Người đăng: meomeo14311
Lại nói, thanh âm của lão giả giống như tảng đá ném thẳng vào mặt nước phẳng lặng, tất cả mọi người lập tức xôn xao, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kích động vô cùng. Bốn khối thạch bia đều là không khác gì bảo tàng thế nhưng chân chính đồ quý phải là truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh cường giả. Hiện tại chỉ cần có thể tham ngộ được bốn môn công pháp nguyên thuật là có thể được vị gọi là Vong Linh Tôn Giả kia truyền thụ võ công thượng thừa. Dĩ nhiên có thể tham ngộ được bốn khối bia đá kia hay không còn phải phụ thuộc vào tư chất và vận khí của từng người.“Thế nào? Chúng ta cũng tham dự chứ?” Phùng Mạc Phong ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt khi nhìn về phía linh hồn lão giả đang nhắm mắt nhập định trên thạch đài: “Truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh nha…thứ này thậm chí đến cả tông chủ cũng đỏ mắt. Nếu như chúng ta có thể giành được, đây không thể không nói chính là lập được công lớn cho tông môn.”
“Dĩ nhiên là phải tham dự rồi. Nghe nói Thiên Ma Bí Lục là một môn công pháp Vương cấp đỉnh phong. Nếu như có thể tham ngộ được, sau này tu luyện sẽ không khác gì diều gặp gió.”
Tham ngộ cả bốn thạch bia không chỉ cần có vận khí tốt mà còn cần thiên phú mạnh mẽ, rất nhiều người tuy rằng ham muốn truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh thế nhưng bọn họ vẫn là biết tự lượng sức mình. Trong số bốn bia đá thì có lẽ Thiên Ma Bí Lục là thứ tốt nhất cho nên khu vực đó đông người ngồi nhất.
“Đi, chúng ta trước thử tới nhìn qua một chút.”
Mười người sau đó liền hướng về phía bia đá có ghi chép Thiên Ma Bí Lục sau đó tìm một vị trí tốt mà ngồi xuống.
Cả gian thạch điện lúc này rơi vào trầm lặng một cách đáng sợ. Từng luồng thần thức liên tục đảo qua những tấm thạch bia sau đó đem tin tức ở trên đó quay trở lại não hải của chủ nhân. Mà phần lớn người ở đây đều cố gắng tìm hiểu ý nghĩ của những vặn tự cổ đến mức đổ mồ hôi, nhíu lông mày.
“Hừ…thiên phú đều không đạt.” Ma Thiên Tiếu ngồi xếp bằng trên thạch đài, vẻ mặt lãnh đạm đảo qua đám người phía dưới, thanh âm than thở khẽ vang lên trong cổ họng.
Chợt, ánh mắt hắn đảo qua một hồi sau đó liền dừng lại ở vị trí Khương Thần cùng Bạch U Cơ, vẻ mặt hiện lên ngạc nhiên vô cùng. Nơi kia bộ dáng của hai người nọ hết sức bình thản cười nói với nhau mà không hề bị sức hấp dẫn của công pháp, bí tịch làm cho sốt sắng tu luyện.
“Lại còn có hai tên tiểu bối không coi bảo bối tốt là cái gì sao?” Ma Thiên Tiếu khẽ lắc lắc đầu.
Phía bên kia, Bạch U Cơ sau khi nhìn qua một lượt tấm thạch bia có ghi chép Thiên Ma Bí Lục, sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ kì quái. Nàng quay sang Khương Thần, mày liễu khẽ nhíu, thanh âm như muỗi kêu vang lên:
“Sư đệ, ngươi có nhận ra…?”
“Sư tỷ ngươi thật mẫn tuệ. Dĩ nhiên nhanh như vậy đã có thể hiểu ra Thiên Ma Bí Lục.” Khương Thần nhìn thấy vẻ mặt của Bạch U Cơ liền đoán ra nàng đã lần mò ra chút gì đó trên thạch bia, sắc mặt hắn không khỏi hiện lên sự hân thưởng, mỉm cười cưng chiều nói.
“Ngươi hiểu được hết?” Bạch U Cơ mở lớn hai mắt, thanh âm càng là đè thấp xuống mà nói.
“Ừm…kỳ thực công pháp này được ghi chép mười phần trên thạch bia, một nửa dùng văn tự cổ, một nửa dùng phù văn.” Khương Thần tủm tỉm cười: “Kẻ nào có thể đọc hiểu được văn tự cổ liền không khác gì đọc một cuốn sách. Ngược lại ai tinh thông phù văn thì có thể từ trên phù văn cảm ngộ được chân ý của công pháp.”
Nói đến đây, ánh mắt cưng chiều của hắn không khỏi liếc nhìn khuôn mặt còn đang chưa hết ngạc nhiên của Bạch U Cơ, thanh âm nhẹ nhàng khẽ thổi vào bên tai nàng:
“Sư tỷ ngươi có lẽ là dùng tạo nghệ phù văn của mình để tìm hiểu nghĩa trên thạch bia đi?”
“Ừm? Chảng lẽ ngươi không phải?”
Khương Thần cười cười sau đó liền dùng tinh thần lực truyền âm cho Bạch U Cơ vừa giảng sơ qua về ý nghĩa của văn tự cổ, vừa lại giảng cho nàng về Thiên Ma Bí Lục. Tuy rằng hắn không tìm hiểu sâu về công pháp này thế nhưng hắn tin chỉ cần giảng sơ qua là Bạch U Cơ có thể hiểu rõ ngọn ngành. Bởi lẽ mấu chốt vận hành công pháp vẫn cần hiểu được sự ảo diệu ở nửa khắc họa phù văn của thạch bia.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khương Thần, sau khi hắn giảng qua một lượt ý nghĩa của Thiên Ma Bí Lục, Bạch U Cơ lập tức rơi vào trạng thái đốn ngộ. Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể bắt đầu điều động sau đó dần sản sinh ra cộng hưởng với Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh.
Động tĩnh Bạch U Cơ gây ra không tính lớn nhưng cũng kinh động không ít người. Không ít ánh mắt nhìn về phía nàng, sâu trong mắt hiện lên sự kinh nghi bất định.
“Tốc độ này…”
“Tốc độ thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí thật khủng bố…chẳng lẽ nàng ta đã tham ngộ ra Thiên Ma Bí Lục?”
“Không hẳn. Kẻ kia vừa rồi chẳng phải cũng tự xưng là tham ngộ được Thiên Ma Bí Lục sao? Hắn cũng không gây ra động tĩnh như vậy.”
Rất nhiều người lúc này nhìn về phía nam tử ban đầu tự xưng là đã tham ngộ được Thiên Ma Bí Lục, mà hắn vẻ mặt cũng hiện lên chút xanh trắng. Hắn quả thật là tham ngộ được, nhưng kia cũng chỉ là một đoạn đầu xuất hiện mấy phù văn hắn lờ mờ nhận ra, còn đoạn sau như thế nào thì hiện tại hắn vẫn còn đang nghiên cứu thêm. Chính vì thế khi nhìn thấy Bạch U Cơ đang thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí điên cuồng, mà cách vận hành tương đối giống với mô tả trong Thiên Ma Bí Lục, người này không khỏi sinh ra một luồng ghen ghét chi ý.
“Ồ…”
Ngồi trên thạch đài, Ma Thiên Tiếu liếc nhìn Bạch U Cơ, ánh mắt hiện lên sự hân thưởng. Thế nhưng ánh mắt hắn càng thêm hứng thú hơn với thân ảnh nam tử bạch y ngồi bên cạnh Bạch U Cơ, chính là Khương Thần. Đoạn nói chuyện của Khương Thần cùng Bạch U Cơ vừa rồi vừa vặn chính là lúc Ma Thiên Tiếu trước đó đang nhìn cả hai. Hắn nhớ lúc đó Bạch U Cơ vẫn còn chưa có vẻ gì là thông hiểu công pháp, thế nhưng sau khi trò chuyện với Khương Thần, nàng lại gây ra động tĩnh lớn đến vậy. Nói chuyện này nói không có liên quan đến Khương Thần, hắn không tin.
Huống hồ, hiện tại vẻ mặt của Khương Thần hết sức bình thản giống như hắn đã đoán được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, điều này càng làm tăng tính tò mò cùng khơi gợi sự hứng thú về Khương Thần trong lòng Ma Thiên Tiếu.
“Hai hạt giống không tệ. Tiểu nữ oa kia tinh thần lực tương đối mạnh…mà tên gia hỏa kia trên người cũng mang theo một cỗ cảm giác cao cao tại thượng, thần thần bí bí.…khà khà, rất hợp với lão đầu ta.”
Phanh phanh phanh!!!
Hỗn Nguyên Chi Khí điên cuồng đổ về người Bạch U Cơ cho đến khi nàng hoàn thành một vòng tu luyện, động tĩnh mới khép lại. Vẻ mặt Bạch U Cơ hiện lên vui mừng hướng về phía Khương Thần, miệng muốn nói gì đó thế nhưng lại bị hắn ra hiệu cho dừng lại.
Nhận được ánh mắt khích lệ của Khương Thần, Bạch U Cơ dưới cái nhìn tò mò của người xung, liền đứng dậy lặng lẽ đi tới tấm thạch bia tiếp theo. Mà bên cạnh nàng đương nhiên không thể thiếu được hình bóng của Khương Thần.
Hai người cứ thế tiến tới tấm thạch bia thứ hai có ít người ngồi sau đó chậm rãi tìm hiểu áo nghĩa ảo diệu của nguyên thuật.
Tấm bia đá này theo lời của Ma Thiên Tiếu thì có ghi chép nguyên thuật Thiên Ma Toái Thiên Chỉ, là một môn Vương cấp trung cấp nguyên thuật. Không thực sự là nguyên thuật cao đẳng của Thiên Ma Giáo nhưng khi phối hợp với Thiên Ma Thể thì lại là một thứ vũ khí chết người.
Một ngày chậm rãi trôi qua, trong thạch điện càng lúc càng có thêm người, mà số người có thể tham ngộ được ý nghĩa của bia đá cũng không có một ai. Một số người tuy đã lờ mờ lần mò ra một chút ý nghĩa nhưng mà để có thể gây ra động tĩnh lớn như Bạch U Cơ thì vẫn còn kém xa.
Trong thời gian này, Ma Thiên Tiếu thỉnh thoảng lại đem theo ánh mắt dò xét nhìn về phía Khương Thần cùng Bạch U Cơ. Nhìn thấy bọn họ một mực yên lặng quan sát thạch bia, trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút buồn cười.
“Có lẽ là trùng hợp đi.”