Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Khương Thần sau khi rời khỏi phòng liền lập tức hướng về một phương mà bỏ chạy. Không qua bao lâu, hắn chợt tìm thấy một tòa tiểu sơn cốc nhân tạo được xây dựng ở một góc trang viên Bạch gia.

Tiểu sơn cốc nhỏ gọn nhưng vô cùng đẹp mắt. Một sơn cốc bình thường có gì, tiểu sơn cốc này đều có thứ đó. Cây cối, núi non, hồ nước, thậm chí có cả một cái thác nước. Phía trên là một vách đá nhân tạo không phải quá cao, chỉ khoảng hai mươi mét được xây dựng. Nơi đó còn có một thác nước nhỏ nhỏ đang chảy vào một cái hồ trong suốt làm nổi lên một tầng sương nhàn nhạt.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Khương Thần còn nhìn thấy mấy đuôi cá dưới hồ đang chậm chạp bơi lội. Cực kỳ khó thấy được đấy là bên cạnh hồ còn có vài cọng hoa rất dài đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Không nghĩ tới Bạch gia lại tại nơi này cho xây dựng một tiểu sơn cốc đẹp mắt thơ mộng như vậy.

Không chút do dự, Khương Thần quát lên một tiếng sau đó nhảy xuống nước. Đem thất khiếu phong bế sau đó tự mình chìm xuống đáy hồ. Muốn dùng nước lạnh để làm thanh tỉnh đầu óc đồng thời làm dịu đi tà hỏa trong người.

Thời điểm chìm xuống đáy hồ, trong đầu Khương Thần không khỏi tái hiện những gì mới xảy ra tối nay, thậm chí thân thể yêu diễm mê người của Bạch U Cơ cũng hiển hiện trong đầu hắn, bất quá lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại. Một đôi con mắt lạnh lùng hờ hững cũng vừa mở trừng ra dưới đáy hồ mặc kệ cho nước hồ chảy tới đau xót.

Sau một phen nghĩ ngợi, hắn đoán gây ra hiện trạng của bản thân lúc này chính là lúc tiếp xúc thân thể với Bạch Diễm Cơ. Rất có thể mùi hương kỳ lạ hắn ngửi thấy lúc đó chính là tác nhân. Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, mà hắn cũng không có thời gian đi xác nhận tính chân thực của việc này, sau này ít tiếp xúc với nữ nhân kia một chút thì càng tốt, miễn cho Bạch U Cơ sinh khí.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Khương Thần quyết định đem toàn bộ những chuyện ngày hôm nay đá bay khỏi đầu. Thân thể chậm rãi thả lỏng, tâm thần cũng dần dần trở lại bình ổn. Thân thể của hắn lúc này chậm rãi nổi lên mặt nước.

Khương Thần không vội trở về, hắn cứ thế nhắm lại hai mắt thả cho thân thể trôi nổi trong hồ, toàn bộ khí tức thu liễm lại, bản thân rơi vào trạng thái hoàn toàn hòa hợp với thiên địa, giống như là một món đồ vật không có sinh mệnh khí tức.

Khương Thần thả trôi thân thể một hồi lâu thì Bạch U Cơ tìm đến, nàng không trực tiếp làm phiền hắn, mà hắn cũng không hề nhận ra nàng đã tới. Cả hai người cứ như thế, Bạch U Cơ ngồi tại bên mép hồ, vẻ mặt bình bình đạm đạm nhìn lấy Khương Thần với đôi mắt yêu thương. Bên kia Khương Thần vẫn mặc kệ cho thân thể trôi nổi như xác chết.

Qua một hồi lâu, hắn mới khẽ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt thâm sâu âm trầm nhìn lên vầng trăng đang treo cao trên bầu trời. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của hắn tạo nên một khung cảnh huyền diệu, điều này khiến cho Bạch U Cơ ngồi ở bên hồ không khỏi ngẩn người một phen.

Hồ nước không sâu, thời điểm Khương Thần đứng vững dưới đáy hồ, mực nước cũng chỉ chạm đến ngực của hắn mà thôi. Sau khi lắc đầu một lần nữa đem toàn bộ bọt nước trên mặt thanh tẩy, Khương Thần quay đầu chuẩn bị trở về phòng. Lúc này hắn chợt chú ý tới Bạch U Cơ đã ngồi ở mép hồ từ lúc nào. Hiện tại nàng đang dùng một đôi mắt hết sức hiền dịu mà nhìn lấy hắn. Phát hiện ra hắn nhìn mình, khuôn mặt của nàng không khỏi hiện lên chút mất tự nhiên. Hai ráng mây hồng chậm rãi xuất hiện, bất quá trong đêm tối, nét ửng hồng này khó có thể bị phát hiện.

Nhìn Khương Thần từ dưới hồ nước chậm rãi tiến lại gần, Bạch U Cơ nhất thời không biết nói gì, bản thân chỉ có thể yên lặng mà nhìn lấy hắn. Đối diện với nàng, Khương Thần cũng không biết nên mở lời như thế nào. Theo bản năng hắn cứ thế chậm rãi tiến lại gần nàng.

Thời điểm Khương Thần tới gần Bạch U Cơ, một người dưới hồ, một người ngồi trên bờ, bốn mắt nhìn nhau im lặng một hồi lâu không biết nên nói gì.

“Sư tỷ.”

“Thần.”

Hai người sau một khoảng thời gian im lặng thì đều lên tiếng. Mà thời điểm bọn họ lên tiếng cơ hồ là cùng với nhau. Cả hai đều thoáng điểm ngạc nhiên, khuôn mặt hiện lên chút buồn cười.

“Ngươi nói đi.”

“Sư tỷ nói đi.”

Lại một lần nữa đồng thanh, lúc này Bạch U Cơ đã không nhịn được mà che miệng cười. Song đồng híp thành nguyệt nha, bộ dáng vui vẻ đáng yêu vô cùng.

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Khương Thần đoán chừng nàng đã bình thường trở lại sau chuyện vừa rồi, lúc này hắn mới nghiêm lại sắc mặt, dùng thanh âm trầm trầm nhẹ nhàng mà nói:

“Sư tỷ, ta xin lỗi.”

Cùng với lời xin lỗi là cái cúi đầu thập phần chân thành của Khương Thần. Hiển nhiên đối với hành động ngang ngược mới xảy ra kia, hắn quả thật rất là ân hận.

Đối mặt với bộ dáng này của Khương Thần, Bạch U Cơ chỉ khẽ nở nụ cười. Tuy rằng vẻ mặt hơi chút xấu hổ khi nghĩ đến cảnh bản thân đã khỏa thân trước mặt hắn, thế nhưng nghĩ sâu hơn, nàng lại lấy đó làm niềm vui. Dù sao Khương Thần đối diện với nàng đều khó có thể khống chế được con thú trong người mình, điều này đại biểu nàng rất hấp dẫn hắn. Với một nữ nhân, bản thân có thể hấp dẫn người khác đương nhiên là một thành tựu, mà đó còn là người mà mình thương yêu, vậy thì không gì tuyệt vời hơn rồi.

Mặc dù vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt nàng vẫn phải cố tỏ ra trấn định. Nàng im lặng một hồi không nói khiến cho Khương Thần tưởng rằng nàng không tha thứ cho hắn, lúc này hắn chậm rãi đi sát lại mép hồ, cầm lấy bàn tay không xương của nàng, nói tiếp:

“Sư tỷ yên tâm, ta hứa sẽ không có lần thứ hai.”

“Ai cần ngươi hứa điều đó.” Bạch U Cơ khẽ gắt, khuôn mặt vốn hơi chút phiếm hồng lúc này đỏ bừng, mà dưới ánh trăng mờ ảo, nàng bởi vì thế mà hiện ra càng thêm kiều diễm ướt át.

Khương Thần thoáng chút giật mình, thời điểm hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm ướt át này, ngẫm lại lời Bạch U Cơ vừa nói, vẻ mặt Khương Thần cũng ngây ngốc.

“Sư tỷ…ngươi…”

Nàng nói vậy không lẽ là muốn có lần thứ hai?

Đầu óc Khương Thần không khỏi một trận mơ hồ. Mà nhìn hắn ngây ngốc một chỗ, Bạch U Cơ dường như đoán được hắn nghĩ gì, vẻ mặt lại hiện lên hờn dỗi.

“Thần, không được nghĩ ngợi lung tung.”

Khương Thần thầm cười khổ trong lòng, đầu khẽ gật.

Lúc này, Bạch U Cơ ở trên bờ liền để ý thấy năm dấu tay đỏ bừng trên má Khương Thần, bàn tay liền không nhịn được mà giơ ra chậm rãi vuốt ve.

“Đau không?”

Khương Thần thuận thế đưa tay lên ôm lấy mu bàn tay nàng, áp bàn tay nàng thật chặt lên má, tận hưởng cảm giác mềm mại không xương của ngọc thủ giai nhân. Hắn khẽ lắc đầu không nói gì.

“Ngốc tử, ngươi có giận ta không?”

Khương Thần lại lần nữa lắc đầu không nói gì.

“Thật xin lỗi, ta chưa chuẩn bị tốt.” Thanh âm Bạch U Cơ giống như muỗi kêu vang lên trong cổ họng.

Đoạn, nàng khẽ cúi mình ôm lấy đầu Khương Thần, một bộ vuốt ve yêu thương, tình ý dạt dào.

“Sư tỷ, không phải lỗi của ngươi. Đều là do ta không khống chế được cảm xúc.”

Thanh âm trầm trầm của Khương Thần chậm rãi vang lên. Lúc này, hắn nhắm lại đôi mắt tận hưởng cảm giác ôn nhu hương. Bởi vì hắn đứng dưới hồ, Bạch U Cơ lại cúi mình ôm lấy đầu hắn cho nên một bên hắn giống như gối đầu lên ngực nàng. Một luồng cảm giác mềm mại êm ấm lại vô cùng đàn hồi xuất hiện. Bất quá trong lòng Khương Thần lúc này hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không xuất hiện một chút suy nghĩ xấu xa nào.

Hai người cứ như vậy ôm nhau. Ánh trăng trên bầu trời lúc này như chứng giám cho tình yêu của bọn họ. Dưới ánh trăng là một khung cảnh thơ mộng, yên bình, thập phần trang nhã.

Chậm rãi buông ra Khương Thần, Bạch U Cơ lúc này một tay vén lên lọn tóc trước mặt, một bên nhẹ giọng hỏi.

“Thần, lúc trước ngươi làm sao có thể phát hiện ra tỷ tỷ.”

“Sư tỷ thật muốn biết sao?” Khương Thần khẽ nở nụ cười.

“Đương nhiên rồi.” Bạch U Cơ gật đầu đáp.

Chỉ thấy Khương Thần câu lên ngón tay ra hiệu cho Bạch U Cơ lại gần. Sau khi kề sát miệng vào tai nàng, Khương Thần mới nói ra lý do nhận ra Bạch Diễm Cơ giả mạo, thuận tiện còn cắn nhẹ lên vành tai của mỹ nhân một cái khiến cho nàng không khỏi khẽ kêu lên một tiếng kiều mị.

“Lưu manh.” Bạch U Cơ khẽ đánh lên vai Khương Thần, vẻ mặt tràn đầy hờn dỗi.

Bên kia, Khương Thần chỉ tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt xấu hổ của Bạch U Cơ:

“Ta nói là sự thật.”

“Không nói dối?” Bạch U Cơ có chút không xác định, khẽ hỏi lại.

“Ừm…” Khương Thần vân vê cằm, ánh mắt khẽ đảo qua đôi ngọc phong căng tròn của Bạch U Cơ, bởi vì thấm nước mà lúc này đôi nhũ hoa lộ ra cực kỳ đẹp mắt.

“Ngươi…ngươi nhìn đi đâu?”

“Sư tỷ chẳng phải muốn biết ta có nói dối hay không sao? Ta cũng cần kiểm tra lại a.”

Số là vừa rồi Bạch U Cơ muốn biết Khương Thần làm cách nào có thể phát hiện ra Bạch Diễm Cơ giả danh nàng, Khương Thần liền nói là ngực của Bạch Diễm Cơ nhỏ hơn. Chính vì vậy mới gây ra tràng cảnh Bạch U Cơ vừa xấu hổ vừa vui vẻ như hiện tại.

Rõ ràng Bạch Diễm Cơ yêu mị tận xương, quyến rũ mê người, Bạch U Cơ thậm chí còn tự nhận bản thân không bằng. Thế nhưng được Khương Thần đánh giá tốt như vậy, nàng đương nhiên là rất vui rồi.

Trên thực tế Khương Thần dựa theo ba dấu hiệu mà phát hiện ra Bạch Diễm Cơ giả mạo. Thứ nhất là mùi hương kỳ lạ trên người nàng phát ra, thứ hai là mùi hương hơi thở, cuối cùng là ngực của nàng.

Hai người ôm nhau chặt như vậy đương nhiên Khương Thần có thể cảm giác được đôi ngọc phong của Bạch Diễm Cơ đè ép lên người mình rồi. So với Bạch U Cơ, ngực của Bạch Diễm Cơ quả thật nhỏ hơn một chút, hơn nữa mức độ co dãn đàn hồi cũng không bằng. Chính vì thế Khương Thần mới có thể nhận ra.

Lại nói, nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của Khương Thần, Bạch U Cơ hờn dỗi khẽ nỉ non:

“Lưu manh, ngươi học thói xấu.”

“Đây chẳng phải là do sư tỷ quá đẹp hay sao.”

Khương Thần cười cười, đột nhiên hai bàn tay không hề có dấu hiệu đưa ra nắm lấy vòng eo như thủy xà của Bạch U Cơ sau đó đem nàng bế xuống nước.

“A…ngươi làm gì vậy?”

“Hắc hắc, ta ướt sư tỷ cũng phải ướt.”

“Ngươi…ngươi khi dễ ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK