đôi mắt, bộ dáng mỉm cười hiền lành đột nhiên trở nên lạnh lùng, thanh âm không mang theo chút cảm xúc vang lên:
“Vậy ý của ngươi là?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Khương Thần, trung niên nhân đầu lĩnh khẽ giật mình, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Vừa rồi hắn đã bị nụ cười hiền lành vô hại của Khương Thần khiến cho lơ là mất cảnh giác mà quên đi cảm giác nguy hiểm ban đầu cảm nhận được từ trên người đối phương. Nghĩ lại điều này, trong lòng trung niên nhân nọ không hiểu thấu dấy lên sự bất an.
“Được. Nhưng làm sao ta có thể tin được nếu như làm theo yêu cầu của ngươi rồi, ngươi sẽ thả bọn ta ra.”
Khương Thần khẽ nở nụ cười, trong lòng xuất hiện cảm giác thú vị. Lời thoại này chẳng phải là lúc trước hắn đã hướng tới vị nam tử mũi ưng kia mà hỏi hay sao?
“Ta giết các ngươi giống như lấy đồ trong túi. Sau khi giết chết, nhẫn trữ vật của các ngươi vẫn về ta, Thiên Dực Hổ vẫn về ta.” Khương Thần cười nhạt nói: “Vậy các ngươi nghĩ ta nên làm thế nào để các ngươi tin ta?”
Trung niên nhân âm thầm giật mình. Bọn họ vốn là sơn tặc, thường xuyên cướp tài vật của người chạy đến sơn mạch này, thế nhưng giết người đối với bọn họ mà nói vẫn là hành động hạn chế. Vì vậy mà lời thoại thường xuyên đem ra dọa dẫm con mồi của bọn họ chính là một câu Khương Thần vừa nói, mà một câu này cũng chính là Khương Thần học được từ nam tử mũi ưng. Điều đó khiến cho trung niên nhân cảm thấy vừa có chút khôi hài vừa cảm thấy bản thân quả thật mất hết mặt mũi.
Là sơn tặc nhưng lời thoại lại bị con mồi của mình cướp mất, tư vị khó quên a!
Trung niên nhân bấy giờ mới biết được Khương Thần không phải loại con cháu thế gia ngây thơ mới trải sự đời. Ánh mắt hắn nhìn đối phương dày thêm một phần cảnh giác.
Hiện tại dù cho không tin tưởng Khương Thần thì bọn hắn cũng không còn cách nào khác. Trận pháp này quá mạnh mẽ, bọn họ không thể nào phá vỡ được. Nếu như đợi cho hồi phục thực lực đỉnh phong thì còn có cơ may phá giải được trận pháp, thế nhưng Khương Thần sẽ để cho bọn họ thời gian khôi phục hay sao?
“Được. Hi vọng tiểu huynh đệ ngươi giữ lời.” Trung niên nhân sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.
Khương Thần nở một nụ cười, hai mắt híp híp lại, một bộ dáng vô cùng hiền lành vô hại. Thanh âm chậm chậm của hắn khẽ vang:
“Người đối xử chân thật với ta, ta nhất định sẽ đối đáp chân thật.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Khương Thần, trung niên nhân lại không tự chủ được rùng mình. Hiện tại hắn rốt cuộc mới thấu, nam tử trẻ tuổi trước mặt hắn không phải loại người thiện lương gì, chính vì thế đối phương càng tỏ ra hiền lành vô hại, hắn càng có cảm giác nguy hiểm uy hiếp.
Người này…không được dùng lẽ thường để hình dung!