Người đăng: meomeo14311
“Rốt cuộc đã tới cửu trọng đỉnh phong.”Trong một gian phòng gỗ nhỏ phát ra một đạo thanh âm trầm thấp. Thanh âm này vang lên kèm theo một đạo trọc khí được thổi ra.
Trọc khí vất vưởng trong gian phòng cuối cùng tan vào không khí. Trên giường, một vị nam tử mặc trường bào màu xám nhẹ nhàng đứng dậy.
Thời điểm hắn vươn vai lắc mình, xương cốt liền vang lên những thanh âm rắc rắc. Khuôn mặt nam tử lúc này cũng hiện lên vẻ thoải mái.
“Đi xem một chút tên mập kia buôn bán thành dạng gì.”
Người kia chính là Khương Thần, hắn nói đoạn liền bước ra khỏi phòng nhỏ. Gian phòng gỗ nhỏ vì thế lại trở lại yên tĩnh như lúc trước.
Tại trước của nhà Trương Nhị Huyền lúc này đứng rất đông người. Trong số đó có chín phần đều là các nữ đệ tử. Tất cả đề hướng về phía cửa phòng Trương Nhị Huyền, ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong.
“Ồ…hình như hắn ra rồi.” Một vị nữ tử nhìn thấy cánh cửa động, nàng lập tức lên tiếng.
Vừa dứt lời, Trương Nhị Huyền từ trong nhà chậm chậm bước ra. Khuôn mặt vẫn còn đang hằn những vết đỏ chằng chịt, hai mắt lơ mơ, đầu tóc rối bù xù. Nhìn thế nào cũng thấy hắn giống như vừa mới tỉnh dậy.
Hiện tại mặt trời đều lên đến đỉnh, tên mập này mới tỉnh giấc. Tài ngủ này quả thật có thể đem đi khiêu chiến cả Đại Thiên Nguyên Giới.
Lại nói, Trương Nhị Huyền nhìn thấy bên ngoài nhiều người, hắn chép chép miệng, hai mắt chớp chớp không nói gì.
Thời điểm lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, có lẽ hắn còn chuẩn bị tươm tất một phen, thế nhưng lâu dần thành quen, thậm chí hiện tại vừa ngủ dậy chưa kịp sửa soạn, Trương Nhị Huyền hắn cũng không ngại gặp người.
“Trương sư đệ…hôm nay ngươi nhất định phải bán nhiều hơn hôm qua a.”
“Trương sư huynh, sư muội đợi ngươi từ hôm qua, hôm nay nhất định phải bán Dưỡng Nhan Linh Dịch cho chúng ta nha.”
Một vài vị nữ tử không ngừng ném mị nhãn về phía Trương Nhị Huyền khiến cho hắn không khỏi buồn nôn.
Loại trường hợp này lúc trước làm sao có cơ hội rơi trên đầu hắn. Thậm chí hắn chạy tới đâu mấy vị sư tỷ muội này còn trốn hắn như trốn ôn dịch. Hiện tại hắn buôn bán Dưỡng Nhan Linh Dịch bọn họ liền chạy tới không ngừng nịnh nọt. Điều này quả thật khiến cho hắn nhìn ra được bộ mặt của một số người.
Trong số những nữ tử đứng ở đây, Trương Nhị Huyền hắn chỉ chú ý duy nhất tới một vị nữ tử. Vị này dáng người ma quỷ, khuôn mặt vũ mị là nhân vật có số má trên Ngoại Môn Bảng đồng thời là nữ thần trong lòng rất nhiều nam đệ tử.
Cách đây vài năm, thời điểm Trương Nhị Huyền mới gia nhập tông môn đã đem lòng yêu mến vị nữ tử kia. Hắn thậm chí không tiếc bất cứ thứ gì, ngày nào cũng tặng nàng các loại linh dược quý.
Chẳng qua vị nữ tử kia tầm mắt cao. Trong mắt những vị đệ tử khác, nàng chính là nữ thần, làm sao có thể qua lại với Trương Nhị Huyền đây.
Khi đó nàng cũng chỉ lợi dụng hắn để chuộc lợi. Đến khi Trương Nhị Huyền phát hiện ra bộ mặt của nàng, lúc đó nàng cũng đã cười nhạo hắn là cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga.
Cú sốc này đối với Trương Nhị Huyền cũng không hề nhỏ. Hắn lúc đó liền không tin tưởng bất cứ vị nữ tử nào nữa. Bản thân cũng lâm vào sa đọa hết ăn lại ngủ, cuối cùng mới béo như bây giờ.
Mấy ngày nay bán Dưỡng Nhan Linh Dịch, Trương Nhị Huyền cố ý bắt mọi người xếp thành ba hàng sau đó sẽ tiến hành bốc thăm bán cho từng hàng một. Lần nào hắn cũng cố ý giờ trò để né tránh hàng người của vị nữ tử kia. Điều này khiến cho vị kia chờ đợi trước cửa nhà hắn mấy ngày vẫn chưa sở hữu được Dưỡng Nhan Linh Dịch.
Lại nói, vị nữ tử kia gọi là Liễu Thanh Mi. Nàng gia nhập Linh Vân Tông đã được vài năm. Hiện tại thực lực Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong xếp thứ mười một trên Ngoại Môn Bảng.
Vừa xinh đẹp thực lực lại cao, nàng sớm đã trở thành tâm điểm trong mắt đám nam đệ tử. Thậm chí không ít hội nhóm được lập ra đều là người hâm mộ của Liễu Thanh Mi này.
Dạo gần đây, trong tông môn xuất hiện một loại linh dịch làm đẹp gọi là Dưỡng Nhan Linh Dịch. Nghe đồn đối với việc làm đẹp rất có hiệu quả. Lúc đó Liễu Thanh Mi còn khinh thường không tin.
Thế nhưng nhìn giá trị nhan sắc của các tỷ muội trong tông môn không ngừng tăng lên, lượng người hâm mộ nàng cùng với đó giảm sút, sự đố kị trong mắt nàng dần hiện rõ. Bởi vậy dù biết người bán là Trương Nhị Huyền, nàng vẫn cắn răng chạy đến mua. Vạn phần không ngờ người này qua mấy hôm đều chơi xỏ nàng điều này khiến cho nàng có chút không vui.
“Xem ra các vị sư huynh đệ tỷ muội đã không đợi được nữa.” Trương Nhị Huyền nhìn thấy đám huynh đệ đồng môn đã không đợi được nữa, thanh âm như lợn bị chọc tiết của hắn lúc này vang lên.
Dứt lời, Trương Nhị Huyền xuất từ trong nhẫn trữ vật một chiếc bàn gỗ. Bên trên bàn gỗ bày ra hai mươi bình Dưỡng Nhan Linh Dịch.
“Đây là số Dưỡng Nhan Linh Dịch cuối cùng trong người ta. Ngày mai mới có thể lấy thêm hàng. Hi vọng các vị thông cảm.”
“Trương sư huynh, ta đã đợi từ hôm qua đến giờ, hi vọng ngươi có thể bán cho ta một lọ a.” Một vị tiểu sư muội khuôn mặt non nớt hướng về phía Trương Nhị Huyền khẽ nói.
“Ồ, vị tiểu sư muội này ta nhận ra.” Trương Nhị Huyền nói: “Được rồi, ngày hôm nay liền bán cho ngươi.”
Giá của Dưỡng Nhan Linh Dịch sớm đã được đẩy lên hai trăm Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm một lọ. Thế nhưng sức hút của nó đối với nữ tử quả thật quá lớn. Mấy vị nữ đệ tử trong tông môn kia sẵn sàng bỏ công sức làm nhiệm vụ chỉ để mua được một lọ Dưỡng Nhan Linh Dịch từ chỗ Trương Nhị Huyền.
Mặc dù dùng một lọ hiệu quả có thể không được tối ưu so với dùng liên tục, thế nhưng đây cũng có thể chậm quá trình lão hóa trong một hai năm. Nữ tử các nàng làm sao có thể từ chối được đây.
Hai mươi lọ Dưỡng Nhan Linh Dịch cuối cùng sau một hồi tranh đoạt cũng được bán hết.
Thu về lượng lớn Hỗn Nguyên Thạch, Trương Nhị Huyền cười cơ hồ không mở được mắt. Đương lúc hắn còn đang vui vẻ tưng bừng, một lượng lớn đệ tử mặc cùng một loại trang phục chạy tới.
“Người của Chấp Pháp Đường.”
“Bọn họ tới đây làm gì?”
“Nhìn trận thế này dường như hướng tới Trương Nhị Huyền thì phải?”
Đám đông nhìn thấy đệ tử của Chấp Pháp Đường đi tới, ai nấy đều sợ hãi né tránh sang một bên sợ rước phải phiền phức không đáng có.
“Trương Nhị Huyền, Chấp Pháp Đường có lệnh bắt giữ ngươi.” Một vị nam tử đầu lĩnh Chấp Pháp Đường đệ tử bước tới, giơ ra ấn phù quát lên một tiếng.
Trương Nhị Huyền nhìn thấy ấn phù, nội tâm thầm hô hỏng. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố giữ vẻ trấn tĩnh nói:
“Không biết...không biết Chấp Pháp Đường bắt giữ ta vì nguyên nhân gì?”
“Ngươi ăn cắp dược phương luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch sau đó số lượng lớn sản xuất hòng trục lợi. Lão bản của Vân Nguyệt phường thị Vân Nguyệt Thành đã đem chuyện này báo cáo lên tông môn.” Nam tử đầu lĩnh kia hừ lạnh nói.
“Không thể nào.” Trương Nhị Huyền nghe thấy nam tử đầu lĩnh kia nói mình ăn trộm dược phương luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch, liền nhảy dựng lên phản đối.
“Chuyện này không phải do ngươi nói là được.” Nam tử đầu lĩnh Chấp Pháp Đường đệ tử lạnh lùng đáp: “Bắt hắn tới Chấp Pháp Đường.”
Đương lúc Trương Nhị Huyền định phản kháng, hắn nhìn thấy Khương Thần đứng ở góc khuất ra hiệu an tâm. Bấy giờ tên mập này mới đưa tay chịu trói, để cho người của Chấp Pháp Đường dẫn đi.
“Thú vị…” Đứng tại một góc hẻo lánh, khóe miệng Khương Thần khẽ nhếch lên, thanh âm tràn ngập hứng thú lúc này nhẹ vang: “Để xem kẻ nào dám đoạt chén cơm của lão tử.”
Dứt lời, hắn đưa tay khẽ miết chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo trên tay.
Nhẫn trữ vật này chính là thứ mà Bạch U Cơ cho hắn lúc trước. Bên trong còn có một đạo truyền tin phù có thể thông tri nàng bất cứ lúc nào. Đây là Bạch U Cơ đề phòng Khương Thần tại ngoại môn có chuyện không thể giải quyết được cho nên đặc biệt giao cho hắn.
Chuyện xảy ra với Trương Nhị Huyền hiện tại trên thực tế Khương Thần có thể giải quyết được. Thế nhưng muốn cho chuyện này trót lọt, hắn vẫn phải dựa vào danh tiếng của La Chinh để đè ép đám người Chấp Pháp Đường. Đối với việc dựa hơi La Chinh, hắn vẫn thích trực tiếp đem nhân chứng sống đến giải quyết hơn.
Sau khi phát ra truyền tin phù, Khương Thần một mạch chạy tới Chấp Pháp Đường tránh cho tên Trương Nhị Huyền kia chịu đựng nỗi đau da thịt.
…
Khoảng sân rộng trước Chấp Pháp Đường lúc này tụ tập rất đông người, phần lớn là các đệ tử chạy tới xem náo nhiệt. Số còn lại là những người lúc trước đã mua Dưỡng Nhan Linh Dịch từ chỗ Trương Nhị Huyền, lúc này muốn nhìn xem chuyện Trương Nhị Huyền ăn cắp có phải sự thật.
Trương Nhị Huyền lúc này bị đệ tử Chấp Pháp Đường trói trên một cây cột đá giữa trời nắng. Đối diện với hắn là trưởng lão đoàn cùng với một vài vị chấp sự. Bên cạnh bọn họ còn xuất hiện một vị trung niên bụng phệ.
Người này tên là Tiết Khiêm, là đại lão bản của Vân Nguyệt Phường thị. Hắn chính là người đã chạy tới Linh Vân Tông cáo trạng Trương Nhị Huyền ăn cắp dược phương của Dưỡng Nhan Linh Dịch.
Chuyện đệ tử tự luyện chế đan dược, dược dịch để buôn bán trong tông môn, cao tầng tông môn không ngăn cản, thậm chí còn có khuyến khích. Bởi vậy cho nên chuyện buôn bán Dưỡng Nhan Linh Dịch mới được tiến hành thuận lợi đồng thời không có đệ tử nào dám chạy tới náo loại cướp đoạt.
Thế nhưng hiện tại có người chạy tới cáo trạng đệ tử ăn trộm đan phương chưa được công bố, lại còn tự ý luyện chế để buôn bán trục lợi, điều này không thể không nói khiến cho trưởng lão đoàn tức giận. Đây chính là việc làm khiến cho thanh danh tông môn tổn hại. Chính vì thế cho nên Trương Nhị Huyền hiện tại mới bị trói giữa trời nắng như thế kia.
Bên phía Chấp Pháp Đường, vẫn là Hoàng Biên trưởng lão đứng ra, hướng về phía Trương Nhị Huyền hỏi tội:
“Trương Nhị Huyền, ngươi đã biết tội của mình?”
“Khởi bẩm trưởng lão, ta hoàn toàn vô tội. Không có chuyện ăn cắp dược phương tự ý luyện chế.” Trương Nhị Huyền hướng về phía Hoàng Biên trưởng lão, hùng hồn tuyên bố.
Hắn biết được Khương Thần là đệ tử kí danh của trưởng lão nội môn đồng thời rất được nhân gia yêu quý. Hiện tại lại đạt được ánh mắt an tâm của Khương Thần, hắn cơ hồ không sợ hãi điều gì cả.
Có đại thế lực chống lưng, Trương Nhị Huyền hắn chẳng lẽ lại còn phải sợ mấy tên tôm tép nhãi nhép Vân Nguyệt phường thị kia sao?
“Tiểu huynh đệ. Vân Nguyệt phường thị bọn ta thời gian trước đột nhiên có kẻ trộm đột nhập. Dược phương Dưỡng Nhan Linh Dịch do một vị luyện đan sư của phường thị vừa mới nghĩ ra theo đó không cánh mà bay. Sau đó liền rộ ra huynh đệ ngươi buôn bán Dưỡng Nhan Linh Dịch. Chuyện này không tìm tới huynh đệ ngươi thì tìm tới ai.” Tiết Khiêm kia hướng về phía Trương Nhị Huyền không nhanh không chậm nói.
Bên cạnh Tiết Khiêm còn có một vị trung niên khác to béo không kém. Người này chính là quản sự của Vân Nguyệt phường thị mà lần trước đám người Khương Thần đã tới mua đan dược chữa thương. Người này gọi là Dương Ninh.
Hắn nhìn về phía Trương Nhị Huyền lắc đầu nói:
“Trương huynh đệ, thời gian trước ngươi chạy tới Vân Nguyệt phường thị đề nghị mua linh dược số lượng lớn, ta còn thấy làm kì lạ đây. Không ngờ ngươi lại chạy tới chính nơi ngươi ăn trộm dược phương, mua dược liệu về luyện chế. Đây quả thực là chuyện cười lớn a.”
“Ta nhổ vào. Họ Tiết, họ Dương kia, hai người các ngươi ngậm máu phun người.” Trương Nhị Huyền không chút khách khí nói: “Chắc chắn các ngươi nhìn thấy sinh ý của Trương đại gia rất tốt cho nên muốn cướp đoạt công lao của người khác a.”
Bị Trương Nhị Huyền không khách khí chửi như vậy, Tiết Khiêm cùng Dương Ninh sắc mặt có chút khó nhìn. Tiết Khiêm hướng về phía Hoàng Biên nói:
“Hoàng Biên trưởng lão, làm sao Linh Vân Tông lại có tên đệ tử vô pháp vô thiên như vậy.”